Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1340: Hoành hành vô kỵ

Giọng nói trong bức tranh hiển nhiên là nhẫn nại rất vất vả.
Giọng nói đã có chút dập dìu vì bị lửa giận thiêu đốt: “Huyền Không Tự thật muốn đối địch với Đại Cảnh ta? Ngươi đã từng hỏi ý kiến của phương trượng nhà ngươi chưa?”
Khổ Giác trừng mắt: “Hiện tại là việc riêng của ba người bọn ta, đồ nhi ngoan của ta, Triệu Huyền Dương và ta, liên quan gì đến Huyền Không tự? Ta ngược lại muốn hỏi ngươi, hiện tại ta muốn đi cứu đồ nhi của ta, ngươi có muốn đối địch với ta không?”
Giọng nói trong bức họa chất chứa tức giận: “Ta tôn trọng Huyền Không tự. Sự việc liên quan hai bên, mỗi hành động có trọng lượng vạn quân, không phải ngươi có thể một lời mà quyết. Ngươi tốt nhất vẫn nên hỏi phương trượng nhà ngươi!”
Hiển nhiên người nói vô cùng rõ ràng, Huyền Không Tự tuyệt đối sẽ không gióng trống khua chiêng vì một mình Khương Vọng, Khổ Giác hôm nay quá cảnh, hẳn chỉ là hành vi cá nhân của hắn.
Mà luận cá nhân, cho dù Khổ Giác là đương thế chân nhân, đối với Cảnh Quốc mà nói có là gì đâu chứ?
Nhưng rõ ràng thì rõ ràng, thân phận Khổ Giác ở nơi đó, cho dù như thế nào cũng không thể tránh khỏi Huyền Không tự.
Hắn chỉ có thể lấy Huyền Không Tự để nhắc nhở Khổ Giác, bảo lão hòa thượng này tỉnh táo một chút.
Khổ Giác lại nhao nhao lên: “Ta sẽ không đi hỏi!”
Giọng nói trong bức họa nhất thời im bặt.
Tại cảnh giới này của hắn, ở cấp độ này, đã bao giờ đụng phải đối thoại kiểu xỏ lả của trẻ con như vậy đâu?
Mọi người chỉ nói dăm ba câu đã có dư vị vô cùng. Nói nhăng nói cuội vài câu, mọi người trong lòng cũng đã rõ ràng.
Nếu muốn tỏ ra uy phong, trở mặt, thường cũng đều cân nhắc lợi hại, suy nghĩ kỹ càng rồi mới lựa chọn.
Đều là cường giả thế gian đều biết, ai lại khóc lóc om sòm ăn vạ với ngươi ở đây?
Trầm mặc một lát sau, giọng nói trong bức tranh cũng mất đi sự kiên nhẫn: “Xem ra ngươi rất tự tin vào bản thân mình, còn không hề kính sợ Đại Cảnh ta. Nếu nói những lời như vậy, lão hòa thượng, tiếp tục đi tới trước đi, chỉ sinh tử chớ oán!”
"Uy hiếp ta? Khổ Giác ta sẽ sợ sao?” Khổ Giác lão tăng dùng ngón tay cái chỉ vào mình: “Ngươi cũng không nghe ngóng xem, phương trượng Huyền Không tự đời kế, Niết bàn phật đà sau này sẽ là ai!”
Sau khi buông lời hung hăng, hắn lại hùng hổ bổ sung: “Ta không tin hôm nay ta chết ở Cảnh Quốc, đám lừa trọc kia không ai để ý tới ta!”
Nếu không có câu sau, hòa thượng này còn được xưng hai chữ kiên cường.
Cộng thêm câu sau…
Đây là đem cái mặt già cùng cái mạng già của mình cùng chơi trò vô lại rồi!
Ngươi hỏi hắn chuyến này có phải đại biểu cho Huyền Không Tự hay không, hắn nói là việc riêng của cá nhân, không liên quan đến tông môn.
Ngươi nói nếu là việc riêng cá nhân thì chờ đi. Hắn liền nói các ngươi giết ta thử xem, Huyền Không tự tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý tới.
Người như vậy làm sao tu tới đương thế chân nhân được?
Quả thực là sự sỉ nhục của chân nhân!
Giọng nói trong bức tranh lạnh lùng: “Khổ Giác, đường đi hẹp rồi.”
Khổ Giác liếc nhìn nơi xa, vẻ mặt đã quen với không sao cả bỗng nhiên trở nên thâm trầm: “Có lẽ, ta vốn không có đường…”
“Ngươi nói cái gì?” Giọng nói trong bức tranh hỏi.
Đương nhiên không phải là không nghe rõ, mà là hỏi Khổ Giác nói những lời này, rốt cuộc là có ý gì.
“Ta nói…” Khổ Giác dời tầm mắt về, nhìn chằm chằm bức tranh: “Ngươi đã làm chậm trễ ta quá lâu. Nếu như không có ý định hiện thân ngăn cản ta, vậy cho ta mang bức tranh rách nát này cút đi!”
Đột nhiên hắn trở nên nóng nảy, chửi ầm lên: “Con bà ngươi, con rùa già khốn kiếp mũi thối hoắc!”
“Tốt, tốt, Khổ Giác!” Giọng nói trong bức tranh giận không kìm được, nói: “Ngươi…”
Bàn chân thối của Khổ Giác lại đạp thêm lần nữa, lần này kim quang lưu chuyển, Phật xướng vang lên, xán lạn như trời sập!
Bức tranh kia chỉ kịp rung lên một cái, liền bị một cước giẫm trúng, lập tức mất đi linh quang.
Khổ Giác tiện tay đem bức tranh xé rồi ném đi, sau đó bay về phía tây.
Người này mang áo gai giày rơm, mặt vàng cau có, nhưng lại có một cỗ khí thế hoành hành vô kỵ, chốc lát đã đi xa. Chỉ còn lại một bức tranh rách rưới, vẫn còn lượn lờ trên không trung.
“Cứ thả hắn đi như vậy sao?”
Trong hư không, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Nếu không thì sao?” Giọng nói tang thương khi đối thoại với Khổ Giác đáp lại: “Hắn là vì cứu đồ đệ, mà cũng biết chừng mực, sẽ không làm gì Huyền Dương. Chúng ta còn có thể thật sự vì việc này, giết hắn hay sao?”
“Hắn nói là đồ đệ, chính là đồ đệ sao?” Giọng nói lạnh lùng: “Phó Đông Tự, ngươi chấp chưởng Kính Thế Đài nhiều năm, ta không nhớ rõ ngươi là người dễ nói chuyện như vậy.”
Người tên Phó Đông Tự trả lời: “Lão hòa thượng này quả thật khác biệt, Tả Quang Liệt cũng là đồ đệ mà hắn đơn phương thu nhận, sau đó còn tìm Thái Ngu thật lâu. Tuy không biết vì sao hắn lại để tâm như vậy, nhưng đúng là rất quan tâm.”
Giọng nói lạnh lùng: “Có lẽ có liên quan tới việc tu hành của hắn?”
“Ai biết được?” Phó Đông Tự tiếp tục nói: “Hơn nữa, lão hòa thượng này không có chức vị gì tại Huyền Không tự, bối phận lại ở đó. Giết hắn hiệu quả không lớn, nhưng phiền phức lại rất lớn. Lần này, phản ứng của Khương Thuật cũng ngoài ý liệu, dường như Bình Đẳng Quốc cũng không tạo thành phiền toái gì cho bọn họ, bệ hạ cần phải xem xét lại cách cục của Đông Vực một lần nữa…Vào lúc này thật sự không nên trở mặt với Huyền Không Tự.”
“Cho dù không giết hắn, ngươi ra mặt ngăn hắn lại cũng không khó.” Giọng nói lạnh lùng: “Lão lừa trọc này thật sự là tiện nhân lắm mồm, khiến người ngứa tay.”
Phó Đông Tự chỉ hỏi: “Ngươi nói vì sao Khương Thuật thà vận dụng lực lượng sau Vạn Yêu Chi Môn, điều Sư Minh Thành, Kế Chiêu Nam đi ra, mà không phải trực tiếp để Khương Mộng Hùng quá cảnh? Vị quân thần Đại Tề kia từ trước đến nay rất ương ngạnh.”
Giọng nói lạnh lùng: “Cảnh quốc chúng ta không phải là Hạ quốc, sợ hắn đến được, không về được!”
“Đạo lý là như thế.” Phó Đông Tự nói: “Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là hạn định tầng thứ tranh đấu. Nếu Khương Mộng Hùng tới, trận quốc chiến này, không đánh cũng phải đánh. Thế nhưng hiện tại chúng ta có cái gì cần phải khai chiến với Tề Quốc? Họ đến mấy chân nhân, chúng ta liền nghênh đón mấy chân nhân, không cần mở rộng tình hình trước. Nếu ta ra tay, Tề Quốc nhất định sẽ lại gọi người đến, tình hình sẽ tiếp tục mở rộng, không còn điểm cuối.”
Giọng nói lạnh lùng: “Vậy Khổ Giác này…”
“Khổ Giác là Khổ Giác, là nhân tố ngoài tình hình, không có nghĩa là lực lượng của Tề Quốc. Chúng ta phải xem phản ứng của Tề Quốc, mà không phải là phản ứng của Huyền Không tự. Chúng ta càng không thể tạo áp lực, để Huyền Không Tự và Tề Quốc đi chung với nhau.”
“Ý của ngươi là đợi hắn mang tu sĩ Nội Phủ kia đi sao?” Giọng nói lạnh lùng hỏi.
“Cái này phải xem thủ đoạn của Triệu Huyền Dương rồi.” Phó Đông Tự cười: “Khương Vọng trốn được hơn một ngày dưới tay hắn, suýt nữa đã trốn về Tề Quốc. Hiện tại thì xem, hắn có thể dưới sự truy đuổi của một vị đương thế chân nhân, mang mục tiêu đến Ngọc Kinh Sơn hay không.”
“Lên Ngọc Kinh Sơn rồi, mười Khổ Giác cũng không làm nên sóng gió gì. Nếu không lên được Ngọc Kinh Sơn…cho dù để Khổ Giác mang người đi cũng không sao. Chúng ta không phải nể mặt Tề Quốc, mà là nể mặt Huyền Không Tự. Nếu Khổ Giác không thể đuổi kịp, Huyền Không Tự cũng không có lý do gì làm chỗ dựa cho hắn. Khổ Giác nếu đuổi kịp, Khương Thuật nói không chừng còn nghĩ, đây có phải là một cái cục do chúng ta liên thủ với Huyền Không Tự thiết lập, giúp bọn hắn thu được tâm một vị thiên kiêu Tề quốc?”
Phó Đông Tự tiếp tục nói: “Ngoài ra, chúng ta coi như cũng có ăn nói về một phần trọng lễ của Trang Cao Tiện.”
Đã có một vị chân nhân hai vị Thần Lâm xuất thủ, thiên kiêu Triệu Huyền Dương lại càng phải ra sức chạy trốn dưới sự truy đuổi của một vị đương thế chân nhân. Dù là ai cũng không thể nói bọn họ không để ý tới chuyện tru ma.
“Vấn đề cuối cùng.” Giọng nói lạnh lùng: “Hắn mắng ngươi như vậy, ngươi không tức giận sao?”
Phó Đông Tự cười ha hả: “Hiện tại lại không thể động vào hắn, ta giận cái gì?”
Giọng nói lạnh lùng trầm mặc.
Bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, thời điểm “có thể động”, bộ dáng Phó Đông Tự sẽ như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận