Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 314: Cản đồ đao ta

Thấy bản thân cũng phải chịu hình, Phó Mâu lập tức kinh giận, không dám nhằm vào Trọng Huyền Trử Lương, lại nhìn khắp xung quanh: “Ta là người của đệ nhất thương hội Tề Quốc - Tứ Hải Thương Minh, ta là chấp sự nhất đẳng của Thương Minh! Ai dám đụng đến ta?”
Đông!
Tiếng quân ủng giẫm lên mặt đất.
Mấy tiếng tụ thành một tiếng.
Chúng tướng trong trướng sôi nổi tiến lên một bước!
Uy hiếp của Phó Mâu căn bản không có tác dụng gì ở soái trướng Thu Sát quân, mở miệng uy hiếp trước mặt Trọng Huyền Trử Lương, cũng hoàn toàn là biểu hiện mất đi đường kuif của gã.
Nhưng cho dù chúng tướng người người nóng lòng muốn thử, Trọng Huyền Thắng lại bước lên trước một bước, trực tiếp cúi chào: “Đại soái! Ti hạ chờ lệnh!”
Trọng Huyền Trử Lương chỉ hơi nâng tay, tỏ vẻ đồng ý.
Trọng Huyền Thắng đứng lên, đối diện Phó Mâu, kích khởi đạo nguyên cuồn cuộn trên người.
“Trọng Huyền Thắng!” Phó Mâu cắn răng hô.
Mắt thấy lại là một hồi quyết đấu căng thẳng giữa Đằng Long cảnh với Nội Phủ cảnh.
Nhưng Trọng Huyền Thắng chỉ tiện tay rút ra một thanh đao từ hông của tướng lãnh bên cạnh, cũng chưa ngưng tụ ra chút đạo nguyên nào, thậm chí bước chân còn có chút không vững.
Có thể nói thân thể mập mạp khiến gã bước đi thật gian nan, loạng choạng đi về phía Phó Mâu.
“Quân lệnh đã hạ, phá núi lấp bể cũng khó cãi. Ta bất đắc dĩ phải làm việc này.”
Gã búng nhẹ lên trường đao.
“Ngươi có thể trốn, có thể chạy, thậm chí có thể phản kháng. Nhưng mà...”
Gã nói: "Nhớ nghĩ đến hậu quả.”
Tiếng nói của Trọng Huyền Thắng không cao, chỉ như nói chuyện phiếm bình thường, nhưng cũng rất rõ ràng.
“Đặc biệt ngươi là cường giả Nội Phủ Cảnh, ta lại chỉ mới đẩy ra cửa Thiên Địa chưa lâu. Lúc phản kháng nhớ đừng không cẩn thận đánh chết ta đấy.”
Gã thong thả đi về hướng Phó Mâu, trong khoảng thời gian này đủ để tu sĩ siêu phàm cảnh giới như Phó Mâu chạy ra khỏi lều lớn mấy trăm lần.
Đặc biệt là Trọng Huyền Trử Lương chỉ đang lười nhác dựa vào soái vị, nhìn dáng vẻ căn bản không tính can thiệp gì. Cho dù gã phản kháng, lúc này Hung Đồ cũng sẽ không ra tay.
Nhưng không biết vì sao.
Ngay cả bản thân Phó Mâu cũng không hiểu, dưới chân như mọc rễ, rút ra không được!
Rõ ràng có khí lực dùng không hết, nhưng lại giống như không dùng được.
Rõ ràng có chiến lực phá núi lấp bể, nhưng không biết đã biến mất ở nơi nào.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Trọng Huyền Thắng đi tới, đi tới...
Cộp cộp cộp.
Tiếng giày gõ lên mặt đất.
Âm thanh này rốt cuộc đi tới cuối, thân hình mập mạp của gã đã đến trước mặt.
Sau đó...
Một đao cực kỳ dứt khoát cắt qua, một lỗ tai dính máu bay lên!
Sau khi che lại miệng vết thương, Phó Mâu như bừng tỉnh cơn mộng, mới cảm nhận được đau đớn.
“Tê!”
Gã hít một hơi, lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Dù có Tụ Bảo Thương Hội thành lập sau lại vượt lên trước. Nhưng ít ra hiện giờ, đệ nhất thương hội trên danh nghĩa của Tề Quốc vẫn là Tứ Hải Thương Minh.
Tổ chức thương hội quy mô như thế có gần mười hai chấp sự nhất đẳng, Phó Mâu cũng nằm trong số đó.
Bàn về địa vị, gã chỉ đứng dưới chấp sự danh dự và minh chủ, bàn về thực quyền, gã còn mạnh hơn chấp sự danh dự một chút.
Đã bao giờ gã gặp phải sỉ nhục như hôm nay? Đã bao giờ gã bị đối đãi như vậy?
Nhưng lần này ở trước mắt bao người, gã bị cắt đứt một tai!
Nhưng Phó Mâu ngoài hít vào một ngụm khí lạnh thì cũng không phát ra được âm thanh nào. Ở soái trướng của Hung Đồ, gã như mất đi cả sức lực để nói chuyện.
Trọng Huyền Trử Lương lại nâng tay lên, ý bảo gã có thể đi.
Trọng Huyền Thắng vung tay, trường đao mượn lập tức bắn trở vào vỏ.
Sau đó gã tự mình xốc lên màn cửa, nói một tiếng: “Mời đi.”
Phó Mâu che cái tai bị thương lại, thất hồn lạc phách chạy ra ngoài. Chỉ nghe thấy Trọng Huyền Thắng đứng bên cạnh nói: “Nhớ ba ngày sau bảo người đến nhặt xác.”
Thời gian ba ngày này không phải là để cho gã ta. Mà là cho minh chủ Tứ Hải Thương Minh.
Trọng Huyền Trử Lương nói muốn xử tử đám người còn bị nhốt ở quân doanh này của Tứ Hải Thương Minh, cũng cho minh chủ Tứ Hải Thương Minh thời gian ba ngày, để lão có thủ đoạn có gì thì cứ việc tung ra.
Xem có thể chống đỡ được dao mổ của y hay không?
Thái độ ngấm ngầm trong im lặng này... Thật là ngông cuồng dữ dội!
...
Mặc kệ người của Tứ Hải Thương Minh muốn hay không, bọn họ chắc chắn phải vác cái nồi đen này rồi.
Đối với Trọng Huyền Thắng, đả kích Trọng Huyền Tuân là chuyện mà gã phải cố hết sức làm, nếu Tứ Hải Thương Minh có hợp tác nhiều với Trọng Huyền Tuân, như vậy nếu có cơ hội thì phải chém rớt tay của bọn họ.
Đặc biệt là Tứ Hải Thương Minh tùy tiện nhúng tay vào Dương Quốc, vốn dĩ cả người đều là rận, bắt một cái là dính ngay, không bắt cũng để lại dấu vết.
Còn về chuyện chỗ tốt có thể lấy được từ trên người Tứ Hải Thương Minh, Tụ Bảo Thương Hội sẽ đưa lại đây gấp mười lần.
Khi Tứ Hải Thương Minh tranh thắng vụ “Sinh ý cứu ôn” ở Dương Quốc, đắc ý dào dạt, tất nhiên không nghĩ tới Tụ Bảo Thương Hội sẽ mừng thầm đến mức nào.
Bản thân chuyện này đã là một cái bẫy, từ lúc bắt đầu Tụ Bảo Thương Hội đã không tính toán giành, dáng vẻ sau khi thất bại tức muốn hộc máu cũng chỉ là biểu diễn.
Tên tuổi đệ nhất thương hội của Tứ Hải Thương Minh ở Tề Quốc đã đeo thật lâu, Tụ Bảo Thương Hội và Trọng Huyền Thắng đã bắt tay nhau, đổ tài nguyên cực lớn vào trong quân của Trọng Huyền Trử Lương, đương nhiên không phải vì nhiệt tình yêu thương Tề Quốc cỡ nào. Mà là mượn cơ hội này đánh cho Tứ Hải Thương Minh bị trọng thương, đây mới là điều quan trọng nhất.
Sau khi khổ tâm kinh doanh lâu dài, rốt cuộc cũng đã vượt mặt được kẻ đi trước, Tụ Bảo Thương Hội đã bắt đầu mưu cầu địa vị tương xứng với thực lực.
Trước khi đến, Phó Mâu không biết được giao dịch này, sau khi trở về, có lẽ cũng có thể nghĩ kỹ. Nhưng đối với trận quyết đấu tầm cỡ này thì có lẽ đã chậm.
Bất kể là trước giờ coi khinh Tụ Bảo Thương Hội, hay là lần này tùy ý làm bậy ở Dương Quốc, đều chứng minh thái độ ngạo mạn của Tứ Hải Thương Minh.
Mà tổ chức thương hội lịch sử lâu đời nhất ở Tề Quốc này, hiện giờ cũng đã tới lúc trả giá đắt vì sự ngạo mạn này.
Chỉ không biết là mấy người sống, mấy người chết, bao nhiêu máu chảy ra!
Trong Thanh Dương trấn, Khương Vọng đang tu hành.
Bất cứ khi nào có thể dành ra chút thời gian nhàn rỗi, hắn đều đang tu hành.
Tuy rằng thường có câu nói “Tu hành bất kể năm tháng dài ngắn”, nhưng nếu thật sự bỏ công sức vào chuyện này, sẽ không phụ chính mình.
Sau khi đẩy ra cửa Thiên Địa, phảng phất như Thông Thiên Cung đã thật sự “Thông thiên”.
Thời thời khắc khắc đều có vô số nguyên khí thiên địa tràn vào Tinh Hà Đạo Toàn, được chúng cọ rửa, không thời khắc nào không phản hồi nhục thân.
Tất nhiên lúc đó cũng có số lượng lớn đạo nguyên được dựng dục lăn xuống, tốc độ cũng hơn một trời một vực so với trước kia.
Trước khi đẩy ra cửa Thiên Địa, nguyên khí được Đạo Toàn cọ rửa, đều dựa vào thân thể phun nạp. Sau khi đẩy ra cửa Thiên Địa, tương đương với Đạo Toàn đã có thể trực tiếp câu thông với thiên địa.
Hiệu suất hoàn toàn nhân lên gấp bội.
Nói cách khác, trước kia chín Tinh hà Đạo Toàn, mỗi ngày dựng dục được tám mươi mốt viên đạo nguyên, hiện tại có thể dựng dục ra một trăm sáu mươi hai viên đạo nguyên.
Sau khi Triền Tinh Linh Xà thăng cấp lên thành Triền Tinh Mãng Xà, lượng đạo nguyên phun ra nuốt vào cũng từ ba viên biến thành mười viên, chất lượng đạo nguyên cũng trở nên cao hơn.
Hơn nữa linh tính của Triền Tinh Mãng Xà càng mạnh, nó đã có thể tự động phun ra nuốt vào đạo nguyên, mà không cần đến Khương Vọng điều khiền.
Về linh tính, có một ví dụ rõ ràng chính là, Triền Tinh Linh Xà thường xuyên tới gần Minh Chúc theo bản năng, có thể là bị khí tức nào đó hấp dẫn, cần Khương Vọng âm thầm ước thúc.
Mà sau khi Đạo Mạch chân linh thăng lên làm Triền Tinh Mãng Xà, không chỉ không thân cận Minh Chúc, còn biểu hiện ra ý thức lãnh địa nhất định, nhiều lần muốn đuổi Minh Chúc đi. Sau khi bị Khương Vọng ràng buộc mới chịu ngừng lại.
Triền Tinh Mãng Xà rất cần mẫn, mỗi ngày tự động trùng mạch phun ra nuốt vào ít nhất hai lần, ước chừng là Khương Vọng kiên trì tập sáng tập tối làm nó dưỡng thành thói quen này.
Nếu như thế, sau Thông Thiên Cảnh, mỗi ngày Thông Thiên Cung của Khương Vọng có một trăm tám mươi hai viên đạo nguyên ra đời, tương đương với sản lượng hai viên đạo nguyên thạch.
Mỗi ngày cho dù hắn không làm gì cả, đơn thuần dựa vào gom góp đạo nguyên thạch, cũng có thể đủ phát tài rồi.
Đến bây giờ, cũng có thể hủy bỏ hai đợt luyện tập trùng mạch dựng dưỡng đạo nguyên sớm tối mỗi ngày.
Nhưng đối với Khương Vọng, điều này chỉ đơn giản là đổi mới nội dung luyện tập. Chuyển dựng dưỡng đạo nguyên trùng mạch trước đó thành thăm dò hải dương Khu Kiền.
Tích Trụ hải có cái tên khác là Thông Thiên Cung, Khu Kiền Hải lại có tên là Ngũ Tạng Phủ, cũng có người gọi nó là Ngũ Phủ Hải, ý là Ngũ Phủ toàn nằm trong đó.
Thiên Địa Cô Đảo trôi nổi trong biển Ngũ Phủ, hải dương phía dưới thì rộng lớn không có điểm cuối, sương mù phía trên thì mênh mông không có giới hạn. Giữa thiên địa chỉ có duy nhất một đảo, cái tên “Thiên Địa Cô Đảo” này cũng xem như thỏa đáng.
Trước khi thật sự bước vào cảnh giới này, thường có người sẽ hiểu lầm, cho rằng Ngũ Phủ trong Nội Phủ Cảnh tức là ngũ tạng trên cơ thể người.
Loại phỏng đoán này không chính xác, đúng là Ngũ Phủ có tương xứng nhất định với ngũ tạng trên cơ thể người, nhưng trong Khu Kiền Hải, vị trí của chúng lại không tương ứng.
Không nói đến trong Khu Kiền Hải vô biên, căn bản không thể có vị trí đối ứng với thân thể. Cho dù thật sự có thể miễn cưỡng tương xứng, nếu dựa theo một nội tạng nào đó tương ứng trên cơ thể để tìm Nội Phủ, vậy kết quả nhất định sẽ bị lạc trong sương mù mông muội.
Tỷ như hiện tại Khương Vọng có thể cảm giác được vị trí của hạt giống thần thông, đó cũng đánh dấu Nội Phủ đầu tiên của hắn. Vị trí kia ở sương mù mông muội mênh mang, cực kỳ xa xôi, căn bản không liên quan đến ngũ tạng trong thân thể.
Đối với Khương Vọng, nó càng giống cột mốc thứ hai ngoài Thiên Địa Cô Đảo ra, có thể giúp Khương Vọng không đến mức bị lạc trong sương mù mê muội.
Quá trình tu sĩ thăm dò hải dương Khu Kiền, đó là khống chế Đạo Mạch Đằng Long thăm dò rõ ràng thế giới này trong lớp sương mù mông muội đó.
Thế giới này nhìn như vô biên, thật ra là có giới hạn, nhưng tuyệt đối không thể dò la được chỉ trong một ngày.
Bởi vì Đạo Mạch Đằng Long có thể chống chọi sương mù mông muội trong thời gian hữu hạn, tùy theo cường độ của mỗi Thông Thiên Cung mà khác nhau.
Tu giả nhất định phải trở lại Thiên Địa Cô Đảo trước khi Đạo Mạch Đằng Long không còn kiên trì nổi. Nếu không, một khi Đạo Mạch Đằng Long bị sương mù mông muội mài mòn sạch sẽ, vậy kết quả chính là thân tử đạo tiêu.
Thiên Địa Cô Đảo là một đại bản doanh quan trọng như thế, bản thân nó cũng cần đến số lượng lớn đạo nguyên để chống đỡ, bằng không sẽ dần dần chìm vào “Hải dương”.
Cho nên tu sĩ Đằng Long Cảnh rõ ràng có thể phun ra nuốt vào đại lượng đạo nguyên, nhưng thông thường số lượng đạo nguyên có thể sử dụng lại không nhiều hơn Thông Thiên Cảnh là mấy, chính vì phải hao phí rất nhiều đạo nguyên để chống đỡ Thiên Địa Cô Đảo.
Khi tu giả thăm dò Ngũ Phủ Hải, cần phải nhớ kỹ lộ tuyến, không thể để bị lạc, lại phải cân nhắc bản thân, không thể miễn cưỡng.
Tóm lại là một quá trình hết sức nguy hiểm.
Còn nguy hiểm hơn so với bất cứ cảnh giới nào trước khi đẩy ra cửa Thiên Địa, có nguy cơ sinh tử vào bất cứ lúc nào, nói không chừng sẽ im hơi lặng tiếng ngã xuống vào lần tu hành nào đó.
Thế giới tu hành phát triển tới bây giờ. Các tu sĩ cũng phát minh ra vô số loại phương pháp, có thể bảo đảm an toàn thăm dò trong sương mù mông muội. Nhưng bất kể là loại nào, cũng không hữu dụng bằng một “Cột mốc” ổn định.
Cho nên những tu sĩ còn ở Đằng Long Cảnh có thể cảm ứng được hạt giống thần thông, thường được coi là thiên tài, cũng không vì thần thông đáng mong đợi, mà vì những tu sĩ này có thể tương đối nhẹ nhàng tiến vào Nội Phủ.
Đương nhiên, hiện tại nó chỉ là cột mốc.
Chờ đến khi Khương Vọng thăm dò xong Ngũ Phủ Hải, nước chảy thành sông, sau đó nhẹ nhàng mở ra cánh cửa Nội Phủ.
Đó chính là thần thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận