Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1652: Họa Đấu Vương oan khuất trung lương (1)

Vì vậy mới nói tín nhiệm là chuyện khó có được cỡ nào.
Đã ở chung lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao cũng có bì lao mà?
Tam Xoa vậy mà còn không tin tưởng như vậy, ra ngoài đánh trận cũng phải mang hắn theo!
Khương Vọng mắng thầm trong bụng không thôi.
Trên đời này sao lại có ác khuyển giảo hoạt đa nghi như vậy?
Ngươi cứ yên tâm đi đánh trận thì làm sao?
Chẳng lẽ Khương Thanh Dương ta sẽ nhân cơ hội chạy trốn sao?
Được thôi, cho dù ta sẽ vậy…
Vậy những Họa Đấu lưu thủ sào huyệt, ngươi không định rèn luyện một chút sao?
Không trải qua mưa gió, sao có thể trưởng thành!
Ta làm bằng hữu, giúp ngươi kiểm tra một chút lực lượng trông coi đảo núi lửa cũng rất hợp lý phải không?
Tam Xoa chợt quay đầu lại.
Khương Vọng lập tức nở nụ cười.
Họa Đấu vương vĩ đại khẽ gầm một tiếng, sóng triều màu đen bắt đầu tụ lại.
Khương Vọng không nói một lời, không nhúc nhích, thậm chí ngay cả chuyện quan sát hoàn cảnh cũng không làm. Giống như trung thành với Họa Đấu vương, tuyệt đối không có ý chạy trốn.
Nói đi cũng phải nói lại, ăn Tam Muội Chân Hỏa mấy ngày nay, da lông Tam Xoa ngược lại càng trở nên bóng loáng.
Tục ngữ nói nhất đen nhì vàng ba đốm, con này hầm lên khẳng định…
Cái đuôi ba xiên của Họa Đấu vương thú vẫy vẫy vài cái trên không trung.
Động tác này làm Khương Vọng nghĩ đến Xuẩn Hôi, có một loại cảm giác thân thiết đã lâu không gặp, khiến hắn rất muốn tiến lên đạp một phát.
Đáng tiếc không thể.
Một cước này xuống…chân sẽ không còn.
Họa Đấu vương thống soái đại quân Họa Đấu, uy phong lẫm liệt, hoàn toàn không nghĩ tới có người lấy nó so sánh với một con chó bình thường thậm chí là ngu ngốc.
Nó chỉ rất khí phách vẫy đuôi, trên đầu đuôi chia làm ba xiên có một tia u quang như cá bơi nhảy ra, rơi vào chỗ cách làn da Khương Vọng không xa.
Cách khoảng cách chưa đến một ly, che phủ toàn thân.
U quang này bơi lội ngoài thân, giống như những con Họa Đấu da lông màu đen xung quanh.
Phóng mắt nhìn lại, u quang dâng trào như sóng biển, có một loại lực lượng ẩn giấu ý niệm.
Khương Vọng cảm nhận rõ ràng, giờ phút này, đại quân Họa Đấu trùng trùng điệp điệp này, khí tức đã hoàn toàn biến mất, không thể phát giác!
Kể cả chính hắn, tất cả dấu vết khí tức đều biến mất sạch sẽ, tựa như phủ lên nặc y vậy. Không, hiệu quả so với nặc y còn tốt hơn nhiều.
Nặc y cũng không thể dung nhập vào hoàn cảnh lúc di chuyển, dưới sóng triều u quang này, đại quân Họa Đấu vẫn đang tiến về phía trước.
Ở trong tầm nhìn đại quân mênh mông cuồn cuộn, ở trong nhận biết không tồn tại một vật gì.
Đây là chỗ dựa để Tam Xoa có thể thống lĩnh đại quân vây giết đối thủ?
Khương Vọng tâm sinh kinh dị, nhưng điều làm hắn kinh ngạc còn không chỉ có vậy.
Hắn vô thức đi theo Họa Đấu vương thú, Họa Đấu vương thú đi đâu hắn cũng đi nơi đó.
Kết quả một cước giẫm xuống, suýt chút nữa té ngã.
Khi trong lòng hắn sinh ra cảm giác “đạp vào không khi”, "rơi xuống", hắn bỗng nhiên giật mình, tứ chi của hắn, đã thành một phần u quang.
Hắn còn có thể cảm giác được thân thể của mình, nhưng mỗi một bộ phận thân thể đều đã hóa thành u quang.
Mà trong toàn bộ quá trình thân hóa u quang, bản thân hắn vậy mà không hề hay biết!
Đây là một loại thể nghiệm phi thường kỳ diệu.
Hắn biết thân thể của mình cũng không phát sinh dị biến gì, thậm chí vẫn có thể cảm nhận được lực lượng thân thể, huyết dịch lưu động, cơ bắp rung động…Nhưng lúc này lại thật sự là lấy hình thức u quang mà tồn tại.
Hắn không thể làm ra ảnh hưởng gì tới sóng triều u quang này, bởi vì mảnh u quang này bị ý chí duy nhất chủ đạo.
Tam Xoa khống chế tất cả.
Nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được thứ mà Họa Đấu khác có khả năng cảm nhận được.
Ngũ giác cũng không mất đi, chỉ là không thể vận dụng các loại bí pháp như Thanh Văn Tiên Thái, cũng không cách nào cảm thụ rõ ràng được tai mắt của mình, không thể khép lại môi, chấn động dây thanh, tự nhiên cũng không thể phát ra tiếng.
Chỉ có thể lấy một thị giác cố định để “nhìn”, lấy thính lực nhục thân tự có để “nghe”.
Ví dụ như hơi khói của đảo núi lửa, ví dụ như cơn gió bị sóng triều u quang xẹt qua…
Ví dụ như…
U quang du tẩu vào trong khe hở không gian!
Sóng u quang thật lớn, trên bầu trời dường như tìm được một lỗ hổng không gian nào đó, như nước chảy vào.
Khương Vọng cảm thấy mình là một cái bóng, là một bãi nước, trôi theo dòng nước.
Hắn thử cảm thụ đạo nguyên, có thể cảm thụ được sự hoạt bát của đạo nguyên trong Thông Thiên cung, nhưng không thể sử dụng.
Lực lượng của tầng thần hồn cũng không thể bị dẫn động.
Khương Vọng từ đó khơi ra một chút suy đoán: đoàn u ảnh do đại quân Họa Đấu tạo thành này, nếu ở bên trong xuất hiện lực lượng khác biệt với Họa Đấu vương thú quấy nhiễu, có phải sẽ lập tức bị đánh tan hay không?
Bằng không thì, hình ảnh u quang do đại quân hợp lực hình thành không đến mức giam cầm lực lượng của cơ thể đến mức này…
Nhưng hắn không có cách nào đi thử.
Tam Xoa cho hắn quá nhiều “kinh hỉ”.
Thằng nhãi này không ngờ còn có năng lực như vậy, có thể kéo toàn bộ đại quân Họa Đấu cùng chạy qua khe hở không gian!
Giờ phút này Khương Vọng đã hoàn toàn hiểu ra, lúc trước vì sao hắn và mấy người Tả Quang Thù đột nhiên rơi vào trong vòng vây, ngay cả một cơ hội thoát thân cũng không có.
Đại quân Họa Đấu ở trong khe hở không gian liền hoàn thành đi đường và mai phục, cái bóng u quang này hành động lại hoàn toàn không có vết tích, bọn họ có thể phát hiện mới kỳ quái.
Hắn lại nghĩ đến, lúc đó bầy thú Họa Đấu với thanh thế to lớn thế này, bộ dáng chuẩn bị đã lâu. Mục tiêu có lẽ không phải là bọn họ, mà phải là con Quỳ Ngưu kia mới đúng.
Chỉ là bọn họ tình cờ gặp phải, lao đầu vào trong vòng mai phục của Họa Đấu.
Đáng giận nhất là… lúc đó bọn họ còn hỗ trợ đuổi Chung Ly Viêm đi!
Đây là tinh thần quên mình vì người cỡ nào.
Quả thực là thi ân không cầu báo đáp, cứu khổ cứu nạn lại cứu bi.
Như vậy.
Đàn thú Họa Đấu hôm nay gióng trống khua chiêng như vậy lại muốn săn bắt cái gì?
Vẫn là con Quỳ Ngưu kia?
Hoặc là… tồn tại càng cường đại hơn?
Những người khác có lẽ không biết, làm sao bản thân Khương Vọng có thể không phát hiện?
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cung cấp Tam Muội Chân Hỏa, mỗi ngày giao thủ với Tam Xoa, thực lực Tam Xoa rõ ràng ngày một mạnh hơn.
Nếu không sao Khương Thanh Dương hắn có thể thành thật đứng ở trong hồ dung nham, một lần thử nghiệm chạy trốn cũng chưa từng có?
Không biết đối thủ Tam Xoa chọn lựa lần này là ai, lại có năng lực gì…
Trong lòng thấp thỏm chờ mong, Khương Vọng ở trong cái bóng u quang, bị động cảm thụ được khe hở không gian.
Loại địa phương này là không có phong cảnh gì đáng nói, không gian loạn lưu kinh khủng có thể thấy được khắp nơi, còn có một số u động sâu thăm thẳm, ngay cả Tam Xoa cũng muốn dẫn dắt bóng u quang tránh xa.
Khương Vọng còn “nhìn” thấy một con viên hầu hai đầu, từ xa liếc nhìn bóng u quang của bọn họ, rồi lại tự nhảy ra.
Cổ quái hơn chính là, một cái đầu trong đó của viên hầu kia hình như còn nhìn thấy hắn, còn ném cho hắn một ánh mắt khinh thường…
Chắc là ảo giác.
Tóm lại là ngẫu nhiên gặp tại ven đường, mỗi người đều tránh.
Bóng u quang cứ vậy chảy xuôi.
Tam Xoa hiển nhiên cũng không có ý nghĩ dây dưa vị lữ khách không gian này.
Nhưng với lý giải của Khương Vọng đối với Tam Xoa, thằng ôn này sở dĩ chịu bình an vô sự, có xác suất rất lớn là vì không đuổi kịp…
Một tên ngay cả Quỳ Ngưu cũng muốn vây săn, vây săn Quỳ Ngưu không được, lại thuận tay bao vây mấy người… Nếu có thể chặn lại viên hầu hai đầu này, nó sao có thể buông tha?
Từ đó về sau không gặp phải khách qua đường nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận