Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1694: Điêu Nam Uyên

Thần hàng chi lộ, cái tên đã mang theo ý nghĩa, chính là con đường cho sơn thần hải thần thông hành. Là đồ vật dùng để đi lại trong Sơn Hải Cảnh.
Sơn Hải Dị Thú Chí là một bộ sách rất thú vị. Rất nhiều nội dung được ghi lại trong đó, hình như đều đang miêu tả lịch sử của Sơn Hải Cảnh, phần lớn thứ được ghi lại đều có thể tìm được thứ tương ứng trong Sơn Hải Cảnh.
Trong những miêu tả có thể tìm được đối ứng và không tìm được đối ứng, lại có một bộ phận có thể truy nguyên về lịch sử cổ xưa của hiện thế.
Ngoài ra dĩ nhiên còn có một vài thứ, không thể tìm thấy ở địa phương nào, là một truyền thuyết không xác định được thật giả.
Cho nên luôn có một số người cảm thấy, thế giới trong Sơn Hải Cảnh này là một tiểu thế giới được phân chia ở một nơi nào đó trong thời đại cổ xưa của hiện thế. Bởi vì không có sự tồn tại của nhân tộc, nên vẫn giữ nguyên được diện mạo của lịch sử.
Dĩ nhiên, ở thế gian bên ngoài, loại giả thuyết này không được nhiều người ủng hộ bằng loại giả thuyết đây là thế giới do Hoàng Duy Chân sáng tạo ra.
Ở trong truyền thuyết do Sơn Hải Dị Thú Chí ghi lại, những sơn thần và hải thần cư trú ở các nơi, đều thông qua thần hàng chi lộ để viếng thăm lẫn nhau. Sau đó sau một trận long trời lở đất, con đường này đã bị cắt đứt, vì thế các vị thần này không lui tới nữa.
Muốn tìm được con đường này, vốn là một chuyện vô cùng khổ sở.
Nhưng cũng may Khương Vọng đã thu được truyền thừa ở núi Chương Nga, thu được rất rõ ràng ở vị trí sơn thần bích kia, mà đó lại vừa vặn là cổng chính của thần hàng chi lộ.
Sơn thần của núi Bắc Cực Thiên Quỹ đã biến mất, sơn thần bích căn bản sẽ không xuất hiện, nên không có cách nào có thể liên thông với thần hàng chi lộ được.
Nói cách khác, nhất định phải là địa phương có sơn thần hoặc hải thần trấn giữ, mới có thể thông qua sơn thần bích hoặc hải thần bích, bước lên trên Hồng Kiều trong truyền thuyết kia. Những con dị thú được ban tặng thần danh, không có con nào dễ đối phó cả.
Nếu tùy tiện xâm nhập vào núi, khả năng toàn bộ đội quân đều bị xóa bỏ là không hề nhỏ.
Khương Vọng suy xét rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định dẫn hai người kia quay về núi Chương Nga, dù sao thì lạ cũng không bằng quen....
Mặc dù phương hướng ở trong Sơn Hải Cảnh rất khó phân biệt, nhưng Khương Vọng vẫn có thể tìm được đường đến địa phương hắn đã từng đi qua.
Cơ quan Ma Hô La Già bay đi không ngừng, làm tròn bổn phận chở ba người đưa đến vị trí gần vị trí mục tiêu, nhưng bởi vì hình dáng quá lớn, nên sớm đã bị thu vào.
"Chương nga chi núi, dao bích kỳ chất".
Ngọc trắng quý giá trên núi đá quả thực khiến nó trông vô cùng hấp dẫn.
Nhìn ngọn phù sơn này, ngay cả Tả Quang Thù cũng nói: "Sơn thần của ngọn núi này chắc hẳn không tầm thường!"
"Mặc dù tính khí của con Ngũ Vĩ Ác Tranh kia không phải rất tốt, nhưng nếu ba người chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, vẫn có thể nói đạo lý với nó một chút đấy."
Khương Vọng cũng không biết là đang an ủi mình, hay là đang an ủi hai người kia. Tóm lại hắn cứ như vậy tùy tiện động viên một câu, liền dẫn đầu len lén trèo lên núi.
"Nói đạo lý" dĩ nhiên chỉ là nói miệng một chút mà thôi. Bây giờ Khương Vọng nào dám lộ mặt trước con Tranh đó cơ chứ?
Lần này không hề giống lần trước.
Trong tình huống ba người bọn họ đã hết sức quen thuộc với ngọn núi Chương Nga này, Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù đã thể hiện ra căn cơ thâm sâu của mình, chồng lên rất nhiều các thuật pháp che giấu tương ứng.
Ba người giống như một trận gió nhẹ, không dấu vết bay lên ngọn núi Chương Nga. Trong hơn một giờ đi đường không hề quặt sang đường khác, mục tiêu xác định là chạy thẳng tới trước sơn thần bích.
Điều may mắn là, con Tranh kia cũng không thủ ở chỗ này, có lẽ đang nằm ở nơi nào đó ngủ ngon lành rồi.
"Cái bức sơn thần bích này sao mà gồ ghề lồi lõm thế?" Nguyệt Thiên Nô cau mày quan sát: "Nơi này còn thiếu một khối lớn nữa."
Tả Quang Thù cười nói: "Hình như gặp phải kẻ gian rồi."
Khương Vọng mặt không đổi sắc nói: "Tập trung vào chính sự đi."
Ba người gần như đều xuất ra đạo thuật cùng một lúc. Toàn bộ ngọn núi Chương Nga bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên!
Một đàn diễm tước kêu chíp chíp, bay loạn khắp ngọn núi.
Ba người khôi lỗi võ tăng, tay cầm thiết côn quen thuộc, mỗi người phân nhau tiến về một địa phương, cực kỳ lỗ mãng bắt đầu đào đất mở rừng.
Lại còn có đại thủy trút xuống núi, dòng nước phân ra, biến thành rồng hổ heo báo, chạy loạn khắp nơi. Chỉ trong nháy mắt, đã làm huyên náo khắp nơi, làm khắp nơi đều là hỗn loạn. Chắc hẳn nếu con Ngũ Vĩ Ác Tranh kia tỉnh dậy từ trong mộng, thì cũng phải sững sờ một lúc, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Ngoài ra, ba người còn bày ra rất nhiều cạm bẫy đạo thuật trên đường con Ngũ Vĩ Ác Tranh kia bắt buộc phải đi qua thì mới tới được sơn thần bích. Dĩ nhiên không thể nào ngăn cản được Ác Tranh, nhưng chỉ cần di dời di một chút sự chú ý của nó, làm chậm tốc độ của nó một chút là được.
Dựa theo kế hoạch đã được tính toán tốt từ trước, sau khi làm huyên náo mọi nơi, ba người ngay lập tức đánh vỡ che giấu, bay xuống phía trước sơn thần bích.
Khương Vọng tiện tay phát ra một cái Tất Phương Ấn, đè ở trên sơn thần bích, sau đó dựa vào chỉ thị của Tả Quang Thù, dùng Chương Nga thần danh, đả thông thần hàng chi lộ.
Trong khoảnh khắc, ngọc bích trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng đẹp tuyệt trần, lúc này khí tức thần thánh ngay lập tức giáng xuống.
Chỉ thấy một đạo cầu vồng xuất hiện ở phía chân trời, xuyên thủng mây khói cả vạn dặm, vượt qua ngọn núi Chương Nga, vắt ngang qua trời cao. Không biết nơi nào là điểm khởi đầu, mà cũng không biết chỗ nào là điểm kết thúc.
Bây giờ, trên sơn thần bích, đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, mang theo màu sắc và mùi hương cổ xưa, bên trên có khắc thú văn.
Khương Vọng đưa cánh tay đè trên cánh cửa, thấp giọng nói:
"Các ngươi đi vào trước đi.”
Tả Quang Thù cùng Nguyệt Thiên Nô không nói hai lời, liền đẩy cửa đi vào.
Khương Vọng theo sát phía sau, tiện tay phát động Tam Muội Chân Hỏa, lại đốt xuống một khối ngọc bích to, nhanh chóng thu vào trong hộp trữ vật.
Dùng thân thể đụng vào phía sau cửa một cái.
Phía sau cánh cửa chính là Hồng Kiều.
Ánh sáng bảy sắc cầu vồng rực rỡ, vùi lấp ở sâu bên trong mây khói.
Lực lượng của sơn thần bích và kể cả thần hàng chi lộ, đều thông tới "thần trạch" ở các nơi khác.
Khương Vọng nghĩ trong đầu, có lẽ đây mới là phương thức đi lại chính xác ở trong Sơn Hải Cảnh... Chẳng qua là có bao nhiêu người có thể giết chết Tất Phương, lấy được máu tươi của nó, rồi liên thông các sơn thần bích với nhau cơ chứ?
Sơn Hải Cảnh hạn chế đối với tu vi, nhưng lại để con đường như một lâu đài trên cát này cho người ngoại lai, Tả Quang Thù vốn là định dựa vào lông vũ của Cửu Phượng bước lên thần hàng chi lộ, cho nên núi Bắc Cực Thiên Quỹ mới thành địa điểm xuất phát dự kiến của hắn.
Loại kế hoạch một vòng rồi lại một vòng nối tiếp nhau này, vòng đầu tiên đã bị cắt đứt rồi, mà vẫn có thể lấy kiểu phương thức này để tiếp tục kế hoạch thì đúng là quái dị.
Thiên Phong thổi lất phất, nhưng không thổi tới người đi trên Hồng Kiều.
Biểu tình của Tả Quang Thù khi đi trên Hồng Kiều có chút kỳ quái. Nguyệt Thiên Nô mang gương mặt khôi lỗi thì lại không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại lóe lên.
Hiển nhiên hành động đào bảo vật của Khương Vọng đã không thể qua mắt được bọn họ.
"Nếu không hủy diệt cánh cửa này, ta lo lắng con Ác Tranh kia sẽ đuổi theo mất.” Khương Vọng rất tự nhiên giải thích một câu, liền chỉ huy nói: "Nhìn đường đi Quang Thù, nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có bản đồ của Điêu Nam Uyên à?"
Khương đại ca dù sao vẫn phải có uy nghiêm chứ.
Tả Quang Thù đàng hoàng quay đầu trở lại đi tiếp, trong cảnh tượng tạt qua như thoi đưa, chuyên tâm tìm kiếm thần trạch của Điêu Nam Uyên.
Ở trên Hồng Kiều vắt ngang trên bầu trời, chân thì bất động, nhưng người lại theo Hồng Kiều di chuyển nhanh như điện chớp, lướt qua cảnh biển bên trong Sơn Hải Cảnh, đây quả là một trải nghiệm vô cùng mới lạ.
Tốc độ của Hồng Kiều quả thực quá kinh người.
Giữa mỗi ngọn phù sơn ở bên trong Sơn Hải Cảnh đều là một khoảng cách rất xa. Cho dù tầm mắt có thể đụng vào phù sơn, nhưng không phải dễ dàng để có thể chạy đến đó, cái đó gọi là "Vọng sơn bào tử mã".
Nhưng mà khi đứng trên Hồng Kiều, từng ngọn phù sơn giống như đứng sát nhau, lướt nhanh trước mắt. Mỗi một vùng hải vực có thần trạch cư ngụ, cũng không ngừng lùi về phía sau tầm mắt.
Nhưng thứ càng làm Khương Vọng kinh hãi là...
Nếu như mỗi một ngọn phù sơn hay mỗi một vùng hải vực xuất hiện trên thần hàng chi lộ đều đại biểu cho một hay hai vị sơn thần, hải thần cư ngụ. Vậy thì dị thú được thần ban tên trong Sơn Hải Cảnh này cũng quá nhiều rồi.
Tề quốc có nhiều cường giả Thần Lâm như thế không?
Toàn bộ Đông vực có hay không?
Duy chỉ có vào thời khắc này, số lượng của sơn thần và hải thần, lấy hình thức trực quan đến như vậy, bày ra trước mắt.
Khương Vọng bây giờ mới ý thức được, nếu như Sơn Hải Cảnh là một thế gian chân thực, thì sẽ là một thế gian cường đại đến như thế!
"Đến nơi rồi!" Tả Quang Thù đột nhiên lên tiếng.
Vì thế Hồng Kiều ngừng lại.
Khương Vọng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một vòng xoáy đen ngòm treo ở trước mặt hắn.
Nguyệt Thiên Nô đi lên phía trước, từng điểm từng điểm kim quang trên người nàng ta tách ra: "Ta đi vào trước.”
Nàng ta chỉ nói một câu như vậy, liền bước vào trong vòng xoáy.
Bên trong Điều Nam Uyên có uy cơ tứ phía, lấy thân thể khôi lỗi của nàng ta khi đi vào tất nhiên sẽ an toàn hơn so với Khương Vọng và Tả Quang Thù, cho nên nàng ta quyết định đi trước dò đường. Trừ cái này ra, nàng ta không nói bất kỳ lời thừa thãi nào.
Khương Vọng theo sát phía sau, bước vào bên trong vòng xoáy tối tăm kia.
Cả người bỗng nhiên buông lỏng một chút!
Khương Vọng gần như muốn bay lên.
Ở trong Sơn Hải Cảnh lúc nào cũng phải chịu đựng Trọng Huyền chi lực gấp trăm lần so với hiện thế, nên việc ngã cũng đã thành thói quen.
Nhưng bên trong Điều Nam Uyên lại gần như không tồn tại.
Trọng Huyền chi lực, giống hệt như đang ở bên ngoài hư không vũ trụ.
Dưới sự tăng giảm đột ngột thế này, người cũng suýt nữa đứng.
không vững.
Khương Vọng lập tức vận sức vào thân thể, làm người chìm xuống.
Nhưng chỉ một khắc sau đó, Trọng Huyền chi lực đè nặng trên người hắn lại đột ngột tăng gấp cả trăm lần, gần như muốn ép hắn thành một khối bánh mỏng!
Làn khói sắc đỏ như lửa bốc lên bao bọc lấy thân thể. Khương Vọng lập tức mở ra Vô Ngự yên giáp.
Môn đạo thuật mà Tả Quang Thù sáng tạo ra này vẫn rất thích hợp với loại hoàn cảnh có Trọng Huyền chi lực hỗn loạn như thế này.
Đạo nguyên kịch liệt tiêu hao, nhưng người đã có thể đứng vững.
Bây giờ hắn mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nếu như từ thần hàng chi lộ giáng xuống, thì nơi này chắc chắn là thần trạch.
Nói cách khác, tất nhiên có sơn thần hoặc là hải thần trấn thủ.
Đương nhiên tình huống tốt nhất chính là vị thần linh kia không có ở nhà. Nhưng mà loại mong đợi này chẳng khác nào có còn hơn không...
Dựa theo kế hoạch của ba người đã định trước, trước tiên phải ẩn giấu đã. Nhưng bây giờ cũng không thể để ý nhiều như vậy, nếu như đứng còn đứng không vững, thì không thể nào ẩn núp được.
Nguyệt Thiên Nô đứng ở trước người hắn không xa, kim quang trên người biến ảo không ngừng, hiển nhiên cũng đã quen với hoàn cảnh rồi. Một người có đủ khả năng tạo thành Tịnh Thổ, tất nhiên phải có nhận thức về thế giới nhiều hơn rồi, khẳng định có thể dễ dàng đối phó với những thứ này tốt hơn Khương Vọng rồi.
"Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra cái gì." Nguyệt Thiên Nô nói: "Nhưng chúng ta vẫn phải nhanh chóng rời đi mới được.
Nhất định thần linh đã biết được động tĩnh ở chỗ này, chắc là đang chạy tới đây.
Khương Vọng quay đầu lại.
Sau lưng là một khối sơn thần bích toàn thân đen nhánh.
Ở giữa mở ra một cánh cửa, Tả Quang Thù đang từ bên trong đi ra.
"Nhanh nhanh nhìn qua một chút, xem có biết cái này là cái gì không?"
Khương Vọng nhanh chóng trực tiếp ném vấn đề này vào Vân Đỉnh Tiên Cung, để Bạch Vân đồng tử phân tích tài liệu tạo thành khối sơn thần bích này.
Qua một lúc sau, tiếng của Bạch Vân đồng tử không có chút tinh thần nào đáp lại:
"Tiên Phương Kinh có viết lại: Nếu như hải thần chết đi, thần khu trở thành lưu sa, mang tới ánh sáng vạn dặm, kết thành mộc hoa. Tiên chủ đại nhân, đây chính là Lưu Sa Mộc, một trong những tài liệu chính của Tiên Cung Lực Sĩ.”
Khương Vọng mừng rỡ, hận không thể trực tiếp gọi ra Tam Muội Chân Hỏa để có thể thống khoái đốt nó.
Cũng may hắn còn dư lại mấy phần lý trí, hắn biết chỉ cần đốt một cái là kết một mối thù hằn lớn, vậy nên cố gắng đè nén lại tham vọng với hạt giống thần thông này.
Tả Quang Thù đi ra khỏi cánh cửa u ám kia, cũng nhanh chóng cảm nhận được sự phức tạp của hoàn cảnh, trên người nhanh chóng bốc làn khói màu xanh nhạt, trong nháy mắt cũng hoàn thành phòng ngự.
Hắn đón lấy ánh mắt sáng quắc của Khương Vọng, nhịn không được nói: "Khương đại ca, huynh nhìn ta thế này làm cho ta cảm thấy lo lắng quá."
Trong đầu Khương Vọng nghĩ, ngươi cứ đi sang một bên là biết ta đang nhìn cái gì rồi.
Chỉ cách Tiên Cung Lực Sĩ có một bước thôi, làm sao có thể không kích động...
Hắn cắn răng một cái, xoay người liền đi: "Trước tiên, chúng ta cứ nắm chặt thời gian rời chỗ này đi, chờ thăm dò tình huống rõ ràng rồi lại quay lại.”
Nhắc tới mới nhớ, tài liệu của Tiên Cung Lực Sĩ này vô cùng quỷ dị. Không phải là thứ sơn thần sau khi chết biến thành, thì là hải thần sau khi chết biến thành...
Có lẽ bên trong Sơn Hải Cảnh, sơn thần và hải thần có chút không giống.
Nhưng khi ở hiện thế, thì đều liên quan đến Thần Đạo.
Vân Đỉnh Tiên Cung cũng không phải là giẫm ở trên đỉnh đầu của Thần Đạo tác oai tác quái nữa rồi, đây hoàn toàn là muốn lột da rút gân Thần Đạo, phát triển trên thi thể của Thần Đạo.
Chỉ nhìn từ một điểm này, gần như cũng có thể thấy được sự thịnh vượng hoành hành của Cửu Đại Tiên Cung năm đó.
Phải biết là Thần Đạo căn bản không phải là tiểu lộ nhỏ hẹp gì cả, càng không hề liên quan gì đến sự mềm yếu. Cũng không cần phải nói đến cái thời đại huy hoàng kia.
Cho dù bây giờ đã hoàn toàn bị sụp đổ, vẫn còn có một quốc gia bá chủ đang đắm chìm trong thần quang của Thương Đồ thần.
Quốc gia bá chủ này bây giờ vẫn còn đang bày binh bố trận ở Thịnh địa, đang sắn tay áo muốn đánh giết một trận với Cảnh quốc.
Nếu như không có chút bản lĩnh trên người nào, thì Vân Đỉnh Tiên Cung làm sao dám làm như vậy?
"Khương đại ca."
Lúc này Tả Quang Thù nói: "Nếu như chúng ta rời đi thì có thể đi chỗ khác, không cần quay trở lại đâu."
"Không được! Nhất định phải trở lại!" Khương Vọng nói như chém định chặt sắt.
Thấy vẻ mặt Tả Quang Thù đầy ngạc nhiên, thì hắn lại hòa hoãn giọng lại nói: "Đến đây từ chỗ nào, thì đi ra từ chỗ đó. Người trẻ tuổi làm việc, nhất định phải có đầu có đuôi."
Tả Quang Thù sững sờ gật đầu một cái.
Mặc dù hắn vẫn không thể hiểu được, cái này có liên quan gì đến việc có đầu có đuôi. Nhưng một nhân vật như Khương đại ca đã nói như vậy, thì nhất định phải có đạo lý của huynh ấy chứ?
Ba người sớm đã ăn ý với nhau, quan sát hoàn cảnh ở nơi này một chút, liền rời chỗ này đi.
Nhưng cũng gần như, đồng thời cùng dừng lại bước chân.
Một khối quái thạch cao lớn ở ngay trước mặt của bọn họ nứt ra. Nói một cách chuẩn xác hơn, là bùn đất đá đang chất đống trên người của một con dị thú... không biết đã chất đống bao nhiêu năm, ngay lúc này ầm ầm sụp đổ.
Đột nhiên một sự uy áp vô hình mãnh liệt cuồn cuộn kéo tới!
Một con dị thú có bề ngoài cổ quái, khí tức hỗn loạn, xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.
Chân chó, thân gấu, có bốn chân, trên người bao phủ hoàn toàn bằng lông dài.
Ánh mắt vô cùng lớn, những lại ảm đạm không có ánh sáng, căn bản không có chút thần thái nào, giống như không nhìn thấy cái gì.
Hai cái tai vừa tròn vừa rộng rũ xuống, chắc cũng không nghe thấy gì. Bởi vì Khương Vọng không nhận thấy được bất kỳ thanh âm nào lưu chuyển qua lỗ tai của nó.
Bụng của nó phồng lên rất to, da bụng rất mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy trực tràng thông từ đầu đến cuối, nhưng lại không thấy sự tồn tại của bóng mờ của lục phủ ngũ tạng.
Nếu chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài, thì đây cũng không phải là loài dị thú hung hãn cho lắm. Nhưng thực lực của nó, đã không cần phải chứng minh nữa rồi.
Kim quang trên người Nguyệt Thiên Nô, và cả Vô Ngự yên giáp trên người của Tả Quang Thù và Khương Vọng đều trực tiếp bị nghiền nát trước uy áp khủng khiếp kia!
Người xui xẻo, đúng là uống nước cũng bị nhét kẽ răng.
Không nghĩ tới hải thần của Điêu Nam Uyên, lại ở vị trí đối diện của hải thần bích!
Nếu như nó chỉ ngủ một giấc ở một địa phương khác, thì cũng còn cơ hội chạy trốn thoát thân.
Làm sao lại không hề giống với núi Chương Nga vậy?
Khương Vọng cũng coi như là người giao tiếp nhiều nhất với sơn thần và hải thần trong ba người, nhưng cũng không thể nào đứng thẳng dậy từ mặt đất được.
Một bên phân bố dày đặc đạo nguyên bên trong cơ thể, để có thể đối phó với Trong Huyền chi lực biến ảo khó lường bên trong Điêu Nam Uyên này.
Vừa vỗ vào chính bản thân mình, vừa chỉ đối phương, cười to nói: "Ta! Ngươi! Bằng hữu!"
Đây chính là cách để giao tiếp đã trải qua kiểm nghiệm với Họa Đấu và Tất Phương, vô cùng hữu hiệu!
Bây giờ lòng tin của Tả Quang Thù với Khương Vọng đã gần như trở nên mù quáng, mười phần mong chờ nhìn về phía đối diện.
Nhưng...
Vị hải thần của Điêu Nam Uyên này không hề nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Một trận yên lặng kéo dài.
"Chuẩn bị chạy đi.” Khương Vọng bất đắc dĩ nói: "Nó vừa mù lại còn điếc, cho dù là ta ra tay, cũng không cách nào trao đổi với nó được.”
"Chạy bằng cách nào đây?" Tả Quang Thù đã bị một đạo uy áp nghiền nát cả Vô Ngự yên giáp cũng không dám động đậy: "Ta có cảm giác nếu dám di dời bước chân một chút thôi thì sẽ phải chết rồi.”
Khương Vọng tỉnh táo nói: "Một lúc nữa cứ nghe ta chỉ huy. Nguyệt thiền sư chỉ huy khôi lỗi cầm chân cái thứ đồ xấu xí này, Quang Thù thì dùng thủy hành đạo thuật chế tạo bình phong che chở, chia nhỏ chiến trường, ta sẽ mở đường ở phía trước cho. Chờ ta đếm một hai ba, liền cùng nhau hành động."
"Ta là Hỗn Độn.”
Dị thú bỗng nhiên há mồm nói: "Không phải là thứ đồ xấu xí."
Ngôn ngữ nó nói là đạo ngữ.
Nghe âm thanh, có thể đoán được ý ở bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận