Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2495: Chúng ta không làm việc thiện, cũng không kết giao bằng hữu (2)

"Ta đúng là không biết."
Tần Quảng Vương nghiêm túc nói:
"Sau khi Sở Giang Vương đưa nàng đi, ta không tiếp tục hỏi đến. Nhân sinh là một con đường không ngừng mở rộng, ta và nàng chỉ là trùng hợp cùng đi qua một đoạn đường. Ta thừa nhận tất cả kinh lịch trên đoạn đường kia, bất quá bây giờ chúng ta đã đi trên hai con đường khác nhau. Ta chỉ biết rõ nàng đang sinh hoạt tại một góc nào đó trên đời, nhưng điều đó đã không còn liên quan đến ta."
"Ngươi một mực là người rất thanh tỉnh."
Biện Thành Vương gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi:
"Gặp lại."
Tần Quảng Vương thoải mái khoát tay áo, thấy Biện Thành Vương đi vào trong đám người.
Lúc hắn triệt để chuyển vào dòng người phía trước, đột nhiên hỏi:
"Nếu có một ngày, ta thật xảy ra chuyện gì?"
Biện Thành Vương không quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng:
"Kẻ giết người sẽ có ngày bị người giết, không phải rất bình thường sao?"
Tần Quảng Vương lại hỏi:
"Nếu như, ta nói là nếu như. Nếu như ta xảy ra chuyện, vừa lúc chưa trả thù lao cho ngươi?"
Biện Thành Vương trầm mặc tiếp tục đi về phía trước. Ngay lúc thân ảnh biến mất chỉ lưu lại một câu:
"Vậy ta dùng biện pháp của ta đi đòi nợ."
Tần Quảng Vương nhún nhún vai.
Sau đó y cũng xoay người.
Y hiểu Biện Thành Vương đang khuyên mình, nhưng y vốn là người không thích nghe lời khuyên bảo.
Giống như y đề nghị Biện Thành Vương đi con đường, Biện Thành Vương cũng không nghe theo.
Y quyết định khất nợ thù lao lần này, kéo Biện Thành Vương lúc nào đó chủ động tới tìm y, lúc đó phải nhìn tâm tình y mà kết toán.
Tòa thành phố núi này tên là "Nam Nguy", là trọng trấn ở biên cảnh Ngụy quốc. Từ lúc kiến tạo, mãi cho đến bây giờ, từ xưa tới nay luôn giả tưởng quân sự địch, chính là Sở quốc. Cho nên lực lượng quân bị hùng hậu, khắp nơi có thể thấy răng nanh hung dữ.
Trên thế giới nghề nghiệp cổ xưa nhất, chính là giao dịch tính mạng người khác.
Sát thủ lấy hành vi tước đoạt sinh mệnh người khác, để lấy được tài sản bảo đảm chính mình sinh tồn.
Cho nên mỗi một bước đều là đi trên mũi đao.
Y và đám người quay lưng đi, một mình đi ra tòa thành thị này, một mình rời cương thổ Ngụy quốc.
Gió ở nam vực, tựa hồ càng kiêu ngạo hơi nơi khác, chạm đến mặt, tung bay góc áo.
Rất sớm trước kia, y đã là một người rời cố hương như vậy.
Y một mực đi, kỳ thực cũng không có phương hướng chính xác.
Thế nhưng y muốn nhìn lại một chút Trường Hà.
Cho nên y đi tới cầu Ly Vẫn, trấn thứ chín của Trường Hà Cửu Trấn.
Lúc ngồi thuyền nghe được âm thanh sóng lớn, kém xa lúc trên cầu Ly Vẫn, nghe được rõ ràng, hùng vĩ. Có lẽ vừa vặn là vì cửu trấn đối đầu áp chế sông tổ hiện thế, mà phía trên chín cầu, mới có thể cảm thụ loại kịch liệt này.
Lấy oai trung cổ Nhân Hoàng, lục lượng dòng lũ Nhân đạo, lấy cửu trấn làm cầu, xây đài nhìn sông, cũng không thể khiến sông này ngoan ngoãn, lúc này mới có các đời kế tục hội Hoàng Hà.
Thật là hùng vĩ phi thường. Lúc này phía trên cầu lớn, người như sâu kiến. Ngước nhìn vòm trời, vô biên vô hạn. Quan sát Trường Hà, mênh mông vô ngần.
Mà tiếng sóng như tiếng sấm, đất vàng rót thiên hà.
Thiên hạ lớn biết bao!
Nơi y xuất thân, sao mà chật hẹp.
Những năm gần đây dấu chân của y đi khắp thiên hạ, thế nhưng bầu trời của y, vẫn giới hạn ở tuổi thơ. Tăng Thanh, Tô Mộc Tình, còn có Hạ thành ngây thơ mà y yêu mến.
Tựa như một tay y sáng tạo Địa Ngục Vô Môn, trên con đường nhỏ hẹp chú thuật này, đi ra vùng trời mới. Thế nhưng bản thân chú thuật vẫn nhắc nhở y, vì sao y lại đi trên một con đường gồ ghề như vậy. Không biết đi được bao lâu, bước chân của y ngừng lại.
Hơi nước Trường Hà tươi mát, linh động bơi phía trên cầu Ly Vẫn, sau đó tụ thành một đoàn sương mù hơi mờ, trong sương mù vậy mà phát ra âm thanh:
"Ngươi giống như đang chờ ta?"
"Cứ cho là như vậy đi."
Tần Quảng Vương dừng bước lại, nhàn nhạt nói.
Gió sông cuốn mạnh sóng dữ, phát ra tiếng gào thét, nhưng phía trên cửu trấn phút chốc biến thành ôn nhu, nhẹ nhàng lướt qua góc áo của y. Tóc dài của y rủ xuống, không hề rối tung trong cơn gió sông.
"Ngươi rất tự tin."
Thanh âm trong sương mù nói.
Tần Quảng Vương rất bình tĩnh:
"Khách nhân, ngươi phá hư quy củ."
"Ha ha, quy củ?"
Sương mù bốc hơi, phảng phất đang cười.
Tần Quảng Vương không quan tâm, tự nói:
"Địa Ngục Vô Môn có quy củ riêng, đều do ta quyết định.
"Tất cả khách hàng chỉ có thể nộp đơn tại 'Người cầm lái Minh Hà' để đưa nhiệm vụ, mà quỷ xá từ các xứ sau khi sàng lọc nhiệm vụ sơ bộ, tiếp đó do Ngưu Đầu, Mã Diện, Phán Quan, Mạnh Bà gần đó đến nhận, và tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.
"Đối với những nhiệm vụ mà cần sự can thiệp của Diêm La, ta cũng cần nộp một phần tiền đặt cọc trước cho quỷ xá các xứ.
"Cho đến khi ta tập hợp và lựa chọn nhiệm vụ, và sau khi xác định hợp đồng nhiệm vụ mới, những vị quỷ xá sẽ hướng dẫn khách hàng trả phần còn lại.
"Quỷ xá mỗi xứ, cùng với người phụ tá nhiệm vụ, hoàn toàn tách biệt với trong ngoài tổ chức, không có giao tiếp nào giữa hai bên. Ta và từng tổ chức đều hoạt động độc lập, không cần thiết và không nên có bất kỳ sự liên kết nào."
"Rất có lý."
Thanh âm trong sương mù cười nói, không hề lộ ra thích thú:
"Nhưng ngươi có chắc rằng mình có tư cách để nói lý lẽ ở đây không? Trước mặt ta?"
Tần Quảng Vương cũng cười:
"Xem Du gia là cái đinh trong mắt, lại không tiện ra tay ở ngoài sáng, còn có thể tước đoạt tư cách nói đạo lý của Doãn Quan ta ... Người phù hợp những điều kiện này ở nước Cảnh, chỉ sợ không nhiều lắm. Cho tới bây giờ, ta vẫn còn không biết ngươi là ai, không biết các ngươi là ai, nhưng lúc gặp nguy hiểm, khó tránh khỏi cũng có một số suy đoán không hợp thói thường. Nếu như ta chết ở chỗ này, những thứ suy đoán không hợp thói thường này sẽ được truyền khắp thiên hạ."
"Ngươi càng ngày càng tỏ ra nổi bật!"
Thanh âm trong sương mù nói:
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ là ta có lý do để lo lắng không?"
Tần Quảng Vương nói:
"Ngươi không cần lo lắng, càng không cần sợ hãi. Ngươi chỉ không quan tâm đến những khó khăn và trở ngại mà thôi ... Ngươi cần gì?"
"Ha ha ha ha ha, thật đúng là thanh niên ngày nay... so với chúng ta khi còn trẻ, có thể điều khiển tốt hơn nhiều!"
Thanh âm trong sương mù nói:
"A! Vậy ta sẽ hỏi ngươi một số câu hỏi, ngươi hãy trả lời và sau đó ta sẽ ra đi."
"Được thôi."
Tần Quảng Vương lắc đầu, đứng giữa cầu đá khổng lồ, tỏ ra rất tự tin. Y nhìn về phía thanh âm trong sương mù, nói:
"Trước khi đi, ta muốn hỏi ngươi một điều. Lý do ta nhận nhiệm vụ như vậy, lý do ta dám mạo hiểm đến gặp ngươi hôm nay, là vì ta hy vọng ngươi có thể giải đáp những nghi ngờ của ta suốt nhiều năm qua."
"Nếu ta không trả lời?"
Thanh âm trong sương mù hỏi.
"Địa Ngục Vô Môn làm ăn rõ ràng, chúng ta không làm việc thiện, cũng không thiết lập các mối quan hệ bạn bè."
Tần Quảng Vương nói:
"Nếu ngươi không trả lời câu hỏi của ta, ta làm thế nào để giải quyết câu hỏi của ngươi?"
Thanh âm trong sương mù cười nhẹ:
"Vậy ngươi hỏi đi."
Tần Quảng Vương không thay đổi cảm xúc, nhưng nhấn mạnh từng từ, nói:
"Cự quy ở Thiên Hữu Quốc kia, được nuôi dưỡng sung sướng tại đó, rốt cuộc là vì lí do gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận