Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2928: Ngu Uyên vạn cổ, Ngũ Chân trục thế (2)

"Ta còn muốn hỏi các vị, sao lại tụ tập ở chỗ này!"
Khương Vọng phi thân đáp xuống Trường Thành, quen thuộc gật đầu với đám người đang chào đón hắn này, coi như là biểu thị thái độ hỏi han thân thiết.
Sau đó hắn lại nhìn Cam Trường An, nói:
"Chẳng phải ngươi đang đánh trận ở Sầu Long Độ, Yêu giới ư? Sao lại đến Ngu Uyên?"
Cam Trường An không muốn nói là bởi vì sau khi Khương Vọng đến đó một lần, cường độ chiến tranh ở Sầu Long Độ tăng lên quá cao, gã có chút chịu không nổi, thế nhưng nói thật, sau khi gã đến Ngu Uyên, mới phát hiện cường độ chiến tranh ở đây còn cao hơn địa phương kia nữa.
Ông trời có mắt rồi, gã chỉ muốn tìm một nơi để luyện công, cố gắng thuận lợi tiến vào Động Chân.
Gã đưa mắt nhìn Khương Vọng, có chút u ám nói:
"Ngươi đã giết mấy vòng ở Biên Hoang rồi, từ đông quét ngang đến tây trên chiến tuyến sinh tử. Sau đó lại đến Ngu Uyên... Ta trực tiếp từ Yêu giới trở về Tần quốc, đến Ngu Uyên sớm hơn ngươi cũng là chuyện hợp lý mà, đúng không?"
"Cũng đúng."
Khương Vọng khẽ gật đầu, ánh mắt nghi ngờ lướt qua mặt Kế Chiêu Nam, Trọng Huyền Tuân, Hoàng Bất Đông:
"Vừa rồi sao các ngươi nhìn thấy ta liền bỏ chạy?"
"Người nào nhìn thấy ngươi liền bỏ chạy?"
Hoàng Bất Đông lại rụt cái cổ trở về, hai tay chắp trong tay áo, chỉ lên bầu trời xa xăm, lười biếng nói:
"Nhìn thấy con đại bàng kia hay không? Quân Vương Tu La - Hoàng Dạ Vũ đang ngồi trên đó, nó vừa mới tuần tra qua đây, chúng ta cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ hơi tránh né một chút mà thôi."
Vệ Du chỉ là Thần Lâm, dù sao cũng không có ý định tiếp lời ba hoa chích chòe này, bèn tay cầm kiếm nhìn ra xa, làm bộ dạng suy tư.
Vương Di Ngô đứng thẳng tắp như cây giáo, coi như không nghe thấy gì.
Kế Chiêu Nam lau mũi thương của gã, lạnh lùng gật đầu một cái. Có thể nói là gã đang đồng ý với lời nói của Hoàng Bất Đông, cũng có thể nói là gã chỉ đang cúi đầu nhìn Thiều Hoa thương của mình.
"Hừ!"
Khương Vọng cảm thấy vô cùng thoải mái, ngước mắt trông về phía xa:
"Hoàng Dạ Vũ này là ai, sao lại phách lối đến như vậy?"
Trọng Huyền Tuân lại lười biếng ngồi xuống trên lỗ châu mai tường thành, thuận miệng nói:
"Chỉ là một tên Quân Vương Tu La mới được thăng cấp mà thôi, cứ cách ba ngày lại chạy đến một lần, có lẽ là muốn chứng minh bản thân."
Nói xong, y còn nhàn nhã uống một ngụm rượu.
Đám người này có người thì cười, người thì duỗi lưng, giống như đều cảm thấy Hoàng Dạ Vũ không đáng nhắc đến.
"Ta nhớ Trinh Hầu đang ở đây, đúng không?"
Khương Vọng nhíu mày:
"Cứ mặc kệ hắn kiêu ngạo như vậy sao?"
Nhắc đến Trinh Hầu, Hoàng Bất Đông cũng không thể im lặng, bèn run bả vai nói:
"Chẳng qua lười để ý đến hắn mà thôi. Tên Hoàng Dạ Vũ này thực lực chẳng ra gì, chạy thì rất nhanh. Giết cũng không dễ giết, cứ mặc hắn lượn lờ cũng chẳng sao."
Khương Chân nhân là người cẩn thận, bèn hỏi:
"Chúng ta có bao nhiêu Chân quân ở Ngu Uyên này?"
"Bên Lê quốc có Phó Hoan, Ngụy Thanh Bằng, Quan Đạo Quyền, cùng với Tuyết Nhận quân, Lẫm Phong quân, năm mươi vạn quân hỗn hợp được giải phóng khi rã đông."
Cam Trường An trình bày:
"Bên Tần quốc có Trinh Hầu, Mạn Giáp tiên sinh, còn có lão tổ tông nhà ta. Chủ lực ba quân Cát Lộc quân, Kiền Qua quân, Phượng Tước quân đều ở đây."
Lão tổ tông của Cam Trường An chính là Chân quân Cam Bất Bệnh.
Chính là ở trong tay ông ta, Trấn Lão quân đã hoàn thành việc thay đổi cờ hiệu mang tính sáng tạo trong lịch sử Thập Binh của Tần quốc.
Trước đó Thập Binh Tần quốc ngoại trừ Bá Nhung quân ra, chín quân còn lại đều mang chữ thú, hoặc long hoặc hổ. Từ trước đến nay, quân đội bị diệt, cờ hiệu không gãy, đời đời kế thừa.
Chính là từ sau Trấn Lão thành công, Kiền Qua, Đại Phong, Trường Bình..., mới lần lượt hoàn thành việc thay đổi cờ hiệu, có thể nói là "mở ra một làn gió mới". Khiến cho sự cạnh tranh trong Thập Binh Tần quốc khốc liệt hơn trước đây, mức độ tinh nhuệ cũng ngày càng cao hơn.
Mà quân đội dưới trướng ông ta lại lấy "Trấn Lão" làm hiệu, muốn "trấn trụ đám người hung hãn" trong Thập Binh Tần quốc, đủ thấy uy phong của Cam Bất Bệnh là như thế nào.
Giờ phút này, đội hình quân phòng thủ trên Trường Thành Ngu Uyên hùng mạnh như vậy, Có sáu vị Chân quân, năm chi cường quân, quân đội cấp thấp hơn càng là nhiều vô số kể, vượt quá một triệu.
Danh tướng như Vương Triệu, thống lĩnh cường quân như Kiền Qua quân đủ sức sánh ngang với Chân quân.
Bên cạnh đó, Phó Hoan, Hứa Vọng, Cam Bất Bệnh càng là những tồn tại vô cùng cường đại trong hàng ngũ đỉnh phong. Còn có một Vương Tây Hủ thực lực không rõ, nhưng nổi tiếng là rất thông minh.
Khương Vọng cơ bản đều đã gặp qua những vị Chân quân ở Ngu Uyên này, chỉ có Cam Bất Bệnh là chưa có cơ hội diện kiến, hắn cũng từng nghe nói đến uy danh của ông ta - trong [Tần Lược] cũng có ghi chép về chiến tích của người này!
Giờ này khắc này, còn phải sợ cái đếch gì nữa?
Cam Trường An vừa dứt lời liền thấy một đạo kiếm khí bay thẳng lên trời, người trước mắt đã biến mất vô tung, chỉ còn lại gợn sóng không gian nhàn nhạt. Gã kinh ngạc trợn to mắt, chỉ thấy Khương Chân nhân một kiếm ngang trời, trực tiếp đánh về phía con đại bàng đang bay trên bầu trời xa xa kia.
Bầu trời là một biển lửa huy hoàng rực rỡ, nuốt chửng cả biển mây. Ma Viên Pháp Tướng cao trăm trượng từ trong biển lửa chui ra, nửa người ở trong biển lửa, nửa người ở trên không trung.
Ma Viên này chắp tay bay thẳng lên, nanh vuốt dữ tợn, nhưng trên mặt lại có thần quang. Thế mà lại vừa hung bạo vừa tường hoà, mang theo biển lửa vô biên này cuốn ngược trời cao.
Chỉ thấy Khương Vọng đứng trên đầu ngón tay Ma Viên kia lại như đứng trên đỉnh núi. Hắn cầm kiếm ngẩng cao đầu, áo xanh bay phần phật.
Nghe thấy tiếng sấm ầm ầm, lại đều là tiếng gầm rú của Khương Vọng - "Hoàng Dạ Vũ! Ai cho chép ngươi đến Trường Thành chúng ta làm càn!"
Tiếng gầm này còn chưa kịp hù dọa kẻ địch thì đã hù dọa người trên Trường Thành trước.
"Hít hà !"
Hoàng Bất Đông hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy Thiên Linh cái vô cùng ngứa ngáy, nhưng cũng không thể nào giả vờ lười biếng nữa.
Thân hình đang co lại trong nháy mắt duỗi ra, gã lôi theo một cây Hỗn Thiết Côn, đạp tường thành bay lên trời. Giống như dây thừng xe bắn đá đã quay đến cực hạn, đá ném ra khỏi lưới chứa đạn, không khí nổ tung tựa như tiếng trống, là tiếng gầm rú phẫn nộ của pháp thân Chân nhân!
Kế Chiêu Nam đang lau thương, mí mắt giật giật.
Trẻ con trên đường không biết hung dữ, dám cầm kiếm gỗ hỏi Đại tướng quân!
Mọi người đều nói Kế Chiêu Nam gã là người gan dạ, thế mà trên đời này còn có người có dũng khí lớn hơn.
Nhưng rồi như thế nào?
Chỉ có thể mặc Vô Song Chiến giáp bay lên trời, một thương Thiều Hoa truy lưu tinh!
Chỉ thấy gã mặc áo giáp trắng muốt, toàn thân quấn quanh dòng khí màu trắng như tuyết, đã trực tiếp bay thẳng lên trời. Cả người lẫn thương bộc phát ra tốc độ kinh khủng, vệt đuôi sắc bén gào thết kia thế mà lại ngưng tụ thành hình rồng bàng bạc!
Vương Di Ngô vừa mới nhướng mày, trong lồng ngực đã có thêm một vò rượu. Mùi rượu xộc vào trong mũi, nhưng đã không tìm thấy bóng người. Gã không kìm được ngẩng đầu nhìn lên.
Mặt trời chói chang treo cao trên bầu trời, Thái Dương Thần cung giáng thế!
Ngói lưu ly, gạch vàng, ngọc minh châu treo sáng, lan can bằng bạch ngọc.
Trọng Huyền Tuân mặc áo trắng đang dựa vào lan can, tay trái cầm đao, ung dung nhảy xuống Thần cung, một đao không lệch không nghiêng chém xuống, lưỡi đao chẻ đôi mây bay vạn dặm, dòng khí vô biên chém thẳng về phía con đại bàng đang dang cánh như hòn đảo nổi màu đen trên bầu trời nọ.
Nói chính xác hơn là chém về phía Quân Vương Tu La đang biến sắc, đứng khoanh tay trên lưng con đại bàng này.
Vương Di Ngô tuy có thực lực tranh đoạt danh hiệu Thần Lâm đệ nhất đương thời, Cam Trường An tuy rằng đã nhìn thấy cánh cửa Động Chân, nhưng bọn họ đều không có tư cách, cũng căn bản không thể nào tham gia vào trận chiến chạm đến đỉnh cao Siêu phàm này.
Vệ Du ngay cả quan chiến cũng nguy hiểm.
Cũng đúng ngay lúc này, hư không trước mặt Vệ Du giống như một cánh cửa gỗ bị tùy ý đẩy ra. Tần Chí Trăn vừa mới tắm rửa xong, đã thay một bộ quần áo khác rồi sải bước đi ra.
Còn chưa đợi Vệ Du lên tiếng, gã đã cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn lên trời - Khương Vọng vừa mới đánh chìm gã xuống Vị Hà không lâu, giờ phút này đang dẫn đầu xông lên công kích Quân Vương Tu La.
Gã chớp chớp mắt, sau đó mới xác nhận cảnh tượng này không phải là ảo giác dưới đáy Vị Hà.
"Điên rồi sao?!"
Gã xưa nay đều luôn luôn trầm ổn cũng nhịn không được mắng một tiếng, quay đầu đi trở về hư không.
Vương Di Ngô hơi nhíu cặp lông mày, tên này chạy cũng quá là nhanh...
Nhưng ánh mắt của gã lóe lên, liền nhìn thấy trước mặt Quân Vương Tu La - Hoàng Dạ Vũ, hư không đột nhiên nứt ra.
Một thanh trường đao đen kịt đã chém ra trước cả khe nứt.
Phía sau trường đao mới là Diêm La Thiên Tử thân của Tần Chí Trăn!
Chỉ trong nháy mắt, trận chiến mà những dũng sĩ trẻ tuổi công kích đỉnh cao Siêu phàm này đã bắt đầu.
Khương Vọng, Hoàng Bất Đông, Kế Chiêu Nam, Trọng Huyền Tuân, Tần Chí Trăn... Ngũ Chân liên thủ chiến đỉnh phong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận