Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1203: Thôn Tặc Bá Thể (2)

Sau âm thanh va chạm, mọi thứ nhất thời ngừng lại!
Cái Thế kích là phương thiên kích, tức hai mặt đều có lưỡi đao hình trăng lưỡi liềm.
Mọi người nhìn thấy mặt ngang to tướng của Cái Thế kích chặn phía trước mặt Hạng Bắc, và mũi kiếm trắng tinh của Trường Tương Tư vừa vặn chạm vào mặt kích.
Một cái chặn này, nhìn ra được sự cử trọng nhược khinh, kì diệu tuyệt đỉnh.
Nhưng chỉ Hạng Bắc mới biết, một kiếm này của Khương Vọng mạnh đến cỡ nào.
Hiện ra Thôn Tặc Bá Thể, kết hợp thần hồn bí thuật Long Ma Diễn Binh Đồ hỗ trợ nắm bắt thời cơ chiến đấu.
Vậy mà khi kiếm điểm tới trước mặt, mới dùng được Bát Hoang Vô Hồi Kích pháp ngăn lại.
Nhưng mặc dù quá trình không đơn giản, nhưng cản được chính là cản được.
Đấu thần hồn thua trận, đang bị thương nặng, mà vẫn có thể hậu phát chế nhân, không chút hao tổn chặn được kiếm này, cho thấy ít nhất vào thời khắc này, đối mặt một kiếm này, y đang chiếm thế áp đảo!
Trọng Huyền Tuân ngồi ngoài xem chiến, thân hình như người trọng thương mới khỏi, không ngồi thẳng được lâu, khẽ tựa nhẹ ra sau.
Khương Vọng đấu thần hồn chiến thắng, là chuyện không nằm ngoài suy đoán.
Gã đã sớm biết Khương Vọng có thần hồn mạnh khác với người thường, chiến đấu ngay trong Thông Thiên Cung của mình, không đối thủ cùng cảnh nào có khả năng đánh bại được. Hạng Bắc tùy tiện xông vào Thông Thiên Cung Khương Vọng, chỉ tự đi tìm khổ.
Nhưng một kích cử trọng nhược khinh này của Hạng Bắc, cũng làm gã không thể khinh thường.
Người ngoài đến giờ mới biết, sát pháp mạnh mẽ của Đại Sở đế quốc, không chỉ có Đấu Chiến Thất Thức, mà còn có Bát Hoang Vô Hồi Kích pháp.
Nhất là Hạng Bắc, lúc này làm gì có tí nào dáng vẻ người bị thương!
Rõ ràng đã bị thương nặng, nhưng vẫn thể hiện được đỉnh cao thế này, đây mới thực là cường giả từng trải qua sinh tử.
Biểu hiện của hai phe.
Khiến gã vô cùng mong đợi biến hóa kế tiếp!
Hạng Bắc, cao một trượng hai, hiện ra Thôn Tặc Bá Thể, toàn thân có khói mờ màu đen lượn lờ, trông như thần như ma.
Khương Vọng áo xanh mỏng manh, đứng đó so sánh, quá là mong manh, nguy hiểm.
Nhưng Trường Tương Tư...
Lại tiến về phía trước!
Mũi kiếm ấn vào mặt đao trăng khuyết lấn tới, đẩy Cái Thế kích nghiêng sang bên trái mà ngả ngửa ra sau, sắc bén đối diện mặt Hạng Bắc.
Di chuyển khá là chật vật, nhưng kiếm thế vẫn còn tiếp tục tiến về trước.
Nhưng, Hạng Bắc đã mở mắt ra.
Giữa lớp hoa văn quỷ dị màu đen quanh mắt, đôi trọng đồng Song Nhật Hoành Thiên trở nên thần bí khó lường.
Y thản nhiên nhìn Khương Vọng, tay phải nhẹ nhàng vặn một cái.
Đầu mũi kích của Cái Thế đột ngột bắn ngược trở về vị trí cũ!
Lực phản kích khổng lồ nghiền về phía Trường Tương Tư, khiến cả Khương Vọng lẫn kiếm bị đẩy lùi về sau mấy trượng!
Bành!
Tiếng chân Hạng Bắc đạp xuống đất.
Y giậm chân một cái, mặt đất vang lên tiếng nổ vang như sấm rền, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp Khương Vọng, vung cao đại kích, một kích đánh xuống!
Giữa không trung, có ấn kí thanh vân chợt lóe rồi biến mất, Khương Vọng rõ ràng vẫn còn đang bay ngược, nhưng lại như dẫm lên đất bằng, nhẹ nhàng xoay người, khiến một kích kia bổ vào không khí.
Sau đó xoay người chém một kiếm!
Một kiếm cực kì ưu mỹ.
Cực kì tiêu sái!
Trước thanh trọng kích khủng bố, toàn thân nhẹ bẫng, phiêu miểu như tiên, như một cuồng sĩ phóng lãng, say rượu chấm mực múa bút.
Chỉ một nét bút, là đưa ngang một cái.
Nhân Đạo Kiếm Thức, Danh Sĩ Lạo Đảo!
Mười năm chán nản, sinh tử diệt địch.
Nhát kiếm cắt rời Đơn Kỵ Nhập Trận Đồ trong Thông Thiên Cung, xuất hiện ngoài hiện thế!
Hạng Bắc một kích đánh vào không khí, lập tức buông tay trái, tay phải nắm lấy đuôi kích, nghiêng thân kích, dựng thẳng lên chắn trước người!
Đang!
Chặn lại một kiếm này!
Có lẽ cảm thấy nhiêu đây không đủ, không đỡ nổi thân kiếm, không cản được kiếm thế.
Màn khói màu đen quanh Cái Thế kích cuộn trào, kích ý khủng bố bùng nổ.
Tay phải lật một cái, tay trái nắm lại, Cái Thế kích trên không trung vẽ một vòng tròn to, bắn ra sát ý cực kì mãnh liệt!
Bát Hoang Vô Hồi Kích, Tây Cực Thức!
Hư ảnh bạch hổ vừa hiện liền biến mất, Cái Thế kích rít vang, lao thẳng về phía mặt Khương Vọng!
Tất cả mọi người, kể cả Hạng Bắc, đều đang chờ Khương Vọng phản ứng.
Nhưng Khương Vọng lại như bị sợ đến choáng váng, thời khắc như này mà lại lùi lại, thu kiếm về, tra vào vỏ!
Hai bóng người trên không trung, một cao một thấp bay nhanh.
Một người xấn đến, một người lùi lại.
Một người cầm kích đâm tới, một người tra kiếm vào vỏ.
Một người quanh thân lượn lờ khói đen, như thần như ma, một người áo xanh ung dung, thong dong như đi bộ trong sân vắng.
Chỉ có tiếng gió vù vù!
"Hắn định làm gì? Phản bội à?" Trong đội hình Tề quốc ngồi xem, có người hỏi.
Người này thuộc dòng thứ Tào gia được cho phép tới Quan Hà Đài dự lễ, mới chỉ xem le que mấy trận chiến đấu, chưa nhớ được Khương Vọng.
Đương nhiên gã rất hy vọng thiên kiêu nước mình thắng lợi, nhưng nhìn tình hình này, Khương Thanh Dương giống như đang cố tình để mình thua, phản bội đất nước!
Làm gã không hiểu.
Gặp phải một kích như thế, dù thế nào cũng không nên lui chứ!
Làm như vậy không phù hợp với quan điểm của gã, nên đến cái từ ‘phản quốc’ gã cũng nói ra được!
Hội Hoàng Hà là nơi nào? Ai mà dám bỏ mặc tôn nghiêm quốc gia, phản bội đất nước ngay trên Quan Hà Đài!
Nhưng trên đời luôn có vài người như vậy, đầu óc quá cằn cỗi đến mức thiếu hụt năng lực suy nghĩ. Chỉ cần không nhìn thấy được điều mình muốn thấy, liền há mồm ra bảo người ta ‘phản quốc’. Nhưng rất khó để phân biệt được những người như vậy là do ngu xuẩn, hay do xấu tính.
Trọng Huyền Thắng lạnh lùng: "Không cần phải thắc mắc Khương Thanh Dương định làm gì. Khi chiến đấu, hắn sẽ luôn đưa ra những quyết định đúng đắn."
Y quay qua nhìn người kia: "Ngươi tên gì?"
Ngu thì phải mắng, còn xấu tính thì phải chết!
Người kia rụt lại, không dám đáp.
Tiếng Lý Long Xuyên vang lên, rất lạnh, và rất ngắn: "Thần thông."
Coi như cho những kẻ có suy nghĩ tương tự một lời giải thích.
Y có Chúc Vi, có thể nhìn thấy những chi tiết mà người thường không nhìn thấy.
Lúc này, quanh người Khương Vọng… hình như có hỏa nguyên xuất hiện!
Khương Vọng đang không ngừng dùng Thanh Vân ấn ký nhanh nhẹn thối lui, nhưng đương nhiên, hắn chưa bao giờ có quan điểm bỏ chiến, hay sợ chiến mà bỏ chạy.
Dưới mắt người xem, Danh Sĩ Lạo Đảo thăng hoa và Niên Thiếu Khinh Cuồng chính là hai kiếm có sát lực mạnh nhất hiện giờ.
Một kiếm cắt ngang, một kiếm đâm thẳng.
Một kiếm mang theo sự chán nản, vất vả, thù hận tràn đầy, một kiếm thể hiện sự đắc ý của thời trẻ trung lông bông coi trời bằng vung.
Một kiếm là phân chia sống chết, một kiếm là thế không thể cản.
Hai chiêu này, đấu với kích pháp tuyệt đỉnh Bát Hoang Vô Hồi Kích mà không hề rơi xuống hạ phong. Hoặc nói chính xác là, ở trong tay Khương Vọng, chúng có thể đua tranh với Bát Hoang Vô Hồi Kích của Hạng Bắc.
Hắn chém ra được đỉnh phong của Nhân Đạo Kiếm Thức, nhưng Hạng Bắc lại không đánh ra được Bát Hoang Vô Hồi Kích viên mãn thật sự.
Nhưng thế này đã là thành tựu cực lớn, cho thấy Nhân Đạo kiếm thuật đã có dáng dấp thành tựu kiếm thuật tuyệt đỉnh!
Nhưng chỉ dừng lại ở đây.
Đối mặt Thôn Tặc Bá Thể kết hợp Bát Hoang Vô Hồi Kích, Nhân Đạo Kiếm Thức hiện tại không đủ sức chống đỡ.
Một thanh kiếm như Trường Tương Tư cũng không phù hợp để đấu với cây Cái Thế kích nặng nề kia.
Nên Khương Vọng thu kiếm vào vỏ, tàng ý vào trong lòng.
Dùng tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân nhanh chóng lùi ra xa.
Hạng Bắc xách kích, đuổi theo không bỏ.
Duy trì khoảng cách năm trượng nguy hiểm.
Một người mất thế, một người tăng thế.
Chiến cuộc có vẻ đã đi đến cuối, cây đại kích có vẻ đã thành công.
Bát hoang lục hợp, kết thúc ở cực tây.
Chợt Khương Vọng há miệng, phun một cái!
Một kỳ cảnh sáng lòa.
Một hạt giống màu đỏ thẫm, tỏa ra Diễm Hoa diễm lệ.
Tích tích tích!
Lúc Diễm Hoa bung cánh, những con diễm tước như bằng xích ngọc tạc thành, lũ lượt bay ra.
Cơ sở của lửa, sức sống của lửa.
Tinh lực bắn lên thành bầu trời, đồ đằng lực nện xuống thành mặt đất.
Tạo thành không gian, giới này độc nhất.
Núi lửa phun trào, biển lửa gào thét.
Sao rơi xẹt qua bầu trời, diễm tước hót khắp tứ phương.
Thế giới lửa, phủ xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận