Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 412: Hậu sinh khả úy

Khương Vọng bắt được Trịnh Thương Minh, không hề tự phụ là mình đã xử lý chuyện này hoàn mỹ, khi về phủ, việc đầu tiên là kể cho Trọng Huyền Thắng nghe.
Trọng Huyền Thắng nghĩ ngay ra kế hoạch của Văn Liên Mục, vội vàng chạy tới Bắc nha, nhanh chóng nói rõ lợi hại, giúp Trịnh Thế kịp thời hành động.
Trịnh Thế không kịp thay quan phục, cứ thế vội vàng chạy tới phủ Trấn quốc Đại nguyên soái, kịp đưa Trịnh Thương Minh hoàn hảo không chút hao tổn trở về.
Vương Di Ngô uổng công kết thù với Bắc nha Đô úy, mà không đạt được mục đích mình cần, có thể nói là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Trịnh Thế dẫn Trịnh Thương Minh về tuần kiểm phủ thành bắc. Ông ta không cho nhi tử về nhà trước, là vì muốn y cảm ơn Trọng Huyền Thắng, tiện thể kết giao một phen.
Trải qua chuyện này, ông ta đã có phần bất mãn đối với Vương Di Ngô, nhưng nếu bảo chỉ có thế mà ra mặt đối kháng với phủ Đại nguyên soái, thì không tới mức ấy. Dù gì Trịnh Thương Minh cũng đã trở về nguyên vẹn, trong khi Khương Mộng Hùng sau lưng Vương Di Ngô, chính là được trên dưới nước Tề coi là quân thần.
Ông ta có điểm khó vì thân phận Bắc nha Đô úy, nên thái độ với Trọng Huyền Thắng thật ra cũng có chút mâu thuẫn. Một mặt đương nhiên ông biết ơn, nhưng mặt khác, ông đường đường là Bắc nha Đô úy, không lẽ phải thật sự tham dự vào giao tranh của Trọng Huyền Thắng và Vương Di Ngô?
Trịnh Thương Minh là đồng bối với hai người kia, rõ ràng là cây cầu tốt nhất. Dù Trịnh Thương Minh có làm cái gì, người phụ thân là ông, cũng vẫn còn đường để xoay sở.
Làm xong mọi việc, trở về tuần kiểm phủ, binh sĩ tuần kiểm lại báo với Trịnh Thế rằng sau khi ông rời đi, Trọng Huyền Thắng cũng đi luôn, không ở lại phủ để tranh công.
"Lúc đi hắn nói gì?" Trịnh Thế hỏi.
Binh sĩ trả lời: "Thắng công tử nói, chỉ là chuyện nhỏ, không cần bận tâm! Còn nói, hắn làm vậy không phải vì giúp người, mà là vì giúp mình."
Câu này quả thực là thẳng thắn.
Trịnh Thế sờ râu một hồi, rồi nhìn nhi tử một lúc, không nói gì nữa.
Phủ Trấn quốc Đại nguyên soái.
Vấn đề Vương Di Ngô cần tìm hiểu là làm sao Trịnh Thế lại chạy tới kịp thời, dùng sức mạnh của Bắc nha, ngăn cản bọn họ bắt Trịnh Thương Minh làm tiền cược như vậy?
Văn Liên Mục đáp trả cho hắn một nụ cười khổ sở: "Ta nghĩ, lúc này Trọng Huyền Thắng nhất định vẫn còn ở Bắc nha."
Vương Di Ngô hiểu ngay ý nghĩa nụ cười khổ này.
Trọng Huyền Thắng quả thực là nhạy cảm với âm mưu! Đúng là trơn như cá, tính toán kiểu gì cũng không dính được vào người.
Hơn nữa rất hiển nhiên, hắn cũng rất có hiểu biết về Trịnh Thương Minh, không hề thua kém Văn Liên Mục. Nhờ vậy mới kịp thời triệt sạch tính toán của Văn Liên Mục.
Nếu đổi thành là y, nhất định y không thể ứng đối nhanh được như vậy.
Sở dĩ không cho rằng kẻ ra tay là Khương Vọng, vì nếu Khương Vọng nghĩ ra được câu chuyện, thì lúc đó đã không để Trịnh Thương Minh rời đi, càng không để Trịnh Thương Minh có cơ hội tới phủ Trấn quốc Đại nguyên soái tự chui đầu vào lưới.
Hồi đó lần đầu tiên Văn Liên Mục tính toán Trọng Huyền Thắng thất bại, y còn chế giễu Văn Liên Mục một hồi, vì lúc ấy y tin tưởng vào Văn Liên Mục, không hề thấy thất bại nhất thời thì có gì ghê gớm.
Lần này tổn thất nặng nề hơn, nhưng y vẫn không chút oán giận, chỉ hỏi: "Ngươi còn kế hoạch nào nữa không?"
Văn Liên Mục tắt ý cười khổ, ủ rũ trong mắt cũng không còn, ngược lại thần thái sáng láng, hắn thật sự thích cái cảm giác chiến đấu với người khác như thế này.
Nó làm hắn tràn đầy hứng khởi.
"Ta sẽ làm ngươi đắc tội người ta!"
Mí mắt Vương Di Ngô chả buồn nhấc: "Đắc tội thì đắc tội, cũng không phải nhân vật tài giỏi gì."
Cả Bảo Trọng Thanh lẫn Trịnh Thế, đều là như vậy. Người đầu còn xa mới là đối thủ, người thứ hai sớm muộn cũng sẽ bị y vượt qua.
Văn Liên Mục hắc một tiếng: "Thả câu là không làm được nữa, vì hắn luôn có khả năng nuốt luôn mồi câu mà không cắn câu. Muốn bắt con cá mập này, phải đào đê, mở nước, san đường!"
"Âm mưu không dùng được, thì dùng dương mưu!"
"Làm sao đào đê, mở nước, san đường?" Vương Di Ngô hỏi.
"Qua nghiên cứu Trọng Huyền Thắng thời gian qua, chúng ta có thể đưa ra kết luận, người hắn tin tưởng nhất bây giờ, một là tử sĩ thân cận của hắn, Thập Tứ. Người thứ hai chính là Khương Vọng, nghe nói đến từ Trang quốc ở phía tây. Có thể nói hai người này là cánh tay phải tay trái của hắn."
Tất cả dữ liệu đều đã nằm sẵn trong đầu, Văn Liên Mục không cần suy nghĩ, nói luôn: "Ta phát hiện một điều rất thú vị. Lúc Khương Vọng tham dự Thiên Phủ bí cảnh, tóc của hắn bạc trắng, nhưng bây giờ lại khôi phục màu đen. Liên kết với chuyện Trọng Huyền Thắng cố gắng tìm mua thọ quả thời gian đó, có thể dễ dàng đưa ra kết luận: Khương Vọng đã từng vì nguyên nhân nào đó, bị tổn hại thọ nguyên!"
Sư phụ của Vương Di Ngô là quân thần Khương Mộng Hùng, đương nhiên y hiểu rõ sự ảnh hưởng của thọ nguyên đối với tu hành: "Cho nên việc hắn có được thực lực ngày hôm qua, quả thực là không dễ dàng, có thể thấy rất cần cù chăm chỉ."
Đối với Vương Di Ngô, đây là một đánh giá vô cùng hiếm có.
Mặc dù đương nhiên chưa chắc Khương Vọng cần.
"Ta còn phát hiện được, hiện giờ Trọng Huyền Thắng lại bắt đầu cho thu gom bảo vật giúp gia tăng thọ nguyên. Trọng Huyền Trử Lương không cần, Bác Vọng Hầu cũng không cần. Vậy thì chỉ còn có một khả năng, là hắn chuẩn bị cho Khương Vọng, rất có khả năng thọ hạn của Khương Vọng vẫn chưa bổ sung xong."
Vương Di Ngô hỏi: "Có thể lợi dụng được gì trong này không?"
"Thất Tinh Lầu quận Đại Trạch mở cửa." Văn Liên Mục đáp.
"Chẳng có ý nghĩa gì với ta." Vương Di Ngô dừng một chút, hỏi: "Ngươi muốn đi?"
Nếu Văn Liên Mục thật sự muốn đi Thất Tinh Lầu, y chỉ còn cách tạm để chuyện đang làm sang một bên, chuyển sang thế phòng thủ.
Đến lúc này, dù y có kiêu ngạo thế nào, cũng không còn cho là mình không dùng tới võ lực mà có thể thắng được Trọng Huyền Thắng. Lâm Truy không phải quân doanh, không phải chiến trường, cũng không phải một thành thị bình thường, y như giao long bị trói chân trói tay, chỗ nào cũng không được tự nhiên.
Văn Liên Mục lắc đầu: "Trong đó có bảo vật gia tăng thọ nguyên."
Vương Di Ngô cau mày: "Chưa từng nghe nói có tin này."
"Thì bây giờ ngươi sẽ nghe thấy." Văn Liên Mục cười, bổ sung: "Trọng Huyền Thắng cũng vậy."
Vương Di Ngô hiểu ra, ý Văn Liên Mục là muốn xử Khương Vọng, trừ khử một cánh tay của Trọng Huyền Thắng, biến Trọng Huyền Thắng thành người cô đơn.
Tin tức này chưa chắc là thật, nhưng Văn Liên Mục nhất định sẽ làm người ta tin nó là thật.
Thấy Vương Di Ngô đã hiểu ý mình, Văn Liên Mục nói tiếp: "Tin tức này chỉ người ở cao tầng như ngươi và Trọng Huyền Thắng mới biết, Khương Vọng không thể tự mình mà biết được."
"Ngươi đã thương lượng thành công với Điền gia?"
Khống chế tin tức liên quan tới Thất Tinh Lầu đến cấp độ này, không có sự hỗ trợ của Điền gia là không làm được.
"Không phải hắn nể mặt ta, mà là nể mặt Vương Di Ngô ngươi." Văn Liên Mục đáp.
Không nói rõ "Hắn" đó là ai.
Vương Di Ngô hỏi: "Nếu sau khi Trọng Huyền Thắng biết tin, để chuẩn bị cho thời điểm quan trọng đó, giữ Khương Vọng ở lại Lâm Truy giúp hắn mà giấu giếm không nói cho ai, ngươi đã nghĩ luôn làm sao để không dấu vết khiến Khương Vọng biết chưa?"
Văn Liên Mục cũng không phủ nhận: "Chuyện liên quan đến đạo đồ của bản thân, không có khả năng hắn không quan tâm. Để bọn chúng tự sinh ra hiềm khích với nhau, thì tốt hơn chúng ta tác động lên hắn. Đương nhiên, nếu Trọng Huyền Thắng nói với Khương Vọng, Khương Vọng đi Đại Trạch quận, thì cũng là kết quả chúng ta muốn."
Hà Sơn biệt phủ.
Vì Khương Vọng không chịu ra cửa đi chơi với mình, Hứa Tượng Càn sau khi kì kèo lèo nhèo một hồi không thành công, bèn đổi ý một mình đi Phá Thành Hầu phủ, nói là đi tìm Lý Long Xuyên.
Đương nhiên, không phải không có khả năng muốn tìm hiểu sâu nhân tố cạnh tranh của Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân, dù gì lúc mới đến Hà Sơn biệt phủ, đã thấy Trọng Huyền Thắng hưng sư động chúng.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, hắn nên hết lòng hỗ trợ, hay là không nên? Thôi thì chạy trước là thượng sách.
Trọng Huyền Thắng nói là đi một chút sẽ về, thì đúng là không đi lâu thật, nhưng lúc hắn trở lại, Hứa Tượng Càn đã đi rồi.
Hắn cũng không để bụng, kể cho Khương Vọng nghe phản ứng của Trịnh Thế.
Khương Vọng lúc này nghĩ lại toàn bộ sự việc, mới phát hiện ra, thì ra đằng sau một sự việc theo dõi đơn giản, lại cất giấu nhiều tính toán như vậy.
"Kế tiếp, ngươi vẫn định gặp chiêu phá chiêu như vậy?" Khương Vọng đã có chút sợ, nói: "Loại người như các ngươi, trong lòng thật là nhiều cong cong quẹo quẹo, ta không dám bảo đảm lần nào cũng không mắc lừa."
"Đương nhiên ta đã chuẩn bị xong..." Trọng Huyền Thắng vừa nói được mấy chữ, thì nhớ ra, giọng cất cao: "Loại người như chúng ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận