Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 236: Thiên Thanh Vân Dương

Thợ mỏ giết người xong hạ xuống, bước chân không ngừng.
Toàn thân như có sóng trào cuồn cuộn bao phủ, chỉ nhìn thấy được gò má đang kích động.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, dùng phương thức đánh lén bằng nhiều thủ đoạn kết hợp, dùng tu vi Thông Thiên cảnh, giết gia lão Tịch gia với tu vi Đằng Long cảnh chỉ trong chớp mắt.
Không ngờ lại là Hồ Thiểu Mạnh!
Bảo vật lúc này xuất thế, chính là mục tiêu hắn trù mưu đã lâu.
Năm xưa hắn lấy được một bí pháp, tên là Bảo Quang Quyết, có khả năng dò tìm bảo vật, là một kỳ thuật dựa vào độ mạnh của ánh sáng phản ứng để xác định mức độ trân quý.
Trong một lần tình cờ kiểm tra hầm mỏ, phát hiện sâu trong mỏ có ẩn bảo vật, song bảo vật vẫn chưa viên mãn, chưa đến thời gian xuất thế.
Nên suốt thời gian dài vừa qua, hắn đều chờ đợi.
Là địa bàn của mình, chờ đợi đương nhiên không cần phải quá sốt ruột.
Nhưng nơi này tên là hầm mỏ Hồ thị, chủ nhân chân chính lại là Trọng Huyền gia.
Trọng bảo xuất thế, đương nhiên cũng của họ Trọng Huyền.
Cho nên trước lúc đó, nhất định phải khiến Trọng Huyền gia rời khỏi.
Nhưng nếu Trọng Huyền gia bỏ nơi này quá sớm, Gia Thành nhất định sẽ muốn giật lấy nó, như thế bảo vật vẫn không thể rơi vào tay Hồ Thiểu Mạnh.
Cho nên hắn mới cẩn thận kiểm soát thời gian, tự mình lấy trộm đồ trong mỏ, để quặng mỏ dần trở nên cạn kiệt theo thời gian hắn muốn.
Tốt nhất là bảo vật xuất thế ngay lúc Trọng Huyền gia bỏ hầm, mà bên Gia Thành còn chưa kịp tiếp quản.
Chỉ cần đúng thời điểm, một phát là lấy được bảo vật.
Nửa năm trước có người ngoài xông vào khu vực khai thác mỏ, kỳ thực chính là bản thân hắn tự xông vào.
Không ngờ lại bị tu sĩ trú đóng hầm mỏ là Tạ Hạo phát hiện, hắn đành phải giết người diệt khẩu.
Sau đó, để che giấu chân tướng, bèn vu hãm Tạ Hạo là gian tế Tịch gia phái tới, đổ hết chuyện quặng mỏ cạn kiệt lên người Tịch gia, qua mặt Trọng Huyền gia.
Đám người Cát Hằng, Trương Hải đều tin là thật, thành công giúp hắn giấu nhẹm.
Tất cả mọi việc, đều chỉ vì một mục tiêu.
Nhưng không ngờ tin tức vẫn bị lộ, bị Tịch Tử Sở phát hiện.
Càng không ngờ, một quặng mỏ Thiên Thanh thạch kích thước không lớn như vậy, lại được Trọng Huyền gia coi trọng, phái một kẻ khó dây là Khương Vọng tới, mấy lần dò xét cũng không công mà về.
Chuyện càng kéo dài về sau, càng trở nên nhiều phiền toái.
Hắn bèn quyết định đổi kế hoạch, lần nữa mượn thế bố trí.
Tịch Tử Sở lợi dụng hắn, làm sao hắn không lợi dụng lại Tịch Tử Sở.
Hai người ngoài sáng trong tối tranh giành nhiều năm, hắn hiểu tính tình Tử Sở rất rõ.
Thừa dịp Tịch Tử Sở vẫn còn ở Gia Thành, Khương Vọng đang ở ngoài hầm mỏ đánh nhau với người mang mặt nạ xương heo, tập sát gia lão Tịch gia, thu bảo vật, sau đó sẽ chạy về đảo.
Điếu Hải Lầu tinh thông ảo thuật, Hồ Thiểu Mạnh che giấu hành tung chạy tới, so với gia lão Tịch gia thì chuyên nghiệp hơn hẳn, cũng ẩn núp giỏi hơn.
Tịch Tử Sở tự cho là giỏi bày kế, muốn lừa Hồ Thiểu Mạnh đến Gia Thành bắt nhốt, ngấm ngầm dẫn đường cho người mang mặt nạ xương heo tới giết Khương Vọng, một phát xử hết tất cả đối thủ cạnh tranh. Đồng thời phái cao thủ trong gia tộc lẻn vào hầm mỏ Hồ thị, để đoạt bảo vật.
Cuối cùng sẽ tự ra tay, phối hợp gia lão Tịch gia, tiêu diệt người mang mặt nạ xương heo của Bạch Cốt Đạo, giành lấy công đạo cho dân chúng Gia Thành!
Vốn là một kế hoạch hoàn mỹ!
Nhưng cơ bản không hề ngờ rằng, Hồ Thiểu Mạnh đã ẩn mình vào trong hầm mỏ từ đời nào, thậm chí còn ở ngay bên cạnh gia lão Tịch gia. Kẻ đến Gia Thành tranh phong với hắn, chỉ là một ảo thuật dùng bảo vật khống chế từ xa mà thôi.
Ngoài cửa hầm mỏ, Khương Vọng đương nhiên không thể không nhìn thấy bảo quang.
Hắn mắt nhìn sáu hướng, nhìn thấy Hồ Thiểu Mạnh bay lên không, nhanh chóng tập sát một tu giả siêu phàm.
Lập tức hô: "Tô Tú Hành, Trúc Bích Quỳnh, hai người đi chặn Hồ Thiểu Mạnh, chỗ này để cho ta!"
Người mang mặt nạ xương heo đã nổi cơn giận dữ, nhưng chưa mất đi thần trí.
Trong tầm mắt toàn là hoa, nhưng ngũ giác thì không bị cản trở.
Nghe thấy tiếng hô, lập tức quay đầu, hùng hục chạy đi, từ trong biển hoa lao thẳng về phía Khương Vọng.
Gã người cao bước dài, mấy bước đã gần tới nơi.
Khương Vọng thừa dịp gã chưa nhìn thấy đường, cố ý tạo ra mấy bụi đằng xà giao quấn lấy nhau, cố gắng cản đường .
Nhưng đều bị người mang mặt nạ xương heo tông gãy vụn.
Người mang mặt nạ xương heo dưới trạng thái điên cuồng kết hợp cơ thể của bạch cốt pháp tướng, có sức lực cực mạnh, không hề biết đau.
Diễm hoa ẩn mình trong biển hoa, cái thì bị tay gã đập vỡ, cái thì bị gã tông vỡ, cái thì thành công nướng cháy da thịt, đều không cản được bước chân gã.
Một bước còn hơn người thường đi ba bước, trong nháy mắt đã đến gần Khương Vọng.
Trong mắt, toàn là biển hoa, ảo ảnh tung bay.
Phía trước Khương Vọng, đằng xà quấn thành một bức tường, trên tường có một đóa hoa há cái miệng to khổng lồ.
Đằng xà quấn bích kết hợp hoa ăn thịt.
Biển hoa biến đổi.
Trong tầm mắt người mang mặt nạ xương heo, xuất hiện vô số đóa hoa ăn thịt, vô số cái miệng khổng lồ há ra.
Ba!
Nhưng gã lại bắt được chính xác đóa hoa thật duy nhất, túm lấy hai bên miệng nó, nhẹ nhàng xé ra.
Dịch văng tung tóe.
Hoa ăn thịt tan rã, đằng xà quấn bích tiêu tán.
Nhưng trước mắt, đã không còn trông thấy Khương Vọng.
Hắn ở đâu rồi?
Con trùng nhỏ đáng ghét giảo hoạt, đồ người Trang quốc đáng hận nhưng thơm ngon.
"Hống!"
Người mang mặt nạ xương heo phát ra một tiếng thú gào.
Miệng gã há to, răng nanh dài ra, mùi tanh hôi nồng nặc.
Đây mới đúng là miệng to như chậu máu.
Cái "Miệng to" của hoa ăn thịt vừa rồi so với nó, chẳng khác gì một cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Cái miệng to khổng lồ kia, đột ngột hút mạnh!
Bạo thực chi lực!
Lực hút cực mạnh xuất hiện.
Trương Hải đã lùi ra xa chợt cảm thấy người nhẹ đi, lại còn chạy nhanh về phía trước mấy bước. Hắn vội vã ôm lấy cây cột ở cửa hầm, mới tạm thời giữ vững được thân hình.
Kinh khủng thay, ảo cảnh Hoa Hải, mặc dù có thận châu gia trì, vậy mà vẫn bị lay động, rồi vỡ tan tành.
Bạo thực chi lực này, ngay cả đạo thuật cũng bị ảnh hưởng, bị lực hút của nó tiêu diệt.
Khương Vọng đối mặt trực diện với bạo thực chi lực, bị áp lực đến cỡ nào!
Khương Vọng vừa ra lệnh một tiếng, Tô Tú Hành và Trúc Bích Quỳnh lập tức vọt đi.
Đương nhiên không phải hai người trung thành gì với Khương Vọng.
Mặc dù tính mạng Tô Tú Hành nằm trong tay người ta, nhưng cái hắn nghĩ tới là bảo vật.
Trúc Bích Quỳnh thì có lòng căm hận với Hồ Thiểu Mạnh, lúc này nàng đã chắc chắn Hồ Thiểu Mạnh là người nhân phẩm tồi tệ, là đầu sỏ đã làm tính tình của tỷ tỷ Trúc Tố Dao thay đổi, cuối cùng chết trong Thiên Phủ bí cảnh.
Ở trong hầm mỏ.
Cộc cộc cộc.
Tiếng móng chân gõ xuống đất nhẹ nhàng.
Một con dê toàn thân thuần một màu xanh như tạc bằng ngọc thạch, từ phía trong mỏ đi ra.
Đẹp đến mức ai nhìn thấy cũng không đành lòng buông tay, muốn chiếm làm của riêng mình.
Phía xa, Xuyên Tử trợn to mắt.
Thật sự có một con dê từ trong hầm mỏ đi ra!
Lời thợ mỏ kia nói là sự thật!
Cuối cùng hắn đã hiểu lý do đêm đó Hồ Thiểu Mạnh giết người.
Thì ra đây chính là bí mật Hồ Thiểu Mạnh muốn giấu giếm.
Hắn không biết, thứ thợ mỏ kia thấy đêm đó, chỉ là hình chiếu, lúc đó, bảo vật này chưa hoàn toàn thành thục để xuất thế.
Từ sau hôm đó, khu vực hầm mỏ liền bị Hồ Thiểu Mạnh tìm lý do tạm ngừng hoạt động.
Bảo vật này có tên là Thiên Thanh Vân Dương, là chi linh của Thiên Thanh Vân thạch. Mười ngàn quặng mỏ Thiên Thanh thạch chưa chắc có được một con thạch linh. Nó là một bảo vật hệ mộc cực kỳ trân quý.
Hồ Thiểu Mạnh không tiếc bỏ cả tương lai phát triển đã theo Trọng Huyền gia ba mươi năm của Hồ gia, đủ thấy nó kỳ quý thế nào.
Bảo vật hắn không ngừng tơ tưởng cuối cùng cũng xuất thế, Hồ Thiểu Mạnh lập tức tăng tốc, vung ra một sợi roi nước, ném thẳng về phía Thiên Thanh Vân Dương.
Nhưng đã có một đạo phong nhận còn nhanh hơn, Tô Tú Hành đã cấp tốc vọt tới.
Hắn vọt tới Thiên Thanh Vân Dương trước Hồ Thiểu Mạnh một bước!
Chủy thủ đã mất, bèn dùng luôn phong nhận chặt sợi dây nước.
Đồng thời xòe tay bắt Thiên Thanh Vân Dương.
Nhưng mắt hắn chợt hoa lên, Thiên Thanh Vân Dương trước mặt bỗng hóa thành ba, nhìn không ra con nào mới là thật.
Thế nên bắt hụt.
Là ảo thuật do Hồ Thiểu Mạnh thi triển.
"Sát thủ chó má từ đâu ra thế? Thiên Hạ Lầu là kiểu tổ chức nát như này à? Uy tín ở chỗ nào?"
Sát thủ tốn bao nhiêu tiền mời tới, chẳng những không giết được mục tiêu, ngược lại còn bị mục tiêu sử dụng.
Hồ Thiểu Mạnh lướt sóng vọt lên, giận không kiềm chế được.
Thật là thời thế quái đản, ngay cả sát thủ cũng không có một chút đạo đức nghề nghiệp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận