Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1076: Đèn đuốc nhân gian sao trên trời

Cho nên sau khi nhìn qua mộc bài của môn đồng thuật thứ hai, hắn quay đầu, chuẩn bị mở miệng nói ra lựa chọn của mình với người gác thuật khố.
Đúng lúc đó, Khâu Cát bỗng nhiên lại nói: "Khương Tước gia, ta có một ý kiến, không biết ngài có muốn nghe không?"
Khương Vọng cũng rất lễ phép: "Công công chịu góp ý là vinh hạnh của ta. Xin ngài cứ nói."
Khâu Cát khép lại tay áo, mỉm cười nói: "Cá nhân ta cho rằng, bên trong tòa thuật khố này, trước mắt thì đồng thuật có giá trị nhất, hẳn là môn cuối cùng này... nhưng có lẽ nó sẽ không quá phù hợp với yêu cầu của ngài."
"Khâu công công giới thiệu thì ta nhất định phải xem qua một chút." Khương Vọng vừa nói xong liền bước đến.
Từ đầu đến cuối, vị gác thuật khố vẫn không nói lời nào, chỉ đứng yên như một bức tượng được điêu khắc ở đây, không hề can thiệp vào sự lựa chọn của Khương Vọng.
Khâu Cát mỉm cười, hơi tránh sang một bên.
Khương Vọng nhìn theo ánh mắt của gã, thấy một hạt châu màu hỏa hồng, được đặt trên một cái khay bằng đá.
Viên xích châu này nhẵn bóng êm dịu, màu sắc lấp lánh mà đồng nhất, cực kỳ xinh đẹp.
Mộc bài bên cạnh viết: "Là một trong những truyền thừa thất lạc của Dương quốc, Càn Dương Đồng. Nội Phủ thiên."
Về phần hiệu quả, cũng được miêu tả vô cùng đơn giản ...
"Công phạt thần hồn."
Chỉ có bốn chữ này.
Nhưng bốn chữ này ngay lập tức khiến hai mắt Khương Vọng tỏa sáng.
Ở Nội Phủ cảnh mà có thể sử dụng bí thuật công phạt thần hồn, từ trước đến nay, Khương Vọng chỉ nhìn thấy Vương Trường Cát thi triển qua!
Hắn đã nghiên cứu ra thần hồn Nặc Xà, nhưng cũng chỉ có công dụng trong việc thăm dò nội phủ mà thôi, trong lúc chiến đấu sinh tử thì phát huy tác dụng rất ít, Khương Vọng phần lớn chỉ dùng chúng để hấp dẫn sự chú ý của đối thủ mà thôi.
Nói cách khác, để dùng như một bí thuật sát phạt thần hồn thì thần hồn Nặc Xà căn bản không đủ tư cách.
Khương Vọng hít sâu một hơi, giờ phút này hắn đương nhiên đã đoán được giá trị của nó, cái gì mà thấu thị, phóng to đều phải đứng sang một bên...
So với bí thuật sát phạt thần hồn thì những đồng thuật thấu thị cấp Nội Phủ thật sự không có giá trị cho lắm.
Hơn nữa thần hồn lực của Khương Vọng vốn đã hơn xa tu sĩ cùng cảnh, nhưng vẫn khó có thể phát huy hoàn toàn, thuật này vừa hay lại phù hợp!
"Thuật này ở trong quốc khố có truyền thừa hoàn chỉnh không?" Khương Vọng hỏi thẳng.
Khâu Cát mỉm cười nói: "Còn một bộ Ngoại Lâu thiên, còn Thần Lâm thiên đã thất truyền rồi, nhưng bất luận xét từ tiềm năng hay là hiệu quả thì nó chính là đồng thuật tốt nhất trong thuật khố hiện tại."
Thất truyền hay không không quan trọng, nó đã có công pháp cấp Thần Lâm thì cho thấy có tiềm năng cao hơn cả Thần Lâm.
Diễn Đạo đài nói không chừng có thể thôi diễn ra được.
Đây không cần phải bàn cãi, đã là lựa chọn tốt nhất rồi!
Nhưng Khương Vọng không lập tức quyết định.
Hắn lại nhìn thoáng qua mộc bài ghi chép về Càn Dương Đồng, mạnh mẽ dịch chuyển tầm mắt, nhìn Khâu Cát hỏi: "Không biết vì sao công công lại giúp ta nhiều như vậy? Khương Vọng phúc bạc mệnh mỏng, đến lúc này cũng cảm thấy hơi chột dạ đấy."
Bên trong ánh mắt của Khâu Cát chứa một chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ đến lúc này rồi mà Khương Vọng vẫn có thể nhịn được không đưa tay ra.
"Khương Tước gia, ngài là thiên kiêu quốc gia, là đại biểu Tề quốc phái đi tham chiến đài Quan Hà." Gã cười càng thêm chân thành nói: "Nếu như ta có thể giúp được ngài, chính là đang giúp cho Đại Tề, cũng chính là giúp cho bệ hạ. Không biết đã thỏa mãn đến mức nào rồi! Chuyện này cũng không trái lệ, đơn giản chỉ là tốn một chút thời gian lục lại ký ức mà thôi, tại sao ta lại không làm chứ?"
Lời này nói ra nghe thật là êm tai.
Quan trọng nhất chính là một câu "không trái lệ" kia, chính câu nói đó đã thuyết phục được Khương Vọng. Điều này cho thấy sau này cho dù Khâu Cát có cầu xin điều gì, cũng sẽ là "không trái lệ".
Khương Vọng suy nghĩ một chút, chắp tay nói: "Vậy ta tạ ơn công công."
Khâu Cát cười mà không nói.
Khương Vọng nói với người gác thuật khố: "Ta chọn Càn Dương Đồng."
Người canh gác thuật khố toàn thân được bao bọc bởi áo giáp lần đầu mở miệng nói chuyện. Lúc trước khi y kết nối với Khâu Cát cũng chỉ kiểm tra lệnh ấn chứ không nói lời nào.
"Xin cứ tự nhiên." Giọng nói của y rất nặng nề, có một loại cảm giác bị đè nén: "Sau khi ngươi chọn, thuật này sẽ được phong tồn ba năm. Trong vòng ba năm, sẽ không có người thứ hai học được nó."
Đây cũng là một điểm tốt, thuật pháp cho dù có cường thịnh thế nào mà có quá nhiều người học, thì nó cũng bị giảm mất giá trị.
Khắp thế gian có vô số thiên tài, được truyền bá càng nhiều thì tốc độ bị phá giải cũng sẽ càng nhanh.
Khương Vọng cũng không nói hai lời, đưa tay nắm chặt hạt châu màu hỏa hồng kia, thần hồn lực vừa chạm đến thì những ghi chép về Càn Dương Đồng Nội Phủ thiên liền chảy xuôi vào trong đầu hắn.
Hắn nhắm mắt cảm thụ một lát, lúc mở mắt ra đã tràn đầy tán thưởng.
Mặc dù chỉ mới lướt qua một lượt, còn lâu mới có thể nắm giữ hết, nhưng Càn Dương Đồng này khiến cho hắn cảm thấy mừng rỡ không thôi. Không hổ là bí thuật truyền thừa của Dương quốc!
Đã từng là quốc gia thống nhất Đông vực, truyền thừa để lại cho dù chỉ là cấp Nội Phủ thì cũng có thể nói là tuyệt diệu.
So với thần hồn Nặc Xà mà hắn tự mày mò ra thì đúng là chẳng thể nào so sánh.
Khương Vọng cẩn thận thả lại viên xích châu vào khay đá.
Người canh giữ thuật khố cũng không nói gì, chỉ dựng thẳng bàn tay dán lên trên giá sách, khay đá kia vậy mà từ từ khép lại thành hình cầu, bọc viên xích châu vào trong.
Sau đó toàn bộ hình cầu bắt đầu "chìm xuống", như chìm xuống mặt nước vậy.
Lần xuất hiện tiếp theo sẽ là ba năm sau.
Trong khoảng thời gian này, cho dù có người được ban thưởng, tiến vào thuật khố, cũng không thể học được Càn Dương Đồng.
Khương Vọng rất tuân thủ quy củ, không hề dò xét người canh giữ thuật khố này quá nhiều. Sau khi học xong bí thuật hoàng triều thì theo Khâu Cát rời khỏi thuật khố.
Hai người trở lại đường cũ, đi một lúc thì không nhìn thấy người canh giữ thuật khố nữa.
Khương Vọng không biết y biến mất thế nào, cũng không muốn biết.
Đại Tề là hùng quốc của đông vực, tất nhiên cũng giàu nhất... phương đông.
Trong quốc khố có đủ các loại bảo tàng không thể đo lường giá trị.
Không biết có bao nhiêu cường giả bảo vệ chỗ này.
Nói ít nhìn ít, kiềm nén lòng hiếu kỳ mới là lẽ phải.
Khâu Cát thân là thủ bút thái giám của Tư Lễ Giám, đã đi đi lại lại chỗ này không biết bao nhiêu lần, mà mắt vẫn luôn nhìn thẳng.
Đây chính là ví dụ tốt nhất.
Đi theo Khâu Cát ra ngoài, lần nữa đi qua từng trạm kiểm soát, sau khi chịu đủ loại nghiệm chứng thì mới có thể ra khỏi quốc khố.
Trở lại trong thành, vẫn chưa ra khỏi thành.
Lúc này Lâm Truy đã vào đêm.
Trên trời lốm đốm ánh sao, ánh đèn của Lâm Truy vào buổi tối lấp lánh như vảy rồng.
Tiểu thái giám chờ ngoài quốc khố đã sớm vén màn kiệu lên.
Khâu Cát vòng hai tay đi về phía cỗ kiệu nội cung kia.
Khương Vọng đi theo hai bước, nói: "Chuyện hôm nay, thật không biết nên cảm tạ công công thế nào!"
Đối phương là một trong tám vị thủ bút thái giám của Tư Lễ Giám, hiện tại hắn cũng không có gì có thể giúp được cho môn lộ của đối phương.
Khâu Cát giống như cũng không để ý, chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Coi như là kết một mối thiện duyên đi."
Sau đó khom người, chui vào trong kiệu.
Kiệu nhỏ nội cung được nâng đi xa.
Khương Vọng đứng một mình bên ngoài quốc khố, trầm mặc một lát.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm đầy sao, tự mình đi về Hà Sơn biệt phủ.
Lại nói, mỗi khi trở về Lâm Truy thành, nếu không bận đủ... các loại chuyện, thì cũng là đóng kín cửa tu luyện. Kiệu lớn đi, xe ngựa về.
Thật ra hắn rất ít khi có thể cảm giác một mình đi trên đường phố Lâm Truy như thế này.
Trong biển người qua lại ồn ào náo nhiệt, hắn ung dung "di chuyển", trong một mảnh phồn hoa, lặng lẽ lặp lại bí quyết Càn Dương Đồng.
Đây là bí thuật truyền thừa của Đại Dương đế quốc đã từng thống nhất đông vực năm xưa, mặc dù chỉ là một thiên Nội Phủ, nhưng đã thấy nó rất bá khí và hùng hồn.
Bắt đầu tu luyện nó, là phải hấp thụ thần hồn lực mỗi ngày vào lúc giữa trưa, dẫn ánh sáng mặt trời vào ánh mắt, dùng nó để luyện mắt.
Một khi đại thành, có thể dẫn động Càn Dương Lực, trong lúc chiến đấu có thể tấn công thần hồn của đối phương, đúng là vô cùng bá đạo.
So với Hoả giới thuật vẫn đang thăm dò thì pháp quyết Càn Dương Đồng đầy đủ rõ ràng dễ nắm giữ hơn nhiều.
Chỉ tiếc hiện tại không phải là giữa trưa, không thể lập tức thử xem.
Sau khi cẩn thận nghiên cứu bí quyết Càn Dương Đồng, Khương Vọng cũng không hề thả lỏng mà tiếp tục thôi diễn Hoả giới thuật.
Cứ vậy vừa bước đi chậm rãi vừa đắm chìm trong thế giới thuật pháp vô biên và huyền diệu.
Đúng vào lúc này, Triêu Vũ đang ngồi trong xe ngựa chậm rãi chạy ngang qua, nhìn thấy bóng người trẻ tuổi này đang hòa vào trong biển người bước đi chậm rãi.
Nhìn thấy hắn bước đi thong dong chậm rãi, hòa hợp với biển người Lâm Truy như vậy, nhưng lại có một phong tư độc đáo, tựa như trăng như sao.
"Người này là ai?" Những người bên cạnh nàng hỏi.
"Khương Vọng."
"Chính là người học trộm đao thuật của ngươi ngay trong trận kia sao?"
Triêu Vũ buông rèm cửa sổ xuống: "Là một người xứng với một đao kia của ta."
Sao trời và ngọn đèn dầu trên thế gian, liệu có phải nơi nào cũng chiếu tỏ.
Tuấn mã kéo xe không hí tiếng nào.
Chỉ im lặng kéo xe chạy nhanh ra ngoài Lâm Truy thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận