Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2305: Vô duyên không cầu

"Ha ha ha, thượng tôn, ngài xem ta diễn thế nào?"
Trong lòng Cổ Thần vĩ đại còn vang lên âm thanh đắc ý của Sài A Tứ.
Tiểu tử này vừa ra sức nịnh nọt tâng bốc trước mặt Viên Mộng Cực, vừa vụng trộm cười nhạo trước mặt Cổ Thần vĩ đại.
Nói Viên Mộng cực kỳ ngu xuẩn, nói Viên Mộng cực kỳ ngây thơ, nói những công tử quý tộc này, đều chỉ là xuất thân cao... trừ số mạng tốt ra chỗ nào không tốt.
Lời nói của hắn dồn dập như mưa rơi.
Thật ra hắn đã quen với việc rảnh rỗi không có việc gì thì nói chuyện với Cổ Thần vĩ đại, hỏi về phương diện tu hành, hoang mang trong cuộc sống, khoe khoang trưởng thành tiến bộ của mình, chia sẻ những ý tưởng kỳ ảo của bản thân.
Có lẽ là do phải ngủ say để khôi phục thần lực, Cổ Thần vĩ đại thường không đáp lại.
Hắn cũng tự nói tự cười, tự đắc khoái chí.
Từ khi có trí nhớ chưa từng gặp cha mẹ. Lúc tuổi còn rất nhỏ, gia gia đã bị xe ngựa đâm chết ngay trước mặt. Cho đến nay, hắn luôn lớn lên cô độc trong căn nhà cũ kia... Cho nên hắn không mấy hiểu được, đây là tâm trạng của rất nhiều đứa trẻ trong gia đình bình thường, khoe khoang sự trưởng thành với cha mẹ, mong chờ được khen ngợi.
"Những điều ngươi nói... đều là diễn cả sao?"
Cổ Thần vĩ đại trầm mặc rất lâu đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên ha ha."
Sài A Tứ được trả lời càng vui vẻ hơn:
"Ta còn có thể thật lòng tin phục tên ngốc này sao? Mù quáng tự tin, không biết trời cao đất dày, cũng chẳng biết lấy dũng khí từ đâu ra. Hắn còn tưởng rằng hắn thi ân thi uy với ta, biết cách dùng người cơ đấy!"
"Vậy thì tốt."
Cổ Thần vĩ đại nói.
"À không đúng, có một câu là thật."
Sài A Tứ cười hì hì nói:
"Thành thân với Viên Tiểu Thanh là thật."
Cổ Thần vĩ đại cũng cạn lời. Sài A Tứ lại nói:
"Không biết ngài khi nào khôi phục đạo thân, trở về đỉnh phong, có kịp tới làm chủ hôn cho chúng ta hay không!"
"Tên tiểu yêu nhà ngươi! Sao dám lôi trò dụ dỗ Viên Mộng Cực ra lừa bổn tọa?!"
Giọng nói của Cổ Thần vĩ đại dường như đã thật sự tức giận.
Nhưng ở chung lâu như vậy, Sài A Tứ đã sớm không còn vẻ thành khẩn sợ hãi như lúc ban đầu, không biết xấu hổ cười nói:
"Thượng tôn gia gia của ta ơi, tiểu yêu nào dám lừa gạt ngài! Viên Mộng Cực là cái thá gì mà dám so sánh với ngài? Đến lúc đó nếu ta thành hôn, ngài khôi phục như cũ, khách khứa đến chúc mừng sao có thể là là loại kém cỏi được, ít nhất cũng phải là đám nhện nhỏ khỉ nhỏ? Chỉ là một Viên Mộng Cực, còn đòi ghế cao đường chắc, còn chưa có tư cách nhận thiếp!"
"Không phải trước kia ngươi thích Chu Lan Nhược sao?"
Cổ Thần vĩ đại nói:
"Vừa vặn đang thăm dò ở nơi này, ta giúp ngươi theo đuổi nàng ta nhé?"
"Hay là thôi đi!"
Sài A Tứ rất tin tưởng vào bản lĩnh của Cổ Thần nhưng chỉ cười nói:
"Tâm tư của nữ yêu kia quá sâu! Hôm nay vừa nhìn đã cảm thấy không phải chung đường. Tiểu yêu trước kia không có bản lĩnh gì, không có đầu óc suy nghĩ lung tung, chỉ nghĩ đến người xinh đẹp nhất có tiếng tăm nhất. Nếu thật sự ở cùng một chỗ với Tiểu Thanh muội muội thì đâu còn tâm trí để nghĩ lung tung nữa, trong lòng chỉ toàn là nàng thôi. Mỗi ngày hôn lên môi nàng một cái, cảm giác thật sự rất tuyệt! Tôn thượng ngài là yêu từng trải, chắc chắn ngài hiểu!"
Cuối cùng Cổ Thần vĩ đại chỉ có thể nói:
"Nhìn đường đi, đừng nghĩ quá nhiều."
Sài A Tứ vẫn có phần không quen, sao hôm nay của Cổ Thần vĩ đại lại dịu dàng như vậy? Nhưng hắn cũng không thắc mắc, cùng Viên Mộng Cực nói cười rộ lên. Trái một câu anh minh thần võ, phải một câu thiên mệnh quý tộc, dỗ cho Viên Mộng Cực mày mặt hớn hở.
Trong sáu đội ngũ thám hiểm vùng đất Thần Tiêu, ngược lại bầu không khí của đội ngũ này là hòa hợp nhất. Bởi vì bọn họ đều cho rằng mình đã nắm chắc đối phương, không coi đồng đội là uy hiếp. Cho nên có thể dễ dàng tha thứ, rất bằng lòng phối hợp.

Trong Ma Vân thành, Hổ Thái Tuế nhẹ giọng hỏi:
"Địa Ngục Yêu tộc, có ai từng nghe qua chưa?"
Dưới chân hắn, là tàn thi của Viên Lão Tây nằm sõng soài. Cách đó không xa là Viên Tiểu Thanh hương tiêu ngọc vẫn. Ngoài ra còn có đám đông Hoa Quả hội run lẩy bẩy, Khuyển Thọ Tằng và Viên Giáp Chinh câm như hến.
Đều là con sâu cái kiến, chẳng đáng nhắc tới.
Thiền Pháp Duyên vẫn luôn nở nụ cười trên mặt nói:
"Tập hợp tiểu giáo bàng môn tà đạo, bịa đặt ra mấy truyền thuyết bí ẩn, chẳng đâu vào đâu. Có gì đáng để ý chứ?"
"Cũng chưa chắc!"
Giọng nói của Kỷ Tính Không vang lên trùng trùng điệp điệp:
"Có những tà thuyết lạc lối, biên soạn mãi, người tin nhiều rồi lại thành thật, cũng được xem là 'Chính', chẳng phải việc này cũng thường xảy ra hay sao?"
Lộc Tây Minh cũng nghiêm túc thảo luận một câu:
"Sinh tử là mệnh đề vĩnh hằng, truyền thuyết về tử thần vẫn luôn tồn tại. Ký Giả Tử Thần, Hắc Liêm Đao, Linh giới, Thực Hồn Cự Khuyển... Các loại như vậy, trông mãi cũng quen mắt. Chẳng qua nói đến Địa Ngục, vào thời Thần đạo Nhân tộc hưng thịnh, quả thật cũng lưu hành cách nói như vậy."
"Vị Mao Thần Vô Diện Biện Thành Vương này, còn học thông cả Yêu Nhân lưỡng giới à."
Thiền Pháp Duyên cười nói:
"Có thể thấy ngộ tính bất phàm, biết đâu lại có duyên với Phật môn ta!"
"Địa Ngục thịnh hành vào thời Thần đạo Nhân tộc, có phải còn có cả Ngưu Đầu Mã Diện nữa không?"
Chu Ý khẽ nhướng mày.
Lộc Tây Minh hòa hoãn nói:
"Cũng có!"
Hai vị tuyệt sắc yêu nữ này, một người ở trên trời, một người ở dưới đất, một người quấn hoa, một người chiếu nguyệt, ngược lại là tôn thêm lẫn nhau, đẹp không sao tả xiết.
Duy chỉ có một nhẹ như mây gió, một u uất khó trừ.
"Lại là lôi cái thứ biến Yêu tộc thành thú, hủy văn loạn sử, tâm địa đáng giết!"
Chu Ý oán hận nói.
Hổ Thái Tuế cũng chẳng để ý đến Chu Ý tức giận là vì ai, chỉ nhấc bàn tay to lên, đã thông qua liên hệ nào đó trong cõi u minh, nắm bắt được căn bản sự vật, năm ngón tay nắm lại, đã nắm chặt một tượng thần lấp lánh thần quang!
Thần tượng này toàn thân trắng bệch, gương mặt quỷ dị không có đường nét, vẫn đang giãy giụa trong bàn tay, như có linh trí.
"Hả?"
Hổ Thái Tuế mơ hồ cảm ứng được điều gì đó.
Thân thể Thiên Yêu, đạo tắc tự có. Trên mu bàn tay của hắn, từng sợi gân lạc màu đen gằn lên, nhấp nhô bất định, tựa như mặt đất mênh mông, cuồn cuộn. Trong đó lại ẩn chứa ánh sáng màu xanh đỏ đan xen lẫn lộn, tựa như thủy triều cuồn cuộn, sông ngòi chảy xiết.
Thấy cảnh tượng này, mấy vị Thiên Yêu xung quanh đều đăm chiêu.
Nhưng bỗng nhiên một bàn tay ngọc dò tới, Chu Ý đè mu bàn tay của hắn xuống, mắt phượng lấp loáng vẻ hung ác:
"Ngươi còn định giết bao nhiêu con dân của Thiên Tức hoang nguyên ta nữa?"
Trong sát khí vừa lóe lên, Hổ Thái Tuế định ngang nhiên thông qua Vô Diện Thần Tố này, xóa bỏ toàn bộ tín đồ liên kết với nó!
Giết chóc vốn không phải chuyện lớn gì, sinh diệt của một giáo phái yếu đuối cũng chẳng có ai quan tâm.
Chỉ có điều, Giáo tông đã bị giết, thần nguyên cũng đoạn tuyệt. Còn giết chết nhiều tiểu yêu như vậy, rốt cuộc có cần thiết không?
Thân thể Chu Ý bị trọng thương, phải nhờ Viên Tiên Đình bảo hộ mới có thể đứng ngang hàng với những vị khách không mời mà đến này, vốn không muốn so đo quá nhiều. Nhưng làm một lần hai lần còn được, sao có thể để tới lần thứ ba?
Hổ Thái Tuế giết Viên Lão Tây, ả đứng nhìn. Giết Viên Tiểu Thanh, ả đứng nhìn. Hiện giờ muốn giết liền một lèo nhiều tiểu yêu xuất thân Thiên Tức hoang nguyên như vậy, chẳng lẽ ả cũng đứng nhìn sao? Chu gia kia còn trấn thủ Thiên Tức hoang nguyên làm gì nữa, chẳng thà theo ả rút lui hết đi cho xong!
Huyết Nguyệt chiếu rọi tình đời xưa nay không đổi, dòng nước ngầm bắt đầu khởi động giữa đêm dài.
Hổ Thái Tuế ngước mắt nhìn vị Thiên Chu nương nương này một hồi, đôi mắt tựa hổ phách trong trẻo vô cùng, đột nhiên xì một tiếng nói:
"Đồ hẹp hòi!"
Gân đen trên mu bàn tay chỉ nhẹ nhàng rung động, đã hất văng bàn tay ả ra.
"Để ta xem xem, vị Viễn Cổ Diêm La Thần này... ở nơi nào."
Cuối cùng hắn cũng bỏ qua ý nghĩ ghê tởm chợt lóe lên trong đầu, chuyên chú truy tìm Mao Thần rất có hiềm nghi kia, trong nháy mắt vừa rồi hắn nảy sinh cảm giác chán ghét đối với Vô Diện giáo này... Thậm chí không thể gọi là chán ghét, chỉ là tự dưng thấy "không thích", vì chút cảm giác này định xóa bỏ tất cả tín đồ trong giáo phái.
Kiềm chế bản thân, cố gắng tu hành là để leo lên tới đỉnh cao của tu hành. Bây giờ hắn đã đứng trên đỉnh cao siêu phàm, còn kiềm chế bản thân, thế chẳng phải là cố gắng vô ích hay sao?
Nhưng cảm xúc trong nháy mắt dẫu sao cũng chỉ là việc nhỏ, so sánh ra thì chẳng bằng thăm dò giới hạn cảm xúc của Chu Ý, từ đó càng hiểu rõ hơn thương thế của ả, đây mới là quan trọng nhất.
Vô Diện Thần Tố kia quả thật thần dị, nhưng không thể chịu đựng được lực lượng khủng khiếp của Hổ Thái Tuế, chỉ là một ý nghĩ lóe lên đã hóa thành bột phấn, tuôn rơi giữa kẽ tay.
"Thế nào, tìm được chưa?"
Lộc Tây Minh rất hứng thú hỏi thăm.
Ở đây nhiều có cường giả đỉnh phong như vậy, duy chỉ có ả vẫn tò mò về Vô Diện Thần nho nhỏ này.
Hổ Thái Tuế trầm ngâm nhìn về phía gian nhà cũ Sài gia:
"Sự tình trở nên càng ngày càng thú vị, vừa rồi ta cảm ứng con đường tín ngưỡng, vượt qua bức tường hương hỏa, tìm được quỹ tích của vị Vô Diện Thần này. Liên hệ giữa kẻ này và thần tố vô cùng yếu ớt, thậm chí còn cố ý ngăn cách. Hình như kẻ này cũng chẳng thèm để ý đến giáo phái, chẳng thèm để ý những tín ngưỡng lực này, hoặc là quá thận trọng. Có vẻ kẻ này ... đã tiến vào vùng đất Thần Tiêu!"
Nghe được lời ấy, mấy vị Thiên Yêu đều lộ vẻ kinh hãi.
Từ thực lực của vị Vô Diện giáo Giáo tông Viên Lão Tây này cùng với quy mô của toàn bộ Vô Diện giáo, có thể phán đoán được thực lực của vị Vô Diện Thần kia lẽ ra chỉ ở cấp độ Mao Thần.
Nhưng chỉ là một Mao Thần, làm sao có thể giấu giếm được tầm mắt của mấy vị Thiên Yêu, lặng lẽ lẻn vào vùng đất Thần Tiêu?
Tri Văn chung đã chiếu rõ ràng tường tận về Thần Tiêu chân bí kia,, một đám vãn bối hậu sinh đang tranh phong, nào từng Mao Thần nào trong đó!
Là ai bị thay thế?
Là ai có vấn đề?
Sài A Tứ? Thái Bình Quỷ Sai? Chu Tranh? Vũ Tín?
Mặc dù có nguyên nhân mật thất Thần Tiêu ngăn cách trong ngoài, những Thiên Yêu bọn họ không thể tùy tiện vận dụng lực lượng đi dò xét, tránh cho vùng đất Thần Tiêu tự hủy... Nhưng trong Thần Tiêu bí địa, mấy tài tuấn cấp độ Thiên Bảng Tân Vương đều đang ở đây, còn có Lộc Thất Lang linh giác phi phàm. Tiếp xúc gần như vậy, một Mao Thần làm sao giấu giếm được bọn họ!?
"Hiện tại xem ra, người nấp trong bóng tối bày ra ván cờ Thần Tiêu bí tàng chính là kẻ này."
Lộc Tây Minh phỏng đoán nói:
"Nhưng với thực lực kẻ này thể hiện, e rằng không đủ. Trừ phi... Cái gọi là Vô Diện Thần này thật sự là một vị thần linh cổ xưa nào đó hiện đang trong quá trình phục hồi, cho nên mới biết một số thủ đoạn vượt xa trình độ hiện tại? Như vậy cũng giải thích được vì sao kẻ này không thèm để ý phần tín ngưỡng lực này, bởi vì đối với một vị thần linh cổ xưa đã từng huy hoàng, chút tín ngưỡng lực ấy quả thực như muối bỏ biển. Chỉ cần giữ lại một bộ phận làm mồi lửa đốt cháy tro tàn là được."
Thật ra còn có một khả năng, chính là đằng sau Vô Diện Thần này còn tồn tại một thế lực nào đó, kẻ này chỉ là bình phong che ở phía trước. Nhưng những người tham dự trận tranh đoạt này vừa có Cổ Nan sơn vừa có Hắc Liên tự, còn có thủ lĩnh của tam đại vực dưới quyền Thái Cổ Hoàng thành, những thế lực khổng lồ ẩn giấu kia không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hổ Thái Tuế đưa mắt nhìn lên:
"Bây giờ ta lại càng hiếu kỳ, đó rốt cuộc là thứ gì. Cổ xưa hay không cổ xưa gì chứ, thời gian chỉ mang tới mục nát kẻ yếu! Từ cổ chí kim, đếm đi đếm lại, thần linh có thể khiến ta kiêng kỵ, liệu có mấy vị?"
Nói xong hắn lại nhìn về phía Chân Yêu Chu Huyền:
"Dưới địa bàn có nhiều thứ kỳ quái như vậy, nhìn khắp Yêu giới cũng không được bao nhiêu, ngươi thật sự không hề hay biết?"
Chu Huyền miễn cưỡng đáp:
"Ngày trước Sài A Tứ không có gì khác thường, Vô Diện giáo này cũng là mới nổi lên gần đây..."
"Được rồi."
Chu Ý lạnh nhạt cắt đứt lời giải thích của, kẻ yếu giải thích ra sao cũng là vô dụng.
Vị Thiên Chu nương nương này chỉ nói:
"Bất luận kẻ này tiến vào như thế nào, làm sao giấu giếm được bố trí của Thần Tiêu Đại Tổ, rốt cuộc vẫn phải đi ra. Chúng ta đều đang ở đây kia mà? Không phải Cổ Thần chưa từng chết, huy hoàng xưa kia cũng đâu thể kéo dài, mấy ngàn mấy vạn năm qua rồi, có tư cách gì quật khởi? Thế gian này, e là không có đạo lý như vậy."
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thiền Pháp Duyên và Kỷ Tính Không cũng là người trung thành với tín ngưỡng. Đối với cái gọi là thần linh cổ xưa, vẫn có cảm giác kính sợ nhất định, không tham gia thảo luận như vậy, chỉ không mặn không nhạt lại bàn luận một phen về tính chính thống Phật môn.
Mà trong âm thầm, có âm thanh như vậy đang truyền đạt.
"Xem ra cực nghiệt yêu ma tâm của hắn đã sắp không áp chế nổi, cho nên mới cần giết tiểu yêu để phát tiết sát ý."
"Chưa hẳn, hắn vốn quen bá đạo, tóm Chu Huyền, bắt Khuyển Ứng Dương chẳng phải đều như vậy sao?"
"Viên Tiên Đình mới là thật sự bá đạo, Hổ Thái Tuế tâm tư sâu xa. Hắn đã chịu dừng tay, mấu chốt trong bố cục Tử Vu khâu lăng lần này chắc là rơi vào trên người Vũ Tín hoặc tên Chu Tranh kia."
"Sao không phải là Hùng Tam Tư?"
"Hùng Tam Tư càng thần bí, càng là một tấm bình phong."
"Theo ngươi thấy, hắn sắp thành công rồi à?"
"Cũng chưa chắc. Nhưng thành hay bại phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa, có khi chỉ trong một niệm, ngươi nói xem?"
Hổ Thái Tuế vẫn luôn muốn kết hợp sở trường của ba tộc nhân, yêu, ma tam tộc, vấn đỉnh đạo lý thiên địa, thành tựu đạo thân hoàn mỹ nhất trên đời... Dùng cách này vượt qua tuyệt đỉnh. Điểm này thì thế tục không hay biết, nhưng với một số tồn tại mà nói, đã sớm không còn là bí mật.
Đương nhiên, những gì "đã biết" này lại trở thành bí mật của bản thân.

"Ngươi cảm thấy trên tay Hùng Tam Tư nắm giữ những quân bài gì?"
Trong vùng đất Thần Tiêu, cũng có âm thanh đang thảo luận về Hùng Tam Tư.
Giọng nói ôn hòa, đôi mắt từ bi... Đi trên con đường nhỏ trong rừng, hoa sen đen bao trùm trán của Thử Già Lam, lại yên tĩnh hiền hòa đến bất ngờ.
Bên cạnh là Lộc Thất Lang tiêu sái đi thẳng, nhìn không chớp mắt:
"Nếu ngươi muốn chết, cứ việc ra tay với ta."
"Lộc công tử hiểu lầm rất sâu đối với bần tăng! Đừng nghe lời họ Dương kia nói bậy, Cổ Nan sơn bọn họ quen thói lừa người... Hắc hắc."
Trước hàn phong thấu xương, Thử Già Lam giải trừ pháp ấn bên tay trái:
"Sao công tử đi nhanh vậy, không tìm kiếm ven đường một chút, không sợ bỏ qua manh mối gì sao?"
"Ta tìm manh mối không dựa vào mắt. Nên có thì có, vô duyên không cầu."
Lộc Thất Lang nói:
"Ví như ngươi, rõ ràng không sợ ta, cần gì phải giả vờ sợ ta?"
"Linh Cảm Vương à, ta biết, hiểu rồi."
Thử Già Lam nói:
"Ngươi thấy Hùng Tam Tư thế nào?"
"Hình như ngươi rất hứng thú với hắn... Hắn là một trong những mục đích của ngươi trong chuyến này sao?"
Lộc Thất Lang sải bước đi về phía trước, giọng điệu tuy nghi vấn, nhưng lại có vẻ khẳng định.
"Sao lại thế, tính cách Hổ Thái Tuế thối như vậy, ai dám chọc bừa?"
Thử Già Lam cười ha hả:
"Vừa rồi hình như ngươi đã phát hiện điều gì trên người Thái Bình Quỷ Sai?"
"Không bằng nói xem, ngươi có phán đoán gì với Sài A Tứ, hoặc là nói, ngươi phát hiện cái gì? Ta thấy ngươi cố ý vô tình nhìn hắn vài lần, tóm lại là trên người hắn có cái gì đặc biệt hấp dẫn ngươi."
Lộc Thất Lang nói bâng quơ:
"Thật ra ta và ngươi không có xung đột lợi ích gì, mục tiêu chắc không nhất trí... coi như trao đổi tình báo đi."
"Sài A Tứ rất tự tin, hắn nắm chắc có thể đánh bại tất cả chúng ta. Lòng tin đó của hắn không thể nào giả bộ được, có sức mạnh rất lớn. Tựa như Vũ Tín, cho dù đứng bên cạnh Hùng Tam Tư nhưng không thể che giấu mình chột dạ."
Thử Già Lam không cự tuyệt, chậm rãi nói:
"Trước ngực hắn cất giấu thứ gì đó, có lẽ là một tấm kính hộ tâm. Thứ đó chính là chỗ dựa của hắn, bất kể là giằng co với ai, hắn luôn luôn theo bản năng ưỡn ngực đối đầu với kẻ đó..."
Thử Già Lam nói, âm thanh dần dần biến mất.
Bởi vì đạp trên cành khô lá úa dần dần im ắng, đường dài vẫn không thấy điểm cuối. Phật của hắn, linh sơn của hắn đều rất xa, càng ngày càng xa, mà lại không thể trở về. Mà trong nháy mắt nào đó, hắn chợt nhìn thấy, Lộc Thất Lang ở bên cạnh hắn !
Vị quý công tử phong nhã đến từ Thần Hương hoa hải này, bỗng nhiên nếp nhăn đầy mặt, mái tóc đen hóa thành bạc phơ, dáng vẻ già nua, thật giống như... một bước chân vượt qua thời gian dài đằng đẵng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận