Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1946: Khai thiên tất như long hành (2)

Y tin tưởng không có ai sẽ ghét loại người như Khương Vọng.
Thậm chí y cũng thừa nhận, nếu không có sự kiện tranh giành Đạo bên bờ sông, y rất nguyện ý duy trì hữu nghị với Khương Vọng.
Nhưng sự tình xảy ra chính là đã xảy ra, xảy ra liền cần đối mặt, liền cần giải quyết.
Sát ý vừa động, tâm hải sinh ra sóng cả, đạo đồ có vết nứt.
Y càng giết không được, càng không sờ đến cái bóng của Khương Vọng, phần sát ý này lại càng mãnh liệt.
Về sau, chuyện muốn giết Khương Vọng, đã dần dần biến thành tâm chướng, nằm ngang trên đạo đồ của y.
Thanh danh của Khương Vọng càng thịnh, phần tâm chướng này sẽ càng cường đại.
Khương Vọng càng ngày đi ngàn dặm, liền càng có vẻ y chỉ sống uổng thời gian. Từng sự tích khiến người ta sợ hãi thán phục kia, chỉ là đang nhiều lần nhắc nhở y rằng đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi Nam Đẩu điện gì đó, chỉ là tiểu nhân ti tiện, thất phu vô dụng trộm cơ duyên của người khác! Cho nên đạo đồ của y có khuyết, Thần Lâm có hối tiếc! Ân oán giữa y và Khương Vọng, diễn biến đến bây giờ đã là liên quan đến đạo đồ lâu dài, mâu thuẫn căn bản không chết không thôi. Biết được tin tức Khương Vọng sẽ tham dự Sơn Hải cảnh, y lập tức bắt đầu chuẩn bị. Nhưng trên đường không thể bắt được Khương Vọng, Tả Quang Thù trực tiếp dẫn binh nghênh đón ở biên thành, cũng đoạn tuyệt tâm tư ám sát tại Sở địa của y.
Sau đó, y phát hiện phủ Hoài quốc công đang điều tra mình, đó không thể nghi ngờ là động tác của Khương Vọng. Nói cách khác, từ một khắc đó, y và Khương Vọng đã đứng ở trên đấu trường, hai bên đều đã biết được sự tồn tại của đối phương, cũng đều đang chuẩn bị cho cuộc tranh đấu sinh tử. Mà ưu thế lớn nhất của y chính là - Khương Vọng là một nhân vật nổi danh thiên hạ, một thân đạo thuật thần thông của người này, chỉ cần biểu hiện trước mặt người khác, đều đã bị nghiên cứu đến bảy tám phần. Như Tam Muội Chân Hỏa, như Bất Chu Phong, như Kiếm Tiên Nhân, như cái gọi là Bát Âm Phần Hải, gọi là Hỏa giới…
Y cũng có thể đọc thuộc lòng tên, đương nhiên càng biết ứng đối như thế nào. Khương Vọng lại chỉ biết y là chân truyền của Nam Đẩu điện, không biết lá bài tẩy của y là gì. Đây là nhân tố có thể quyết định sinh tử, cho nên y đương nhiên sẽ không tham dự Sơn Hải cảnh không thể phân sinh tử, vô duyên vô cớ tiết lộ tình báo của mình. Y liền ngăn chặn ở bên ngoài biên cảnh Sở Quốc, hướng về mỗi một người đã từng giao thủ với Khương Vọng, đòi hỏi tình báo mới nhất về Khương Vọng, lần lượt chỉnh lý ra sách lược đối phó. Lúc Khương Vọng rời khỏi Sở Quốc, vốn nên là lúc y động thủ. Nhưng không ngờ phủ Hoài quốc công bảo vệ người này đến tận đây, lại hoàn toàn không để ý đến Nam Đẩu điện, sau khi cảnh cáo không có kết quả, trực tiếp phát ra trục sát lệnh không hạn chế, khiến cho y ốc còn không mang nổi mình ốc! Y không thoát thân được, đành phải giao hết toàn bộ chuẩn bị mình làm để giết Khương Vọng cho quân thần Trang Quốc, ý đồ mượn đao giết người. Chỉ tiếc đám người Trang Quốc quá vô năng, Đỗ Như Hối không dám tự mình xuất thủ, chỉ giấu giếm phái ra hai người trẻ tuổi.
Nói cái gì mà lấy danh nghĩa thù hận cá nhân, không liên quan đến quốc gia, muốn dùng việc này trốn tránh sự trả thù sau đó của Tề Quốc, nghĩ thật sự rất xa! Cũng không hỏi xem mình có thể giết được người hay không! Một kẻ tuyển thủ vòng trong đại hội Hoàng Hà chó má gì đó, một người đứng đầu lớp trẻ trong quân Trang Quốc, vừa nhắm vào vừa mai phục lại vừa pháp trận lại binh trận, dùng toàn bộ những thứ không nên dùng, cũng không thể giết được người này. Cũng may ngay thời khắc mấu chốt sinh tử đào vong, y còn hao phí tâm huyết, hỗ trợ che đậy năng lực báo trước nguy hiểm của Khương Vọng! Thái Dần và Hạng Bắc tập kích ở trong Sơn Hải Cảnh, chính là bởi vì Khương Vọng mang năng lực như vậy mà thất thủ. Y đã sớm nhằm vào ngăn cách, nghĩ đến với sự cáo già của Đỗ Như Hối, luôn có sắp xếp thỏa đáng… Ai ngờ tính toán một hồi, không bệnh mà kết thúc. Chờ y rốt cuộc thoát khỏi từ trong trục sát lệnh không hạn chế, Khương Vọng đã trở về Tề Quốc. Sau đó, chính là trận chiến Tề Hạ được cả thế gian chú ý này. Y thật sự không thể chờ tiếp tục nữa, đợi sau khi chiến tranh Tề Hạ kết thúc, Thanh Dương Tử này đã không biết là Bá hay Hầu, khi đó Nam Đẩu điện càng sẽ không ủng hộ y giết người. Hơn nữa đến lúc đó, Khương Vọng không biết có thể dùng chiến công đổi lại bao nhiêu tài nguyên, sao y có thể tại Nam Đẩu điện theo kịp? Nhưng hoàn cảnh chiến trường… Trên chiến trường khắp nơi đều là nguy hiểm, chính như lúc này, y cũng liên tiếp Tâm Huyết Lai Triều. Từng giây từng phút đều có nguy hiểm báo động, có nghĩa là cảm giác của y đối với nguy hiểm đã mất đi hiệu lực! Chiến tranh tự nhiên sẽ hạn chế thần thông của y. Tuy nói tương ứng, thần thông không biết tên kia của Khương Vọng, có năng lực cảnh báo nguy hiểm cũng sẽ bị áp chế. Nhưng môn thần thông kia của Khương Vọng đã từng bị y áp chế thành công, chung quy không có khả năng so được với Tâm Huyết Lai Triều, tính ra y càng chịu thiệt hơn một chút. “Dịch tiên sinh có muốn đến Hạ Quốc nhậm chức không? Có quan đạo gia trì, Động Chân sẽ dễ dàng hơn một chút.” Chu Hùng bên cạnh bỗng nhiên nói. Vị con trai của Phụng Quốc công này, thậm chí là tới hành lang Mân Tây trước bọn họ. Dưới tình thế chiến trường trước mắt, cường giả Hạ Quốc bứt ra rất khó. Điều động mỗi một vị cường giả Thần Lâm, nếu không thể làm được một chút gì, đó là lỗ vốn trên cục diện. Có thể âm thầm điều động Chu Hùng đến Hội Minh, đủ thấy người Hạ Quốc coi trọng Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng, cũng có thể nhìn ra được, Đắc Thắng doanh tạo thành thương tích lớn cỡ nào đối với Hạ Quốc. Đương nhiên, đối với Dịch Thắng Phong mà nói, người Hạ Quốc đến đây làm gì, không quan trọng. Điều Thần Lâm cường giả đến mới là quan trọng. Lúc này Chu Hùng, Dịch Thắng Phong, Xúc Mẫn, đang ẩn thân trong lòng đất, đợi quân Tề tới gần. Xúc Mẫn đương nhiên là người phụ trách điều tra kia, đang thông qua thủ đoạn bí ẩn quan sát động tĩnh nơi xa !
Nhưng loại quan sát này cũng rất có hạn.
Mắt nhìn có thể bị cảm giác, âm thanh có khả năng bị bắt được, ba động của đạo thuật càng vô cùng nguy hiểm. Có rất nhiều tu sĩ nhạy cảm, cũng có rất nhiều quân giới nhằm vào ba động đạo thuật. Quan sát quá nhiều, mang ý nghĩa khả năng bại lộ nhiều hơn. Vì vậy Xúc Mẫn cực kỳ cẩn thận. Đại quân tiến lên, tất có phân tán trinh kỵ khắp nơi. Bên Hạ năm vạn đại quân, cho dù mượn nhờ địa hình phức tạp của hành lang Mân Tây, lại có bí thuật quân trận gia trì, cũng không có khả năng giấu được thiên y vô phùng, hoàn toàn không lưu lại dấu vết. Cho nên, thật ra lúc này quân đội cách rất xa. Chỉ chờ quân Tề đến địa điểm mục tiêu, lại nhanh chóng lấy kết trận ngưng binh sát, lấy lực lượng binh trận đánh tới. Cố Vĩnh, Từ Xán, Ngụy Quang Diệu, đều đang chưởng quân. Quân trận bản bộ của Xúc Mẫn, cũng tạm thời do phó tướng chỉ huy. Bọn họ cầu cũng không phải hoàn toàn không bị quân Tề phát hiện, mà là muốn khi quân Tề phát hiện ra phục binh thì đã không thể trốn thoát! Đối với sự bày tỏ của Chu Hùng, Dịch Thắng Phong cũng không trả lời. Đề tài không có ý nghĩa gì, y lười mở miệng. Chu Hùng cũng không tức giận, chỉ dịu giọng nói:
“Cũng đúng. Loại thiên kiêu như Dịch tiên sinh, tất nhiên không cần quan đạo gia trì. Đến lúc đó muốn thoát khỏi trói buộc, vĩ lực quy về bản thân, ngược lại phiền phức…Dịch tiên sinh có muốn làm khách khanh của Chu gia ta không? Chắc chắn không lấy tục sự quấy nhiễu, bí thuật nguyên thạch cũng có thể thương lượng.”
“So với cái này…”
Dịch Thắng Phong mở miệng nói:
“Đợi lát nữa làm sao giết Khương Vọng, mới là chuyện quan trọng nhất. Chu đại nhân hiện tại nói chuyện về sau, có phải là hơi sớm rồi không? Hắn đã từng thoát mạng được dưới tay Triệu Huyền Dương, quân so với Triệu Huyền Dương thì thế nào?” Chu Hùng coi như một người tính cách hiền lành, hoàn toàn không kiên cường như lão tử hắn. Lấy Thần Lâm đấu Ngoại Lâu, lấy thân phận con trai của công gia, quan lớn của Đại Hạ, đối mặt với Dịch Thắng Phong vênh váo hung hăng, vẫn nói lời nhỏ nhẹ:
“Ha ha, ta đương nhiên không thể so sánh với Triệu Huyền Dương. Dịch tiên sinh nói đúng, chúng ta nên cẩn thận.” Vì vậy Dịch Thắng Phong không nói thêm gì nữa. Chỉ là thế càng trầm, ý càng ngưng, sát ý chảy xuôi trong vỏ kiếm. Xúc Mẫn cúi đầu nhìn gương tròn trong tay, hình như không hề nghe được cái gì. Rốt cuộc cũng đến thời điểm kiểm nghiệm quyết tâm.
Chờ đợi đã khiến thời gian trở nên dài dằng dặc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận