Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1720: Không thể rời đi (1)

Sơn Hải Cảnh là một nơi kỳ diệu vô cùng.
Trùng phùng ngoài dự kiến lại mang ý nghĩa sâu xa đến bất ngờ, thế nhưng không chỉ một lần.
Đối với Khương Vọng, khi Trang Quốc cử Lâm Chính Nhân làm đệ tử thủ tịch tham gia chiến trường thiên kiêu liệt quốc, hắn chẳng những quan tâm đến tư liệu của Lâm Chính Nhân mà còn đặc biệt để ý đến tung tích của Chúc Duy Ngã!
Trang quốc đã có Chúc Duy Ngã, thế nhưng đại diện cho thiên kiêu Trang quốc, ngoài gã còn có ai?
Chẳng lẽ Lâm Chính Nhân có thể che lấp hào quang của gã?
Tin tức từ Trang Quốc truyền đến, Chúc Duy Ngã thông đồng với địch, phản quốc, đã trốn xa vạn dặm, tung tích không rõ.
Nhưng thông đồng với địch nào, không nói rõ ràng.
Phản quốc ra làm sao, không có bằng chứng xác thực.
Thậm chí việc cuối cùng Chúc Duy Ngã làm ở Trang quốc là vì nước này tiêu diệt mười thành địch, suýt nữa kiệt lực bỏ mình.
Tiến thêm một bước, Chúc Duy Ngã tại Tứ Phương Hội Đàm đã áp đảo thiên kiêu của hai nước Ung Lạc.
Lại thêm một bước nữa mà nói...
Cho đến nay Chúc Duy Ngã vẫn là thiên kiêu trẻ tuổi số một của Trang quốc, không thể nghi ngờ.
Từ đạo viện một thành đến đạo viện một nước, nơi nào gã cũng là đệ nhất.
Trong nước vô song, ngoài nước tranh vinh.
Quân chủ sủng ái, quốc tướng trọng dụng, đồng môn kính trọng, hậu bối ngưỡng mộ!
Khi quốc lực Trang quốc suy yếu, gã vì nước chiến đấu quên thân, nhưng khi Trang quốc quật khởi mạnh mẽ trong cuộc chiến Trang Ung, như mặt trời ban trưa, gã lại lựa chọn phản quốc.
Vấn đề này khắp nơi lộ ra kỳ quái.
Khương Vọng đương nhiên đoán được nguyên do.
Với một người kiêu ngạo như Chúc Duy Ngã, ngoài việc biết được sự thật về Phong Lâm thành, còn có thể có lý do gì khác?
Hắn lo lắng cho an toàn của Chúc sư huynh, nhưng cũng vui mừng vì đối phương đã ở ẩn tại Tân An rất lâu, lại không bị Tân An thành thay đổi. Tựa như thanh Tân Tẫn thương kia, đốt cháy ba mươi năm cũng chưa dập tắt.
Chẳng qua Chúc Duy Ngã từ đó về sau mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện trước mặt người đời.
Hắn từng cho rằng Chúc sư huynh đã không còn ở hiện thế.
Không ai hiểu rõ thủ đoạn của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối hơn hắn. Đối với một đôi Quân thần như vậy, khi đối mặt với tồn tại có thể đe dọa đến tương lai của Trang quốc, bọn chúng sẽ không hề mềm tay, cũng hoàn toàn có thể hạ mình.
Không giống như những bậc đại nhân vật khác, khi gặp phải hậu bối có tiềm năng đe dọa đến mình, bọn họ thường phái một số thủ hạ có thực lực đủ mạnh đi xử lý, tuyệt đối không muốn làm chuyện tổn hại đến danh tiếng của mình.
Trang Cao Tiện với tư cách là vua một nước, Chân Nhân đương thời, thế nhưng lại đích thân truy đuổi hắn đến bên bờ trường hà!
Sau Hoàng Hà chi hội, đôi Quân thần kia lại càng không tiếc bỏ ra trọng chú, lấy tội thông ma vu oan giá họa, dẫn động Ngọc Kinh Sơn xuất thủ.
Sau lưng Khương Vọng có một Tề quốc, còn có một lão hòa thượng Khổ Giác liều mạng cứu giúp, thế mà vẫn cửu tử nhất sinh. Hắn không thể tưởng tượng tình cảnh của Chúc sư huynh sẽ như thế nào.
Ngày hôm nay gặp lại ở Sơn Hải Cảnh, phong thái của Chúc sư huynh không giảm so với trước kia, đương nhiên làm cho người kinh hỉ!
Tất Phương Ấn, Họa Đấu Ấn, Quỳ Ngưu Bì gì đó, cũng không sánh bằng phần thu hoạch này.
Đối với Chúc Duy Ngã mà nói, lúc trước gã phạt thành phản quốc, cũng bởi vì biết được Khương Vọng giết Đổng A, mới sáng tỏ chân tướng Phong Lâm thành hủy diệt.
Trang quốc lấy tài nguyên tốt nhất trong nước bồi dưỡng gã, gã liền liều chết mà chiến, trên chiến trường chém giết đến kiệt lực, giết địch mười thành mà trở ra.
Ân đã trả, sau đó chỉ còn lại thù.
Trên một con đường nhất định long đong này, Khương Vọng làm càng nhiều, càng nỗ lực sớm hơn. Mà gã chỉ muốn nói…người Phong Lâm thành còn chưa chết hết, trên đời còn có một Chúc Duy Ngã ta!
Trước khi đến Sơn Hải Cảnh liền biết gặp được Khương Vọng, gã cũng hớn hở đến gặp.
Giao tập giữa bọn họ cũng không nhiều, chẳng qua là mượn thương một lần, uống một lần rượu, cùng một chỗ giết một người.
Nhưng như vậy đã đầy đủ.
Có người ở chung nhiều năm cũng chỉ là người lạ, có người chẳng qua là vội vàng gặp mặt, liền đã chí thú hợp nhau.
Khương Vọng biết Chúc Duy Ngã bản tâm kiêu ngạo, Chúc Duy Ngã biết Khương Vọng tín nghĩa vô song.
Bọn hắn lẫn nhau tin tưởng.
Như thế mà thôi.
Hai người bèn nhìn nhau cười, không có quá nhiều đối thoại, sao lại cần nói gì cơ chứ?
Với tình cảnh này, Nguyệt Thiên Nô mặc dù không rõ ràng tình nghĩa của bọn họ, nhưng cũng có thể cảm nhận được loại vui vẻ tha hương gặp người cũ kia.
Mà Phương Hạc Linh nhìn Khương Vọng cùng Chúc Duy Ngã trò chuyện, trong ánh mắt có một tích tắc vui mừng, nhưng rất nhanh đã thu lại.
Kẻ đệ nhất đạo viện một thành năm đó đương nhiên là không nhận ra công tử Vương thị không thể tu hành, ngay cả gương mặt Trương Lâm Xuyên cũng chưa chắc sẽ có ấn tượng gì, không nói đến phế vật Phương gia làm cái gì đều phải dựa vào cha mình kia?
Y rõ ràng trong mắt thiên kiêu cũng chỉ có thiên kiêu mà thôi.
Mặc dù y cũng là cố nhân Phong Lâm thành, cũng là đệ tử Thành đạo viện, hẳn là cũng nên gọi một tiếng "Đại sư huynh ".
Nhưng ai nhớ kỹ Phương Hạc Linh đây?
Y sớm đã có giác ngộ như vậy, cho nên lựa chọn trầm mặc.
Nhưng khi ánh mắt kiêu ngạo của Chúc Duy Ngã nhẹ nhàng lướt tới. Gã vậy mà nhẹ nhàng gật đầu, xem như ra hiệu.
Phương Hạc Linh lúc này mới hoảng hốt nghĩ đến, mình đã là nhân vật tham dự thí luyện Sơn Hải Cảnh, đồng thời thành công đi tới ngọn núi trung ương. Chính mình đang cùng thiên kiêu tuyệt thế như Vương Trường Cát, Khương Vọng đồng hành.
Cho dù Chúc Duy Ngã không nhận ra y, cũng sẽ không hoàn toàn không để ý đến y.
Y cũng trùng trùng điệp điệp gật đầu một cái.
Biểu thị ‘ta cũng nhìn thấy ngươi rồi, ta cũng tôn trọng ngươi.’.
Phương Hạc Linh, Tả Quang Thù, Nguyệt Thiên Nô, Vương Trường Cát, Đấu Chiêu.
Ánh mắt Chúc Duy Ngã chuyển qua một vòng, dừng lại một chút trên mặt Vương Trường Cát, cũng không nói gì trở về trên người Khương Vọng, truyền âm nói: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, sau khi ra ngoài, ngươi có thể đi Bất Thục thành tìm một người tên là Liên Hoành, hắn có biện pháp tìm đến ta".
Khương Vọng cũng truyền âm trả lời: "Tốt ".
Hai người riêng phần mình gật đầu, liền tránh đi ánh mắt.
Chúc Duy Ngã chờ mong Khương Vọng bồi đáp lại mình một chén rượu.
Lúc ở Phong Lâm thành, là chờ mong Khương Vọng về sau có thể nổi danh xuất chúng, triển lộ phong mang ở bên trong hệ thống đạo viện.
Nhưng giờ này ngày này, phần chờ mong kia hiện tại đã khác biệt.
Mà ở bên trong im lặng.
Chúng nhân không lời, Đấu Chiếu lại không nhịn được nữa.
‘Đấu mỗ hiện tại vô cùng phẫn nộ.’.
‘Sớm đã nói muốn chơi lớn cược hết, đích truyền Đấu thị như ta còn lo tìm không ra người?’.
‘Còn có thể để bí cảnh Sở quốc bị ngoại nhân lấy đi nhiều như vậy sao?’.
Đối phó với Khương Vọng cùng Nguyệt Thiên Nô, Tả Quang Thù liên thủ, đã coi như là khiêu chiến bản thân.
Lại thêm tên Vương Niệm Tường kia, y cảm thấy đã hoàn toàn là thời khắc tôi luyện sinh tử.
Hiện tại thêm hai người mới tới, vẫn còn xưng huynh gọi đệ với Khương Vọng.
Vậy thì còn gì mà đánh nữa?
Đấu Chiêu y đã điên sẽ điên hơn nhiều so với người khác, cho dù là trứng gà đụng tảng đá, y cũng cắn răng cũng miễn cưỡng đụng một cái.
Thế nhưng dùng trứng gà đụng thiết chùy, còn tất yếu phải thử nghiệm nữa hay không?
Y vốn thích khiêu chiến, không phải thích tự sát.
Ánh mắt sắc như dao đảo qua một vòng, thần sắc của những người này không giống nhau, nhưng ngôn ngữ thân thể đã rất rõ ràng. Đấu Chiêu có một loại cảm giác hoang đường như thể thế gian đều là địch.
Thiên kiêu số một Đại Sở vị vây đánh trên địa bàn người Sở, điều này thật sự có chút châm chọc.
Y tiến đến gần Tả Quang Thù, cả giận nói: "Tốt lắm, một trận thí luyện của người Sở, náo đến cuối cùng toàn là người ngoài. Tả Quang Thù, ngươi khó thoát khỏi tội lỗi!"
Tả Quang Thù vẻ mặt bình thản nhìn y: "Ngươi đếm xem trên người mình có mấy khối Ngọc Bích? Vì sao không có người Sở, trong lòng ngươi còn không tự hiểu sao? Người Sở không phải đều bị ngươi đào thải ư?"
Đấu Chiêu nhất thời không biết nói gì.
Khương Vọng lại một lần đưa tay, rất thành khẩn nói: "Đấu huynh, ta vô cùng khâm phục thực lực của ngươi, cũng thật sự không muốn làm địch nhân của ngươi. Ta cũng hiểu rõ mình dựa vào nhiều người như vậy mới có tư cách nói điều kiện cùng ngươi. Như thế này, ngươi giữ lại khối Ngọc Bích của mình, giao những khối Ngọc Bích còn lại ra là được. Như thế được chứ?"
Cũng là đàm phán, Khương Vọng hiển nhiên không có khả năng hiểu rõ lòng người tựa như Tiêu Thứ.
Nhưng điểm khác biệt là thanh kiếm của hắn sắc bén hơn Tiêu Thứ rất nhiều.
Sắc bén đến mức khiến Đấu Chiêu thực sự cảm nhận được bản thân đã nhận được tôn trọng vốn có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận