Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 375: Thanh Thạch Trường Nhạc

"Nhìn lại trước kia, ăn năn hối hận, mới biết tài đức sáng suốt không quá thánh Thái tử. Mà Hứa Phóng vô đức, khiến quốc gia mất người có tài.”
“Xin tội với trời, mổ lấy chân thành!”
Hứa Phóng trước Thanh Thạch cung, cũng không biết chuyện này đang lan tràn với tốc độ như thế nào.
Khi y nói xong tám chữ cuối cùng, lại từ tư thái phủ phục chuyển thành tư thế quỳ.
Tiếp theo y lấy ra một thanh chủy thủ, cứ lệ rơi đầy mặt, cắt rách thân thể, mổ ra trái tim gan bẩn của mình!
Tự mổ gan mật, để tỏ lòng mình.
Thắng cảnh Phong Hà Tịnh Vãn một năm chỉ một lần đang nở rộ.
Ngồi trong biệt phủ Hà Sơn đều là nhân vật có đầu có mặt ở Lâm Truy.
Trong đó, Minh chủ Tứ Hải Thương Minh Khánh Hi cùng Đại Nho Thạch Môn Lý thị Lý Chính Thư cực kỳ tai thính mắt tinh.
Cảnh đẹp như tranh vẽ, yến tiệc náo nhiệt không ngừng.
Nhưng theo hạ nhân các nhà không ngừng tiến vào thì thầm, bầu không khí dần dần thay đổi.
Lý Chính Thư có công phu dưỡng khí cực sâu, lại thất thần trong nháy mắt.
Đôi mắt già nua đục ngầu của Khánh Hi trong nháy mắt nổi lên tinh mang, sáng sủa khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Là nhân vật có địa vị cao nhất toàn trường, bọn họ thất thố khiến mọi người dễ dàng phát giác ra được.
Duy chỉ có bản thân Trọng Huyền Thắng vẫn nói cười như thường.
Hứa Phóng quỳ ở ngoài Thanh Thạch cung thỉnh tội.
Nhiều người không thể hiểu được ý nghĩa của chuyện này.
Năm Nguyên Phượng thứ hai mươi tám, cũng tức là năm Đạo lịch 3892.
Hứa Phóng mắng Thái tử Tề quốc lúc đó là Khương Vô Lượng, trong đó có một câu hiểm ác nhất, nói như thế này: "Ở xã tắc nặng nhất, nhưng vai không thể gánh một vũ. Xử chuyện trọng yếu trong thiên hạ, tâm lại không thể dung một vật. Đã thành kính Phật, sao không thanh đăng đời này?”
Khương Vô Lượng thân cận Thích gia, hướng về phía Phật môn. Đây cũng là một điểm mà Tề đế không thích.
Hứa Phóng mắng bị coi là thủy triều cuồn cuộn, nhấc lên chính là thảo phạt mênh mông từ trên xuống dưới của triều đình đối với Khương Vô Lượng.
Sau khi mắng một tiếng, tấu chương các nơi thượng tấu như mưa rơi.
Khương Vô Lượng bởi vậy mà chỉ chống đỡ được một năm, liền bị phế truất ở năm Nguyên Phượng thứ hai mươi chín.
Nhưng hôm nay Hứa Phóng lại nói, lời hắn mắng ngày đó đều là nhảm nhí, là "lấy lời xuyên tạc vô sỉ, bôi cứt thân thể người đường hoàng".
Tự nhổ nước bọt vào chân, nói mình đang phun phân đầy lưỡi.
Cả nhà chết hết, y cũng chỉ nói "lôi phạt cừu nghiệt, khổ sắc ác tràng", coi như nhân quả báo ứng của mình, tội rất xứng đáng.
Y muốn làm gì?
Ít nhất người bên ngoài sáng nhìn vào liền biết.
Y muốn lấy tàn thân tàn mệnh của mình, vì chính danh cho Thái tử bị phế!
Thế nhưng điều này có khắc phục dễ như vậy sao?
Bối cảnh Khương Vô Lượng bị phế truất năm đó là gì?
Năm năm trước khi gã bị phế, có một chuyện đại sự ở Đông vực ảnh hưởng đến thiên hạ.
Cũng chính là năm Nguyên Phượng thứ hai mươi bốn lịch Tề, năm 3888 Đạo lịch. Trong một năm này, giữa hai nước Tề Hạ đã xảy ra một trận chiến quyết định địa vị bá chủ Đông vực.
Người thắng cuộc đại chiến này cuối cùng là Tề quốc, Hạ quốc bị đánh trở về Nam vực, ba mươi năm sau đó không còn nhìn đông bắc nữa.
Trọng Huyền Trử Lương cũng nổi danh trong trận chiến này, thành tựu danh tiếng hung đồ.
Nhưng mà trước khi trận chiến này bắt đầu, Khương Vô Lượng thuộc phái chủ hòa kiên định nhất. Gã chuyên tâm chủ trì hợp đàm cùng Hạ quốc, song phương chia đều Đông vực. Chủ trương chính trị của gã là xây dựng trên cơ sở nội bộ Tề quốc bất ổn lúc đó, chủ trương nghỉ ngơi dưỡng sức, đạo đức đứng trước chinh phạt. Đương nhiên chuyện này cũng không cần phải nói nữa.
Tề đế hiện tại chính là quân chủ tự so với Tề Vũ đế, quyết tâm đánh một trận, ai cũng không cách nào vãn hồi. Thái tử Khương Vô Lượng dẫn đầu khuyên can, lão liền trực tiếp cấm túc gã, không cho người khác lên tiếng. Sự kiện này cũng tuyên bố thất bại toàn diện của phái chủ hòa vào thời điểm đó.
Sau đó hai nước Tề Hạ đánh một trận, Tề quốc đại hoạch toàn thắng, đặt uy bá chủ Đông Vực.
Tề đế chứng minh mình anh vũ như thế nào, tương ứng, Thái tử Khương Vô Lượng cũng cho thấy bản thân nhát gan cùng vô năng ra sao.
Sau chiến tranh, Khương Vô Lượng còn cố gắng vớt vát làm Thái tử năm năm, cho đến khi bị cuồng sĩ Hứa Phóng mắng một trận, các nơi quần công, sau đó bị truất ra khỏi Đông cung.
Hứa Phóng nói y mắng sai, y bị người che mắt, cũng tương đương với nói, năm đó Khương Vô Lượng không sai. Khương Vô Lượng bị hủy hoại bởi âm mưu, bại trong chính tranh, chứ không phải không tài thất đức.
Vậy người nào sai?
Mà chuyện này ảnh hưởng đến mức độ nào?
Nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng là nhỏ.
Nói nó nhỏ là bởi vì chỉ một Hứa Phóng, căn bản không thay đổi được cục diện của Khương Vô Lượng. Nó không hề có uy hiếp đối với vị trí Thái tử của Khương Vô Hoa, hầu như không có ảnh hưởng đối với tình thế chính trị của Tề quốc, cho dù Hứa Phóng dùng tư thái thảm liệt như vậy.
Nói nó lớn, bởi vì nó cho thấy có thể có một lực lượng đang cố gắng lật bàn cho Khương Vô Lượng. Rửa sạch lời mắng năm xưa, rất có thể chỉ là bước đầu tiên để thăm dò.
Mà Hứa Phóng biến mất nhiều năm, chính là quân cờ thăm dò phản ứng khắp nơi.
Nói lớn hơn, rất có khả năng chọc giận Tề đế.
Năm Nguyên Phượng thứ hai mươi chín, Khương Vô Lượng bị phế. Cùng lúc đó phát sinh là Phật tông Khô Vinh viện Đông Vực từng một lần gần với Huyền Không tự bị Tề đế hạ chỉ san bằng.
Năm Nguyên Phượng thứ ba mươi lăm, Khương Vô Lượng lén lút oán hận quân phụ, Tề đế một hơi giết mười bảy vị đại thần cầu tình thay gã, cũng giam cầm vị Thái tử này ở Thanh Thạch cung, để cho gã chết già.
Tề đế thất vọng, chán ghét bỏ đối với trưởng Hoàng tử, gần như là chuyện mọi người đều biết.
Như vậy cỗ lực lượng cố gắng lật bàn vì Khương Vô Lượng này đến từ đâu?
Nếu đào móc người như Hứa Phóng, chỉ cần có tâm tìm hiểu tỉ mỉ, như vậy đương nhiên rõ ràng chuyện cả nhà y bị bức tử mười tám năm trước.
Như Khánh Hi là đối thủ cũ của Tụ Bảo Thương Hội, đương nhiên biết rõ chuyện thương hội này bức tử cả nhà Hứa Phóng năm đó.
Trên thực tế Hứa Phóng chính là dưới chứng cứ ông ta tìm người thu thập, mới sinh lòng chán ghét Tụ Bảo Thương Hội.
Khánh Hi còn biết một chi tiết khác, Tụ Bảo Thương Hội năm đó có một ít lui tới cùng Khương Vô Lượng. Tô Xa dùng ánh mắt cực kỳ nhạy bén, trước khi Khương Vô Lượng sụp đổ, bọn họ đã hoàn thành việc cắt đứt mọi liên quan, mới tránh khỏi bị thanh lọc sau này.
Tụ Bảo Thương Hội tiến hành trả thù, bức tử cả nhà Hứa Phóng, việc này cũng có thể lớn có thể nhỏ.
Nó có thể nhỏ như thế nào?
Cả nhà Hứa gia chết hết, danh sĩ Hứa Phóng từng danh động Lâm Truy, đạo tâm nghiền nát, tu vi hủy hết, lưu lạc đầu đường, sống không bằng chết mười tám năm... Không một ai quan tâm!
Đồng thời chuyện này có thể lớn đến ra sao?
Hứa Phóng là người tiên phong công kích Khương Vô Lượng, sau một năm Khương Vô Lượng bị giam cầm ở Thanh Thạch cung, lại bị trả thù cực kỳ thảm khốc, trong đó có liên hệ gì hay không?
Hơn nữa Hứa Phóng mai danh ẩn tích nhiều năm, vừa xuất hiện đã mổ gan móc mật, tự minh tâm ý.
Nếu ghép nối những chuyện này với nhau, rất dễ dàng cảm nhận được, giống như có một bàn tay vô hình đang ép Hứa Phóng cúi đầu, dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, bức bách y thay đổi lập trường.
Bất kể chủ nhân sau một bàn tay này là ai, là Khương Vô Lượng hay là những người muốn giẫm chết vị Thái tử kia.
Nhưng bản thân bàn tay này không thể nghi ngờ có thể sánh ngang với Tụ Bảo Thương Hội.
Bất kể điều tra ra được tồn tại giấu sau lưng nay không, bàn tay này đều rất khó giữ lại.
Có thể nói, Tụ Bảo Thương Hội lúc này đã bị đẩy đến bên vách núi!
Chuyện này có liên quan gì đến Trọng Huyền Thắng hay không?
Người bên ngoài có lẽ nhìn không ra, cũng hoàn toàn không có bất kỳ chứng cớ gì. Nhưng đối với Lý Chính Thư tận mắt chứng kiến Trọng Huyền Thắng ngự tiền tấu, đối với Khánh Hi khắc sâu am hiểu cùng với chú ý trọng điểm tới gã sau khi thất bại thảm hại của Dương địa mà nói, trong lòng bọn họ đương nhiên có phán đoán của riêng mình.
Gia hỏa Trọng Huyền Thắng này, sao có thể chỉ muốn cho Tụ Bảo Thương Hội nhìn xem một chút màu sắc, mà là muốn một cái tát nghiền diệt toàn bộ thương hội này!
Cho nên các nhân vật như Lý Chính Thư, Khánh Hi mới có thể động dung thất sắc!
Mà tất cả mọi người xuất hiện ở biệt phủ Hà Sơn hôm nay, đều là vì làm chứng cho Trọng Huyền Thắng, chứng minh hắn không liên quan gì đến chuyện này.
Nghĩ đến những điều này, lại nhìn gương mặt vui vẻ của Trọng Huyền Minh Quang trên ghế chủ tọa, những người còn lại liền cảm thấy cực kỳ đáng thương.
“Thắng công tử!”
Mọi người lại thấy, đường đường là Minh chủ Tứ Hải Thương Minh - Khánh Hi run rẩy đứng lên, lại giơ chén rượu, kính rượu với Trọng Huyền Thắng!
Trọng Huyền Minh Quang vẫn hồng quang đầy mặt, lúc này mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng.
Chỉ nghe Khánh Hi đứng trước mặt mọi người nói: "Lão phu quản hạ nhân không nghiêm, thủ hạ có nhiều đắc tội ở Dương vực, may mà được Thắng công tử quản giáo, mới tính là siết ngựa trên vách núi. Cũng may Thắng công tử bất kể hiềm khích trước kia, mời đến ngắm thắng cảnh, lão phu cảm khái muôn vàn! Hy vọng sau này có thể hợp tác nhiều hơn nữa!”
Dứt lời, lại há miệng uống sạch trước.
Trọng Huyền Thắng vội vàng đứng lên, liên tục nói: "Khánh lão tiên sinh đại nhân đại lượng, tiểu tử hậu bối cảm kích vô cùng mới đúng!"
Dứt lời gã uống liền ba chén, sau đó mới nói: "Về phần chuyện hợp tác... để sau rồi nói vậy!”
Trọng Huyền Minh Quang trên chủ vị cảm thấy trái tim càng ngày càng chặt, cảnh nhìn thấy trước mắt vẫn là thắng cảnh Phong Hà Tịnh Vãn kia.
Nhìn màu núi màu mây sắc trời đều đỏ, chợt cảm giác giống như nhiễm máu vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận