Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2370: Lang quân bạc tình

Vẫn ở địa điểm cũ, tuyển dụng danh tượng, triều đình lại chịu chi tiền, tất nhiên Lão Sơn biệt phủ được xây dựng hết sức khí phái.
Nhưng nữ nhân như Dạ Lan Nhi đi lại trong đó, từ ngữ ngươi có thể nghĩ đến là "vẻ vang cho kẻ hèn này".
Trang phục của người Sở rất đẹp, y phục của Dạ Lan Nhi cực kỳ tinh xảo. Tuy nhiên tất cả hoa văn kim tuyến ngọc ngà, đều chỉ là tô điểm cho dung mạo của nàng mà thôi.
Độc Cô Tiểu tuy là nữ nhân, nhưng khi nhìn thấy gương mặt này đã có mấy lần hoa mắt. Thật không dám tin, lại có người xinh đẹp như vậy.
Đây là gương mặt duy nhất khiến nàng cảm thấy có thể xứng đôi với Hầu gia nhà mình.
Ai cũng nói nữ nhân họ Lý xinh đẹp nhất Lâm Truy, nàng vẫn luôn canh giữ ở Thanh Dương trấn, lại không có vận may được tận mắt nhìn thấy. Nhưng nghĩ lại dù có xinh đẹp thế nào, không thể nào đẹp hơn được . Ngũ quan hoàn hảo không tỳ vết như vậy, chẳng phải đã là cực hạn của "mỹ lệ" rồi sao?
Vị đệ nhất mỹ nhân nước Sở này, ngay cả giọng nói cũng hoàn mỹ đến thế, một câu nói tựa như một khúc ca du dương.
Độc Cô Tiểu đã vào Chính Thanh điện được xây dựng ở Thanh Dương trấn rất nhiều lần, cảm nhận chỗ kỳ diệu của chính âm cũng chỉ đến mức này mà thôi.
"Hầu phủ nhà ngươi to lớn như vậy, ở biệt phủ cũng đã có vài nơi rồi, sao lại không có mấy vị nữ chủ nhân đứng ra làm chủ?"
Âm thanh lọt vào tai, Độc Cô Tiểu mới hoảng hồn, nghiêm túc nói:
"Hầu gia nhà ta giữ mình trong sạch, si mê tu luyện, nhưng chưa từng mời bất kỳ nữ nhân nào vào trong nhà."
Đôi mắt mỹ lệ của Dạ Lan Nhi khẽ đảo:
"Ta nghe nói, hắn hưởng hết phong nguyệt chốn Lâm Truy . Không biết bao nhiêu nữ tử cao quý nước Tề cầu kiến hắn một lần mà không được."
Độc Cô Tiểu cười nói:
"Ngài cũng đã nói rồi, các nàng ấy 'cầu mà không được'."
"Ta vừa nhìn thấy ngươi, lại cảm thấy vô cùng hợp ý."
Dạ Lan Nhi tùy ý nắm lấy tay Độc Cô Tiểu, một mảnh ngọc mờ mịt linh khí đã được đặt vào lòng bàn tay Độc Cô Tiểu:
"Ngươi cứ tạm nhận lấy món đồ nhỏ bé không đáng giá này, nó sẽ có đôi chút ích lợi cho với việc tu hành của ngươi hiện giờ, có thể giảm bớt cho ngươi ba đến năm năm khổ công."
Mảnh ngọc này quý giá ra sao cũng chẳng cần Dạ Lan Nhi giới thiệu. Cảm giác ấm áp tinh thuần từ lòng bàn tay truyền lại, đạo nguyên theo đó xôn xao linh động... tuyệt đối là trân bảo mà Độc Cô Tiểu chưa từng được tiếp xúc.
Hầu gia đối đãi với nàng không tệ, nhưng bản thân Hầu gia cũng túng quẫn... ngày ngày không phải hưởng sái gió thu của công tử Yến Phủ thì cũng móc hầu bao của công tử Trọng Huyền, tất nhiên không thể tặng nàng bảo vật như vậy.
Độc Cô Tiểu không tránh khỏi bàn tay của tu sĩ Thần Lâm, nhưng lại dang lòng bàn tay ra kiên quyết trả lại lễ vật:
"Độc Cô Tiểu hưởng bổng lộc của Khương gia, không dám ăn gạo của bách gia. Dạ cô nương đừng làm khó ta."
Dạ Lan Nhi cũng không ép buộc, thu hồi mảnh ngọc, vẫn dịu dàng như cũ:
"Ngươi theo lão gia nhà ngươi đã bao lâu rồi?"
Ánh mắt Độc Cô Tiểu lóe lên vẻ tự hào:
"Tính ra đã bốn năm rồi."
"Vậy ngươi chính là thân tín trong số thân tín của hắn, khó trách Lão Sơn biệt phủ này đều giao cho ngươi phụ trách..."
Nếu Dạ Lan Nhi muốn cải thiện quan hệ với ai, nàng luôn có thể điều chỉnh đến trạng thái thích hợp nhất, lúc này nở nụ cười uyển chuyển, vô cùng thân thiết:
"Lão gia nhà ngươi thích nữ nhân như thế nào?"
"Lão gia nhà nàng thích người có việc gì thì nói thẳng!"
Giọng nói của Khương Vọng từ ngoài phòng vọng vào.
Dạ Lan Nhi vóc dáng uyển chuyển đứng trong phòng khách, nhẹ nhàng xoay đầu lại, ưỡn cao phần cổ mỹ lệ tựa thiên nga, khóe miệng nở nụ cười hoàn mỹ nhất:
"Câu hỏi này của ta còn chưa đủ trực tiếp hay sao?"
Khương Vọng phất tay, ra hiệu cho Độc Cô Tiểu lui xuống, tự mình bước lên phía trước, ngồi xuống vị trí đối diện Dạ Lan Nhi, đi thẳng vào vấn đề:
"Dạ cô nương, món nợ ân tình của Dương Sùng Tổ, ta nhận. Chắc ngươi đến Lão Sơn Chử Yêu không phải để tán gẫu. Thời gian của chúng ta đều rất quý báu, chi bằng cứ tính toán nợ nần cho rõ ràng."
Độc Cô Tiểu đã bước ra khỏi phòng tiếp khách, nghe được những lời lẽ rạch ròi này, trong lòng vô cùng kính phục. Dung nhan tuyệt mỹ của Dạ Lan Nhi, mình trông thấy mà cũng phải yêu thích. Vẫn là Hầu gia nhà mình hoàn toàn không bị sắc đẹp làm dao động, quả thật là bậc anh hùng chí ngoài ngàn dặm!
Dạ Lan Nhi mỉm cười:
"Năm trước sau khi từ biệt ở Hoàng Lương đài, danh tiếng của Khương công tử vang dội gần xa, phá Hạ phong hầu, phạt yêu về triều, đều là những đại sự chấn động cổ kim, nhưng chuyện nghe được chỉ là giai thoại... Mãi đến hôm nay thiếp thân được diện kiến công tử, mới thực sự cảm nhận được vị công tử hàng xóm năm xưa đã trưởng thành. Hơn nữa so với trong tưởng tượng của thiếp thân, ngài đã trưởng thành hơn rất nhiều."
Khương Vọng không hiểu thấu:
"Lời này là sao?"
Dạ Lan Nhi liếc nhìn hắn một cái, đôi mắt mịt mờ phủ sương sóng mịt mờ:
"Bây giờ ngươi không nhìn ra ngoài cửa sổ ."
Khương Vọng: ...
Võ An hầu là người có lòng dạ rộng lượng.
Lúc trước bị đè trên ghế ép hỏi "Bà đây có đẹp hay không", bất đắc dĩ phải nhảy cửa sổ thoát thân. Lần này hắn thành tựu Thần Lâm, tu hành có tiến bộ rất lớn, nhưng đâu có định rút kiếm đáp trả, hỏi một tiếng "Bản hầu tuấn tú đứng thứ mấy".
Mà có phần gượng gạo chuyển lại chủ đề:
"Nói lại chuyện năm ngoái ở nước Sở, hình như Dạ cô nương có việc muốn thương lượng với ta. Chỉ có điều khi ấy chúng ta đều quá bận rộn, vội vàng gặp mặt rồi từ biệt, chưa kịp tỉ mỉ trao đổi. Xin hỏi Dạ cô nương... việc hôm nay có phải là việc hôm trước?"
Dạ Lan Nhi ngồi rất đoan trang, dáng vẻ yêu kiều, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà mà Độc Cô Tiểu đã bưng đến từ trước, giọng nói từ đôi môi ẩm đỏ thắm vang lên, mang một vị ngọt mềm:
"Ngươi nói rõ xem. Lúc đó là ngươi quá bận hay là ta quá bận?"
Khương Vọng không tiếp lời:
"Đã là việc ngày trước, Dạ cô nương lại giúp ta giết phân thân thay mạng của Trương Lâm Xuyên. Mấy hôm trước khi ta ở Sở quốc, Dạ cô nương lại không đến tìm ta... Việc này có liên quan đến việc kinh doanh của Dạ cô nương ở Sở quốc?"
Dạ Lan Nhi hơi kinh ngạc nhìn sang, một lúc sau lại bật cười:
"Ngươi ấy! Đã nói là nợ ân tình, sao ngươi chỉ nói nợ mà chẳng nhắc đến chữ tình, xa cách là thế!"
"Khương mỗ phi là xa cách, chỉ là không muốn lãng phí thời gian của Dạ cô nương."
Khương Vọng liếc nhìn sắc trời bên ngoài, nói:
"Giờ Ngọ ba khắc, ta còn phải luyện mắt."
Dạ Lan Nhi thu lại nụ cười:
"Ta thấy nhãn lực của ngươi không tốt lắm, không nhìn ra tình chân ý thật."
Khương Vọng đáp:
"Sau khi luyện mắt, còn phải luyện kiếm. Nếu Dạ cô nương chưa nghĩ ra, có thể đợi mấy ngày nữa lại đến tìm ta. Nhưng tốt nhất đừng quá ngày hai mươi tháng này, bởi vì Khương mỗ sắp xuất chinh, cũng chẳng biết khi nào trở về."
Dạ Lan Nhi nhướng mày:
"Từ xưa đến nay kẻ thiếu nợ là lớn nhất, cổ nhân quả không lừa ta!"
“Chính vì nhãn lực của Khương mỗ không được tốt lắm, nên việc luyện mắt không thể chậm trễ."
Khương Vọng nâng chung trà lên:
"Còn một khắc ."
Chỉ trong khoảnh khắc, Dạ Lan Nhi đã xoa dịu cơn giận, rất bình tĩnh đưa ra yêu cầu:
"Tam Phân Hương Khí lâu muốn phát triển ở Lâm Truy, muốn có được địa vị ngang hàng với tứ đại danh quán, cho nên cũng cần phải có ủng hộ của triều đình tương xứng với ảnh hưởng của tứ đại danh quán."
Khương Vọng kinh ngạc trong chốc lát, nhưng nhanh chóng che giấu:
"Ngươi đại diện cho Tam Phân Hương Khí lâu?"
Giờ phút này, Dạ Lan Nhi tựa như pho tượng ngọc, uy nghiêm bất khả xâm phạm:
"Xin tự giới thiệu lại lần nữa, đệ nhất Thiên Hương, Dạ Lan Nhi."
Mối quan hệ giữa Tam Phân Hương Khí lâu và triều đình Sở quốc còn sâu sắc hơn tưởng tượng. Dạ Lan Nhi là đệ nhất Thiên Hương, lại có thể đại diện cho Sở quốc xuất chiến tại Hoàng Hà hội không hạn chế!
Rốt cuộc vị Thiên tử Đại Sở kia đang nghĩ gì?
Khương Vọng không suy nghĩ quá lâu, đặt chén trà xuống nói:
"Trước khi Tam Phân Hương Khí lâu chính thức bước chân vào hàng ngũ tứ đại danh quán, sẽ không bị lực lượng quan phương nào cản trở."
Ngược lại, Dạ Lan Nhi lại lộ vẻ kinh ngạc:
"Đáp ứng đơn giản vậy sao?"
Cần biết rằng tứ đại danh quán của Lâm Truy đều có chỗ dựa không đơn giản. Hùng thành bá quốc ba trăm dặm, thủ đô Đại Tề, phong nguyệt huyên náo đến nhường nào! Chuyện khác không nói, riêng Ôn Ngọc Thủy Tạ kia, chính là sản nghiệp của Dưỡng Tâm cung chủ Khương Vô Tà. Mà Ôn Ngọc Thủy Tạ không thể nói là nổi bật trong tứ đại danh quán, nước ở đây sâu đến mức nào, có thể tưởng tượng được.
Tam Phân Hương Khí lâu yêu cầu được ủng hộ chính thức sánh ngang với tứ đại danh quán, đây tuyệt đối không phải là một điều kiện đơn giản, vậy mà Khương Vọng lại đồng ý một cách dễ dàng như thế!
Dạ Lan Nhi không khỏi đánh giá lại địa vị hiện tại của vị Võ An hầu này ở Tề quốc.
Khương Vọng nghiêm túc nhìn vị đệ nhất Thiên Hương này:
"Phân thân thay mạng của Trương Lâm Xuyên, không dễ gì giết được. Xứng đáng với cái giá này."
Dạ Lan Nhi nói:
"Ngươi không muốn hỏi vì sao Tam Phân Hương Khí lâu muốn vươn tay tại Lâm Truy, không muốn hỏi Tam Phân Hương Khí lâu xảy ra vấn đề gì ở Sở quốc, không muốn hỏi xem rốt cuộc Tam Phân Hương Khí lâu định làm gì à?"
Khương Vọng nói:
"Đó là chuyện của Tam Phân Hương Khí lâu các ngươi."
"Cũng có thể liên quan đến ngươi."
Dạ Lan Nhi nói với giọng điệu của một người hợp tác ưu tú nói:
"Ba phần mười sản nghiệp của Tam Phân Hương Khí lâu ở Tề quốc, nguyện hiến dâng ba phần mười cổ phần danh nghĩa cho Khương công tử, coi như là điều kiện để Khương công tử che chở lâu dài."
Khương Vọng điềm nhiên nói:
"Điều kiện ngươi đã đưa ra, ta cũng đã đồng ý. Về phần kỳ hạn, ta cũng nói rất rõ ràng, trước khi các ngươi đưa thân vào tứ đại danh quán."
Dạ Lan Nhi nói:
"Thiếp thân vẫn luôn tin tưởng, lợi ích mới là kế sách lâu dài."
"Lời hứa của bản hầu cũng vậy."
Khương Vọng đứng dậy:
"Đã đến giờ luyện công, vậy hôm nay đến đây nhé?"
Dạ Lan Nhi thành khẩn nói:
"Ba phần mười cổ phần danh nghĩa này đơn thuần là tặng cho ngươi, không kèm theo bất kỳ điều kiện nào. Nói thật, giết một tên Dương Sùng Tổ, ta cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực... Nhưng lại nhờ ngươi giúp một việc lớn như vậy, trong lòng thật khó yên."
"Đối với ta mà nói là chuyện rất khó khăn, nhưng đối với ngươi có lẽ lại rất đơn giản, song ta không thể coi nhẹ cái đơn giản ấy được. Ngược lại cũng vậy thôi."
Khương Vọng đáp:
"Cổ phần danh nghĩa thì không cần đâu. chẳng phải Dạ cô nương đã nói rồi sao, ngoài món nợ ra, còn có cả ân tình . Vậy cứ coi như ta trả ân tình vậy. Giờ luyện công đã đến, xin thứ lỗi."
Nói xong hắn liền cất bước đi ra phòng tiếp khách, thân hình nhoáng một cái đã biến mất.
Chỉ có dư âm từ đầu đến cuối vẫn không thân thiện kia còn dừng trong tai !
"Tiểu Tiểu, tiễn khách!"
Dạ Lan Nhi không có sắc mặt khó coi gì, chỉ khẽ nhấp chén trà trong tay, nói một câu:
"Đúng là một lang quân bạc tình !"
Cầm ngang cán dựng lưỡi sắc, một mặt là trước hoa nở dưới trăng sáng, một mặt là trăng lên ngọn liễu. Đường vân hai bên đều là trời sinh, duy chỉ có mũi kiếm mỏng như kẻ, tên là "Bạc Hạnh Lang".
Thanh kiếm này không dễ gì để người ta nhìn thấy bộ dáng, bởi lẽ nó luôn trốn tránh ngoài tầm mắt.
Trong hiện thế, nó gần như vĩnh viễn thoát khỏi tầm mắt của mọi người.
Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, nó cũng hầu như không cho người ta cơ hội nhìn thấy.
Lần này Bạc Hạnh Lang gặp phải đối thủ có một cái tên tương đối kỳ quái, gọi là "Đấu Tiểu Nhi".
Bộ dạng hắn mắt gà chọi, mũi củ tỏi, cằm lẹm, mặt rỗ, đầu ghẻ lở... muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu khó coi.
Tìm một khuôn mặt xấu xí như vậy ở hiện thế đã là hiếm thấy, trong Thái Hư Huyễn Cảnh hầu như không tồn tại.
Bởi vì dung nhan nơi đây có thể tùy ý sửa đổi.
Cho dù là nữ nhân có ý che giấu nhan sắc như Ninh Sương Dung, cũng nhiều lắm là để cho dung mạo của mình trong Thái Hư Huyễn Cảnh tầm thường không có gì lạ, không đến mức xấu đến nỗi mạo phạm chính mình.
Chủ nhân hiện tại của Bạc Hạnh Lang, càng làm cho mình anh tuấn đến mức thế gian khó gặp.
Mà vị "Đấu Tiểu Nhi" này có vẻ cực kỳ yêu thích đối với chữ xấu. Mỗi một chi tiết trên mặt đều được khắc sâu nét xấu xí, phát triển theo hướng càng xấu .
Vừa mới va chạm trên Luận Kiếm đài, hắn liền bắt đầu kêu gào:
"Tên mặt trắng kia, mau mau nhận lấy cái chết, đừng lãng phí thời gian của ta! Ta còn phải đánh trận tiếp theo!"
Giọng nói của hắn cũng khó nghe, khàn khàn như vịt đực!
Đã lâu không về Thái Hư Huyễn cảnh!
Một lần nữa quay lại nơi đầu tiên giúp hắn nhìn thấy thế giới bao la này, trong lòng Khương Vọng cảm thấy thân quen nhiều hơn xa lạ.
Công cuộc khiêu chiến phúc địa lại mở ra một lần nữa, trong lúc giành được tư cách thách đấu phúc địa cũng gặp phải nhiều đối thủ cạnh tranh hơn xa trước kia. Đủ thấy trong khoảng thời gian thất thủ trong Yêu giới này, tốc độ phát triển của Thái Hư Huyễn Cảnh vẫn chưa hề chậm lại.
Thế giới này sẽ không vì ai đó biến mất của một ai đó mà ngừng vận hành.
Toại Nhân chết, Hữu Hùng hiện; Hữu Hùng mất, Liệt Sơn ra; Liệt Sơn vong, trăm nhà đua tiếng!
Bất luận là nhân vật phong hoa tuyệt Đại Đến đâu, đều nằm trong dòng chảy lịch sử.
Từ trước đến nay Khương Vọng chưa từng cảm thấy mình là trung tâm của thế giới, nhưng dù sao cũng là Đằng Long mạnh nhất Thái Hư, Nội Phủ mạnh nhất Thái Hư... dọc đường giết ra vô số vinh danh trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Danh hiệu "Độc Cô Vô Địch" này, ngoài khoảng thời gian sớm nhất kia, há lại người ta khinh thường như vậy?
Độc Cô Vô Địch, cái tên ấy đã định sẵn phong cách chẳng thích nói nhảm. Chỉ hơi động tai, tiếng gào thét của tên "Đấu Tiểu Nhi" kia đã hóa thành binh khí âm thanh đao thương kiếm kích các loại, vây quanh "Đấu Tiểu Nhi" tấn công điên cuồng.
Âm thanh khó nghe đến thế, đáng phải phạt ngược kẻ chủ mưu.
Quả nhiên "Đấu Tiểu Nhi" cũng có vài phần bản lĩnh, tay cầm một thanh đoản đao phong cách độc đáo, lưỡi đao tùy ý rung lên, đã chém đứt tất cả binh khí âm thanh đang ập tới.
Chân đạp đất nứt tựa thiên quân xung trận, một đao vắt ngang khai khiến vạn pháp chôn vùi.
Đao thuật thật hung ác!
Khương Vọng không giữ lại, lập tức khởi động hệ thống chiến đấu mà mình đã chuẩn bị cho Thái Hư Huyễn Cảnh.
Tai hiện lên ánh ngọc, Tiên nhân ngồi trong đó!
Trong tình huống mất đi Tri Văn chung, tạm thời không thể phục chế "đế thính bát phương, nghe hiểu tường tận", thậm chí còn có Tiên vực có thể giao thủ với Chân Yêu trong thời gian ngắn ngủi.
Nhưng một vị Nhĩ Tiên nhân Quan Tự Tại Nhĩ trong Thanh Văn Tiên Thái, trấn thủ Linh Vực này, Thanh Văn chi vực đã mạnh hơn quá khứ vô số lần, còn cường đại hơn cả so với Hỏa Vực được xây dựng lâu hơn, nắm giữ thuần thục hơn!
Linh Vực như thế va chạm với Linh Vực không gọi được tên tuổi của "Đấu Tiểu Nhi", chỉ trong khoảnh khắc như lò thiết nổ tung, đốm lửa phần phật.
Mà Bạc Hạnh Lang đã tuốt kiếm rời khỏi vỏ - mũi kiếm càng ở ngoài tầm mắt, lại bao trùm ba mươi sáu chỗ yếu hại trên người "Đấu Tiểu Nhi"!
"Đấu Tiểu Nhi" vung thanh đao gãy đến mức sát khí đằng đằng, như rồng quấn quanh thân, nhưng lại cảm thấy quanh mình không thoải mái, chiêu thức đều bị người ta chế ngự.
Mỗi đao mới xuất chiêu đã bị phá, mũi đao mới đâm vào chuôi đao đã chìm xuống.
Thật con mẹ nó quỷ dị!
Hắn cũng là thiên kiêu nổi danh, là khách quen trên chiến trường chém giết. Tuy trong Thái Hư Huyễn Cảnh là người mới, nhưng đã trải qua cửa ải sinh tử không biết đã trải qua bao nhiêu lần, đương nhiên biết được mình đã bị áp đảo trong trận chiến lần này; nếu không mau chóng thay đổi cục diện sẽ nhanh chóng bị đẩy xuống vực sâu không thể cứu vãn!
Trong lúc nhất thời cũng chẳng màng che giấu thân phận, đổi thành dùng hai tay cầm đao gãy, giận dữ bộc phát, chỉ trong khoảnh khắc khí huyết như cầu vồng, tựa như một con hoang thú viễn cổ đang thức tỉnh, khí thế kinh khủng bao phủ toàn bộ Luận Kiếm đài, thậm chí còn lan rộng ra ngoài tinh hà!
Cổ họng vịt đực cũng trở nên bá đạo hung ác:
"Ngươi dám kêu vô địch? Giờ thử ngông cuồng một phát cho ông đây xem nào?! Không phải thằng nhãi nhà ngươi tự xưng vô địch à!?"
Hắn đang định giải phóng bản thân, đang định bộc phát toàn lực, đang định !
Một đợt gào thét chưa dứt, một khí thế trên người chưa ngừng.
Hắn cảm thấy thức hải đã bị cưỡng ép phá vỡ một cách thô bạo.
Tựa như quả chùy công thành phá quốc diệt trận kia, bị lực lượng cường hãn kéo tới, đụng nát cánh cửa phòng của chính mình.
Sau đó là vô số những ý niệm óng ánh dày đặc không thể đếm xuể, tựa như núi lở sông trào, lấp đầy Nguyên Thần hải của hắn, đánh sập Uẩn Thần điện của hắn, nhấn chìm thần hồn của hắn!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trong đầu hắn chỉ là một khoảnh khắc trắng xóa, sau đó là tiếng nổ vang như vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Trong cơn đau đớn khi linh thức bị xé nát, hắn lại không thể không nghe rõ ràng... giọng nói đáng ghét của tên kia.
"Vô địch của ta, không cần phải mở miệng nói!"
Tiên thuật Ý Niệm Hồng Lưu!
Đây là cách vận dụng tiên thuật cực kỳ thô thiển và bạo ngược, đơn thuần dựa vào lực lượng của Tiên niệm, tiến hành nghiền ép trần trụi đối với kẻ địch, tự tổn thương mình rồi lại đả thương địch. Một khi thi triển thuật này, bất kể kẻ địch chết hay chưa, bản thân cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Ngoại trừ trạng thái bên người có Bất Lão Ngọc Châu, cũng chỉ có thể tùy ý tiêu sái như vậy ở bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Khương Vọng đã hoàn toàn nhận ra người quen cũ, sở dĩ thanh đao gãy này có phong cách đặc biệt, lý do nó nhìn quen mắt, chẳng phải là dáng vẻ của Thiên Hiểu sau khi bị bẻ gãy hay sao?
Cho nên cũng nhiệt tình tặng lễ gặp mặt, trút toàn bộ thủ đoạn chắc chắn không phải loại bình thường vào người kẻ địch.
Trong trạng thái chật vật cực độ, người mới tên là "Đấu Tiểu Nhi" này, không hề che giấu cơn đau của bản thân !
"Ông đây nhớ mặt ngươi rồi, tháng sau chờ đấy cho ta, ông đây Đấu Chiêu của Đại Sở, tất sẽ quay lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận