Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 802: Thủy Đình

Khương Vọng sao có thể chịu nổi như vậy, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Mắt thấy thiên kiêu Đại Tề lực áp Vương Di Ngô bị một câu nói của mình ép vào góc tường, mỹ phụ nhân che miệng nở nụ cười.
Giữa lông mày xuân ý dịu dàng, nhưng người ở trong chốn phong hoa như cô, biết rõ nhất cái gì gọi là đến điểm là dừng, dư vị dài lâu. Cũng không nói nhiều, lại nhìn Khương Vọng một cái, lắc lắc vòng eo bỏ đi, mơ hồ một quả đào mật tròn trịa vểnh lên, lắc lư trong mắt chợt trái lúc phải, câu tầm mắt người, cũng không chịu lơi lỏng, sau đó xoay một vòng, liền biến mất ở cuối hành lang.
Làm cho người ta buồn bã như mất.
Hứa Tượng Càn luôn tới nơi này "Sưu tầm dân ca", cũng có đạo lý nhất định trong đó.
Nhưng Khương Vọng giết người gọt xương, thẳng như đinh bào mổ bò, hiểu phong tình bắt đầu thổi tới còn không bằng lưu loát cởi áo. Đối với mọi chuyện trước mắt đều làm như không thấy, hắn chỉ nghĩ nếu phát sinh chiến đấu, làm thế nào để có được lợi thế nhanh nhất trong hoàn cảnh như vậy.
Trong đầu mới đi qua hai thức Nhân Đạo Kiếm Thức cùng với một môn Diễm Tước Hàm Hoa, mỹ phụ nhân kia đã lay động thân thể đi trở về trong tầm mắt.
Ôi, một kiếm này hướng về phía...
Khương Vọng theo bản năng liếc mắt nhìn cái cổ trắng nõn của mỹ phụ, vội vàng tản đi kiếm ý.
Tội lỗi, tội lỗi. Trong lòng hắn không ngừng thầm xin lỗi.
Mỹ phụ nhân tự nhiên chú ý tới vị trí ánh mắt Khương Vọng dừng lại, nhưng hiển nhiên cũng hiểu sai ý. Khóe mắt cô mang theo cười, cố ý vô tình kéo cổ áo, hình như hơi có chút vụng về, ngược lại để cho cái cổ thiên nga lộ ra càng nhiều.
Đường cong quyến rũ, phong cảnh trắng mịn kéo dài vào cổ áo...
Nhưng trên mặt cô lại đoan trang: "Khương công tử, công tử nhà ta cho mời.”
"Làm phiền rồi." Khương Vọng nói.
"Mời đi bên này." Mỹ phụ xinh đẹp quay người ở phía trước dẫn đường.
Đường cong vóc người của cô cực kỳ khoa trương, giống như tự nhiên có một loại năng lực móc nối tầm mắt, kéo ánh mắt phập phồng lên xuống như dãy núi.
“Khí cơ không hiện, ngược lại không biết vị này có thực lực gì, Nội Phủ? Ngoại Lâu? Chủ nhân của Thủy Tạ, vị Tần Liễm cô nương kia lại là tu vi gì đây? Khương Vô Tà với tư cách là cung chủ Dưỡng Tâm cung, là người có tư cách tranh đoạt Long ỷ, lực lượng nắm giữ trong tay chắc chắn sẽ không kém.”
Khương Vọng đi theo phía sau, yên lặng suy xét.
Mỹ phụ nhân hiển nhiên không hiểu cái gì gọi là mị nhãn ném cho người mù xem, bởi vì ánh mắt Khương Vọng rõ ràng rất tốt, ánh mắt của hắn thanh tịnh, sáng ngời, thần thái cực phong.
Hơn nữa hắn rất biết nhìn mỹ nhân, lại biết ngắm cổ.
Cũng đúng, là bằng hữu của nho sinh vay tiền trên thanh lâu như Hứa Tượng Càn, sao lại không biết phong nguyệt? Những vụng về mơ hồ kia, có lẽ là cố ý biểu hiện ra tình thú.
Người trẻ tuổi bây giờ, hữu tình không thiếu.
"Khương công tử." Cô đi ở phía trước, cố hết sức làm nổi bật mị lực của mình, tựa như lơ đãng nói: "Trước lạ sau quen, chúng ta đã biết rõ rồi."
Chữ "rõ" của cô được cắn cực nhẹ lại cực kỳ uyển chuyển, tựa như đang nỉ non bên tai.
Sau đó mới nói tiếp: "Nếu lần sau ngài đến Thủy Tạ, có thể trực tiếp tìm thiếp nói chuyện. Nếu thiếp thân không quản lý ở gian ngoài, có thể sai người đến hỏi, cứ nói tìm Đào nương. Cho dù có bận rộn đến mức nào, thiếp thân chắc chắn cũng sẽ đến gặp ngài.”
Đào nương...
Khương Vọng ở trong lòng thầm tìm kiếm cái tên này, muốn biết đối phương có thể dựa sát vào tông môn, hoặc là vị cường giả nào đó của Tề quốc hay không, nhưng tìm kiếm một hồi lại không có kết quả.
Thế nhưng trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc nói: "Được để tâm, Khương Vọng vô cùng cảm kích.”
Trong lòng lại nghĩ, thái độ của vị Đào nương này nhiệt tình như vậy, chứng tỏ Khương Vô Tà vẫn rất nể mặt. Xem ra chuyện ở quần đảo Cận Hải có khả thi.
Ôn Ngọc Thủy Tạ được xây trên một hồ nước nhỏ vây quanh, hồ nước này cũng không mở ra bên ngoài, nghe nói là dẫn nước của Truy hà vào.
Đình đài gần nước, lầu các ánh trong gợn sóng, có một dạng phong tình riêng biệt.
Đi theo Đào nương bước qua bậc thang gỗ, lại vòng qua mấy hành lang nước, rốt cục mới đi tới một chỗ lầu các cực kỳ tư mật.
Cửa lớn đóng chặt, hai vị hộ vệ mặt trắng không râu, mỗi người chia ra đứng một bên, tư thái tùy ý đứng trước cửa. Khi thấy Đào nương đều gật đầu chào hỏi.
Nếu là cao thủ bình thường, tất không thể tùy ý trong chuyện bảo vệ cửa cho cung chủ Dưỡng Tâm cung như thế.
Khương Vọng vừa nghĩ, đã theo Đào nương đẩy cửa đi vào gian trong.
Lướt qua phong cảnh u lệ, đi qua hai cánh cửa, trước mắt trở nên rộng mở sáng sủa.
Ba hành lang nước kết thành một đình đài, chia đều bến nước.
Đình gỗ nọ ở chính giữa.
Khương Vô Tà ngũ quan tương đối tinh xảo đang lười biếng tựa vào trên giường mềm một bên. Hai bên người đều có một vị thị nữ xinh đẹp đang bóp bắp chân cho gã.
Nghe được động tĩnh, gã liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên này.
Trước tiên nói với Đào nương: "Ngài vất vả rồi.”
Sau đó lại dùng một bộ tư thái thân mật vẫy vẫy tay: "Khương Thanh Dương, tới đây tới đây!”
Nghiễm nhiên cùng Khương Vọng là hảo hữu chí giao, hoàn toàn có thể không câu nệ lễ nghĩa.
Đào nương liền dừng ở hành lang nước bên này, chỉ nhìn Khương Vọng nói: "Công tử chậm rãi đi.”
Thanh âm cực kỳ mềm mại.
Từ thái độ của hai vị cao thủ ở cửa cùng với thái độ của Khương Vô Tà mà xem, thân phận vị Đào nương này cũng không đơn giản. E rằng không phải đơn giản một nhân vật phụ trách nghênh đón khách nhân của Thủy Tạ là có thể giải thích được.
Khương Vọng rất lễ phép: "Đa tạ.”
Sau đó hắn cất bước, thong dong đi vào trong đình.
Ở Thất Tinh cốc, hắn chưa từng bày ra tư thế hèn mọn đối với Khương Vô Tà, chuyến đi này mặc dù có việc cầu người, nhưng cũng không tự thấp một đoạn.
Hắn muốn nhờ Khương Vô Tà giúp đỡ, nhưng không phải là "cầu", mà là "đổi".
Dùng giá trị của bản thân để trả giá, trao đổi đầu tư của Khương Vô Tà hiện tại.
Đây là giao dịch công bằng dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau, có thành hay không, chỉ xem Khương Vô Tà cân nhắc ưu và nhược điểm như thế nào.
Bên phía Khương Vọng nhiều nhất có một lời "mời". Cũng sẽ thừa nhận phần nhân tình này.
Hắn đi tới trong thủy đình, thong dong ngồi trên chiếc ghế lớn được thị nữ xinh đẹp bưng tới, chỉ nói: "Điện hạ thật có nhã trí.”
Chỉ từ cái ghế lớn này liền có thể nhìn ra được, Khương Vô Tà cũng không khinh mạn Khương Vọng. Bởi vì gã có thể bắt Khương Vọng đứng, cũng có thể chỉ cho hắn một cái đôn thêu.
Chiếc ghế lớn này vuông vức rộng rãi, gỗ thơm mà màu sắc sáng bóng, xứng đôi với khách quý.
Lúc này gã tựa vào trên giường êm, không phải không trang trọng, mà là càng thêm biểu hiện một loại thân cận tự nhiên.
Khương Vô Tà nhẹ nhàng cắn một quả Thủy nhuận màu lam không gọi ra tên, quay sang nói với thị nữ thon thả bên trái: "Nàng có nguyện ý mời vị thiên kiêu Đại Tề này ăn một quả không?”
Thị nữ lườm yêu vỗ gã một cái, không nghe theo nói: "Điện hạ !"
Khương Vô Tà liền cười, quay sang ôn nhu nói với Khương Vọng: "Kính xin Thanh Dương Trấn Nam thứ lỗi, các nàng là người ta yêu, không thể tùy ý sai các nàng chiêu đãi người nào. Ngươi cứ thưởng thức phong cảnh sông gió này đi."
Trong lời nói rất có cưng chiều.
Không thể không nói, nụ cười có chút tà khí nhưng không hề khinh dâm, làm cho mị lực của gã tăng lên rất nhiều, chỉ sợ không có bao nhiêu nữ nhân có thể kháng cự được.
Từ ánh mắt si mê của hai vị thị nữ này, có thể thấy được một hai.
Thái độ của Khương Vô Tà đối với thị nữ của mình cũng không khiến Khương Vọng ngoài ý muốn.
Cung chủ Dưỡng Tâm cung vốn là người yêu hoa tiếc hoa nổi danh.
Hắn chỉ bất đắc dĩ cười khổ nói: "Khương Vọng xuất thân tháng ngày khổ sở đã quen, tự rót tự uống là tốt nhất, thật sự không quen được có người hầu hạ.”
Khương Vọng tùy ý nhìn thoáng qua hành lang thủy đình trống rỗng tựa như chỉ có gió trên sông, thu hồi tầm mắt, trực tiếp hỏi: "Thuận tiện nói chuyện có được không? ”.
Hắn không có thời gian, cũng không có tâm tình tán gẫu cùng Khương Vô Tà. Với thân phận của đối phương, cũng không có khả năng nhàn nhã thoải mái như biểu hiện của gã.
Đi thẳng vào vấn đề, đối với lẫn nhau đều là một loại tôn trọng.
Khương Vô Tà dùng khăn vuông nhẹ nhàng lau miệng, ngồi thẳng, nhìn Khương Vọng nói: "Nơi này đều là người thân cận của ta, có cái gì cứ nói không sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận