Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1417: Có vẻ ý ngươi đã quyết

Người muốn thêm tiền còn chưa mở miệng, người hỗ trợ thỉnh cầu lại ra lời trước.
Khương Vọng dừng lại.
Hiện giờ hắn rất mẫn cảm với từ “giúp” này.
Lúc đầu, hắn trốn ở Chiêu quốc ngoan ngoãn tu luyện, nện vững căn cơ, kiên định bước tới Ngoại Lâu, cũng là vì muốn “giúp” người ta mà một đường chạy tới đến mất hồn.
Vốn cho rằng chỉ là một chuyện ở gần đó, có thể xử lý, kết quả, ra khỏi thành rồi lại ra cả nước, hết trèo núi lại vượt đèo… Ngàn dặm da xôi chạy tới, cuối cùng biến mình thành kẻ què.
Nếu bộ dạng thảm hại lúc này bị truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ thấy thế nào?
Đại hiệp một tai? Kiếm tiên một chân?
Tâm tình Khương Vọng thật phức tạp, khó mà tỏ bày.
Theo như triết lý của Khổ Giác đại sư thì đây “Thật là một con rùa đen đi giày cỏ nát!”.
Hiện giờ lão già lừa đảo này lại còn mở miệng muốn giúp đỡ?
Da mặt làm sao có thể dày đến thế?
Một cái phù bình an hỏng cũng là lão ép bán, giờ lại muốn kéo người ta bán mấy cái mạng nữa đây?!
Khương Vọng càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận.
Nhưng muốn bảo hắn xoay người rời đi, hắn lại…
Sổ sách lúc trước còn chưa tính đâu!
Cảnh giới Ngoại Lâu đã nằm trong tầm tay, thật sự rất cần đạo thuật đỉnh cấp của cấp độ Ngoại Lâu.
Hai mươi viên Nguyên Thạch không phải con số nhỏ gì….
Khương Vọng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chống trượng đi vào. Mẹ nhà ngươi, ai có thể một cú đâm ở đầu đường Lâm Truy kia lại kết thúc ở tận Đoạn Hồn Hạp chứ?
Người té là Dư Bắc Đầu, còn kẻ què thì lại là ta?
Khương Vọng vô cùng “gian nan” đi vào động quật, liền thấy….
Trọn vẹn bốn mươi chín cây cột đá, tiếp đỉnh tại địa, kết thành một vòng tròn trong động quật như nhà lao đá. Trong “thạch lao”, Dư Bắc Đấu, trên đầu cắm một thanh quỷ đầu đao, mặt mũi đầy máu ngồi lơ lửng giữa không trung.
Hình như còn thảm hơn cả mình!
Nhưng hắn lại thấy lão già lừa đảo này vẫn duy trì tư thế lúc trước, một tay bắt ấn, một tay bắt kiếm chỉ chỉ xuống đất. Dưới mặt đất không chỉ có một mình Huyết Ma lúc trước mà còn có thêm một người nữa.
Đó là một người trung niên mặc quần áo văn sĩ, hơi gầy gò, râu dài nhuộm máu tươi dính lại thành một túm, năm ngón tay trái đều đứt, máu me đầm đìa.
Người này đang nằm vắt ngang thân Huyết Ma, cả hai đều ngửa mặt lên trời, một ngang một dọc đè lên nhau.
Tư thế quỷ dị này quả thực khó hiểu.
“Đừng có nhìn nữa!” Dư Bắc Đấu đột nhiên nhắc: “Mau tới giúp ta!”
Đại khái là cảm thấy mình nói chuyện có vẻ cứng rắn, bèn bồi thêm một câu: “Tiểu hữu.”
“Ha ha.”
Khương Vọng ngoài cười trong không cười, nói: “Lão nhân gia ngài xem, tình trạng ta bây giờ thế này, tai đứt chân gãy, đi đường cũng tốn sức, còn có thể giúp ngài được việc gì chứ?”
Dư Bắc Đấu nói: “Ngươi kiên trì thêm chút nữa.”
“Miễn đi!”
Khương Vọng qua quyết từ chối: “Ngài tính toán thù lao rồi từ biệt đi, ta còn vội về Tề quốc dưỡng thương.”
“Khương tiểu hữu, không thể thương lượng một chút sao?” Giọng nói của Dư Bắc Đấu có vài phần lấy lòng.
Khương Vọng từ chối: “Mệnh ta không cứng lắm đâu, chỉ sợ không chịu nổi mấy lần thương lượng của ngài.”
“Nói gì thế!” Dư Bắc Đấu cười khan: “Chúng ta thương kỹ lượng kỹ….”
“Giờ ta chỉ muốn về dưỡng thương.”
“Xem ra ý ngươi đã quyết!”
“Chẳng lẽ ngài muốn trốn nợ?”
“Ai, làm sao mà tiểu hữu hiểu lầm ta sâu vậy!” Dư Bắc Đấu thở dài một hơi: “Nếu đã vậy, Nguyên Thạch và công pháp đều ở trong hộp trữ vật của ta, ngươi tự lấy đi thôi.”
Khương Vọng nhíu nhíu mày hỏi lại: “Tự ta lấy?”
Dư Bắc Đấu không nhịn được nói: “Ngươi thấy ta có dùng được tay không?”
Thật sự là, một tay Dư Bắc Đấu đang bắt ấn, một tay làm kiếm chỉ trấn áp, bản thân mình ngồi giữa không trung, không hề cử động, đến đao bổ trên đầu cũng mặc kệ.
Khương Vọng ngẫm nghĩ một lát, rất bất mãn nói: “Ngài chỉ bảo ta đối phó với mệnh huyết, không nói còn có tứ đại nhân ma. Suýt nữa ta đã chết ngoài đó rồi, có phải ngài nên… thêm một chút không?”
“Ngươi nói vậy cũng không phải không có lý.” Dư Bắc Đấu rất sảng khoái trả lười: “Tự lấy đi.”
“Lấy bao nhiêu?”
“Ngươi cảm thấy bao nhiêu mới có thể đền bù tổn thương cho ngươi thì lấy bấy nhiêu.” Dư Bắc Đấu nhàn nhạt nói: “Hoàn toàn dùng đạo đức và xấu hổ của ngươi để ước lượng.”
Lại dám nói lời này!
Nếu lúc này người đứng đây là Trọng Huyền Thắng, đảm bảo Dư Bắc Đấu còn đúng cái quần đùi.
Nhưng bây giờ Khương Vọng đang ở đây. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, chỉ định lầy thêm chút phí thương tổn ngoài thù lao.
“Có thể!”
Khương Vọng xoa xoa hai tay, chống trượng lách vào qua khe hở giữa hai cây cột đá, đi tới trước mặt Dư Bắc Đấu.
Hắn nói rất lễ phép: “Thất lễ. Hộp trữ vật của ngài ở đâu?”
“Ngay ở…” Dư Bắc Đấu đột nhiên hô lên một tiếng: “Sao ngươi lại vào đây?”
Khương Vọng hơi sững sờ.
Không phải ngài bảo ta vào lấy thù lao sao?
Bỗng nhiên, trong phạm vi giữa bốn mươi chín cây cột đá, huyết quang ngút trời, thần khóc quỷ khóc, nhìn khắp nơi không thấy một khe hở.
Đại trận bình tĩnh như đã bị phá hư đột nhiên bắt đầu vận chuyển.
Dư Bắc Đấu đột nhiên đổi giọng vội vàng nói: “Đây là Cửu Thiên Thập Địa Tuyệt Sát Diệt Hồn Trận, không phải Động Chân không ra được, một khi sát trận phát động, từ Thần Lâm trở xuống không sống được quá ba hơi. Ngươi đi mau, ta không thể liên lụy tới ngươi!”
Khương Vọng trầm mặc.
Cái con rùa đen nát cà nhà ngươi! Lại bị lừa!
Bị lừa vào trong trận rồi.
Không cần nghĩ nữa, mới một khắc trước trận pháp này còn không hề có động tĩnh gì, một khắc sau đã long trời lở đất, chắc chắn là do lão già này đã động tay động chân.
Câu trước bảo không phải Động Chân không ra được, câu sau lại bảo ta đi mau. Diễn cho ai xem đấy?
“Lão nhân gia ngài không cần nói gì nữa, trận gì gì này, không phải Động Chân không ra được sao?” Khương Vọng buồn bã hỏi.
“À, đúng.”
Dường như đến lúc này Dư Bắc Đấu mới phản ứng được, giọng nói trở nên nặng nề hơn: “Chuyện tới nước này rồi, chỉ có một biện pháp!”
Khương Vọng cũng không muốn phối hợp với lão, không rên lấy một tiếng.
Nhưng Dư Bắc Đấu lại rất tự giác trôi chảy nói tiếp: “Có thấy gia hỏa bị đứt tay dưới đất kia không? Sát trận này là do kẻ đó bố trí đấy, hệ ở thân, giết kẻ đó, trận này tự giải!”
“Ha ha ha.”
Quẻ Sư thờ ơ nằm dưới đất suốt từ nãy khinh miệt cười nói: “Đã bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn lừa người như thế.”
Khương Vọng có thể thoát ra khỏi Tiên Thiên Loạn Ly Trận mà tới đây, để lại bốn đại nhân ma trong đó, chiến tích sáng tạo ra truyền kỳ này đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của lão.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hối tiếc cũng chẳng có ý nghĩa gì, việc cần phải cân nhắc là đối mặt thế nào.
Mới đầu lão cũng không biết rõ quan hệ giữa Khương Vọng và Dư Bắc Đấu thế nào, cho nên vẫn giữ yên lặng thờ ơ lạnh nhạt. Tới bây giờ, nhận ra được phần nào rồi, thì quả quyết lên tiếng.
“Ngươi biết thân phận, địa vị hiện tại của Khương Vọng là gì sao? Tuyệt thế thiên kiêu thế này, tương lai không thể nói trước, ngươi chỉ nói dăm ba câu mà đòi dỗ hắn liều mạng. Người ta thành thật đối đãi với ngươi, ngươi lại không nói thật lấy một câu! Dư Bắc Đấu, tâm ngươi có thể an sao?”
Chỉ tiếc, hiện giờ lão còn nằm dưới đất, sau lưng còn có một con Huyết Ma, lời phát biểu nghĩa chính từ nghiêm này sao có vẻ hơi thiếu khí thế.
Dư Bắc Đấu không thèm nhìn đến Quẻ Sư kia, mà nói với Khương Vọng: “Người này chính là Đoán Mệnh Nhân Ma, đã từng dùng huyết quẻ tính toán ngươi, muốn đoạt Tiên Cung của ngươi, ta phải mất trăm năm tu vi, dùng hộ thân phù thiên phẩm cái thế vô song ngăn lại giúp ngươi. Hôm nay, trong Tiên Thiên Loạn Ly Trận, ta chấp nhận nguy hiểm đến tính mạng chỉ đường cho ngươi, cho ngươi cơ hội sáng tạo ra đơn quyết nhân ma. Cũng là lão ta động tay động chân dẫn đạo bốn nhân ma đến, ép ngươi vào thế không thể lấy một địch bốn…”
Lão nói rất thành khẩn: “Nếu ta là ngươi, thù này không thể không báo, không thể chờ qua đêm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận