Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 598: Lục thứ

Khương Vọng chớp chớp mắt, lão tăng mặt vàng quả nhiên rất mạnh!
Một người độc chiến hai đại thủ tọa, còn chiếm hết ưu thế, thật sự là quá kinh khủng.
Bên phía Khổ Mệnh đại sư cũng không cách nào trầm mặc nữa, mắt thấy Khổ Đế, Khổ Bệnh lần lượt "bại trận", ông ta vội vàng lên tiếng: "Khương thí chủ dũng cảm không ngại chuyện, trợ giúp đệ tử Huyền Không Tự truyền tin tức, Huyền Không Tự đương nhiên phải có báo đáp.”
"Ai." Khổ Giác ở một bên đoạt lời nói: "Sư huynh cũng nên nói ra trước tiên, cụ thể nên biểu thị như thế nào a. Chờ nghe xong rồi nói hai tiếng cảm tạ ư?”
Thủ tọa Khổ Đế của Quan Thế viện nhíu mày, há miệng, đang muốn nói cái gì đó, nhưng đại khái nghĩ đến lần "thảm bại" vừa rồi, chỉ còn biết hậm hực nhắm mắt lại.
Khổ Mệnh bất đắc dĩ nói: "Theo Khổ Giác sư đệ, nên lấy cái gì để tạ ơn mới thỏa đáng."
“Chuyện này a..." Khổ Giác cực kỳ chân thành cân nhắc: "Không thể không có pháp khí hàng ma, cũng truyền một bộ đại thủ ấn Phật môn đi? Còn Xá Lợi Tử tốt xấu gì cũng phải cho ra mấy khỏa, địa vị của Huyền Không Tự chúng ta to lớn cỡ nào, nếu đã tặng thì cũng không thể tầm thường được.”
Khổ Mệnh mặt mày ủ rũ: "Pháp khí hàng ma thì dễ nói, nhưng bí pháp Phật môn không thể dễ dàng truyền ra ngoài, còn Xá Lợi Tử thì chỉ sợ Khương thí chủ không dùng được?”
“Sao lại nói là không thể truyền ra ngoài dễ dàng?” Khổ Giác giậm chân: "Tịnh Lễ là đồ đệ của đệ, sư huynh không truyền thì đệ cũng phải truyền. Về phần Xá Lợi Tử..."
Bọn họ ngang nhiên cò kè mặc cả ở chỗ này.
Mặc dù Khổ Giác đích thật là vì tốt cho mình, thế nhưng phần ân cần này thật sự làm cho Khương Vọng có chút chịu không nổi.
Hắn mang vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Chư vị đại sư, tại hạ cũng chỉ giúp Quan Diễn đại sư tặng đồ, không cần phải tạ ơn gì cả.”
“Tên ngốc này, sao đầu óc không chút linh động gì vậy?”
Khổ Giác kéo Khương Vọng sang một bên, chỉ trích: "Cho dù ngươi không cần, sư huynh của ngươi không cần sao?”
Hòa thượng Tịnh Lễ vô tâm vô phế nói: "Đệ tử không cần gì cả, đệ tử sống trong chùa rất thoải mái!”
Khổ Giác hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, lại nói với Khương Vọng: "Cho dù sư huynh ngươi cũng không cần, vậy sư phụ ngươi là vô hình sao?”
Lão tận tình khuyên bảo: "Sư phụ lão nhân già nhà người tuổi lớn sức nhọc, còn bôn ba kiếm chắt, cả ngày vất vả vì hai đồ đệ không hiểu chuyện các ngươi, ngươi nghĩ là dễ dàng sao? Không được mấy viên Xá Lợi quy công ư?"
“Tại hạ thực sự không cần nhận lễ tạ. Cho dù thật sự cần đáp lại, Quan Diễn đại sư cũng đã cảm tạ ta rồi.” Khương Vọng nhìn Khổ Mệnh đại sư, thái độ rất kiên quyết: "Đây là ước định của tại hạ và Quan Diễn đại sư, lần này tại hạ tới Huyền Không Tự, chỉ muốn thực hiện ước định mà thôi.”
Hắn nói xong đã từ trong hộp đựng đồ lấy ra bộ tăng y tuyết trắng của Quan Diễn, hai tay nâng lên, đưa đến trong tay Khổ Mệnh đại sư: "Tại hạ đã đáp ứng với Quan Diễn đại sư, đưa tăng y của ngài ấy về Huyền Không Tự. Cũng chỉ một chuyện duy nhất như vậy.”
Khổ Mệnh nhìn tăng y tuyết trắng trong tay, nhịn không được nói: "Hắn chỉ muốn mang bộ tăng y này về bản tự thôi sao?”
Ông ta vốn tưởng rằng là tăng nhân tiền bối thất lạc trong thế giới bí cảnh, mượn miệng Khương Vọng truyền lời cầu cứu với Huyền Không Tự. Đang muốn hỏi rõ vị trí cụ thể của thế giới bí cảnh kia, an bài cứu viện. Tăng nhân có thể trải qua năm trăm năm lịch sử, ít nhất cũng có tu vi Thần Lâm cảnh. Bất kể từ khía cạnh nào, Huyền Không Tự đều cần phải cứu viện.
Không nghĩ tới tăng nhân tên là Quan Diễn kia cũng không có ý cầu cứu, mà chỉ muốn đưa tăng y trở về mà thôi.
Khương Vọng nghe hiểu ý của ông ta, lắc đầu thở dài nói: "Lúc tại hạ gặp Quan Diễn đại sư, ngài ấy chỉ còn lại một chút chân linh. Là mượn một kiện bảo vật của người đồng hành với tại hạ thì mới có thể hiển hiện thân hình. Trước khi chia tay, ngài ấy chỉ bảo tại hạ mang tăng y của mình đưa về Huyền Không Tự, đốt trước mộ phần của sư phụ ngài ấy. Cũng không có vấn đề gì khác.”
Khương Vọng trong lời nói cố ý ẩn đi ký thần ngọc của Tô Uyển Vân, trừ chuyện đó ra, không che giấu thêm chút gì.
Chúng tăng nhân Huyền Không Tự đều nghiêm mặt, ngay cả lão tăng Khổ Giác từ trước đến nay không chịu ngồi yên kia cũng theo bản năng thu liễm lại.
Chỉ còn lại một chút chân linh đúng là không cứu được. Vị tăng nhân tiền bối pháp hiệu Quan Diễn kia đã gặp phải ách nạn như thế nào ở trong thế giới bí cảnh kia, mới có thể thê thảm đến mức chỉ còn lại một chút chân linh?
Thất lạc 500 năm, bây giờ chỉ còn tăng bào "về nhà".
Khổ Mệnh nâng tăng y tuyết trắng, nhìn về phía thủ tọa Khổ Đế của Quan Thế viện.
Khổ Đế ngưng thần một hồi, nói: "Quan Diễn sư thừa Chỉ Tướng pháp sư, Chỉ Tướng pháp sư đã chết trong tay ngoại đạo năm trăm năm trước, thi cốt không tồn, chỉ đành dùng y quan làm mộ, tùy táng ở Định Dư tháp.”
Pháp sư Chỉ Tướng năm trăm năm trước chết dưới tay ngoại đạo, nói cách khác, trước khi Quan Diễn tiến vào thế giới bí cảnh Thất Tinh Lâu, sư phụ của y đã chết.
Khó trách Quan Diễn trực tiếp nói muốn đốt tăng y trước mộ sư phụ, cũng không hỏi qua tình huống của Huyền Không Tự.
Căn cứ ngọc điệp ghi chép của ngôi chùa này.
Quan Diễn sư thừa Chỉ Tướng pháp sư, Chỉ Tướng pháp sư lại sư thừa từ Định Dư pháp sư.
Mà pháp sư Định Dư là cao tăng đại đức để lại Kim thân, tự thành một trong những rừng tháp. Sau khi ông ta chết, tháp đá cung phụng Kim thân của ông chính là Định Dư tháp.
Chỉ Tướng làm đệ tử Định Dư, y quan cũng tùy táng ở tòa tháp này.
Khổ Mệnh trầm mặc một hồi, nói: "Khương thí chủ, xin theo ta đến Định Dư tháp."
“Chắc chắn là như thế." Khương Vọng lên tiếng đuổi theo.
Khổ Mệnh Phương trượng thân hình mập mạp bay ra khỏi Huyền Không Chủ Tự, xuyên vào trong rừng tháp.
Khương Vọng lúc này mới ý thức được, lúc trước hắn một đường phi hành đến, đi qua rừng tháp treo lơ lửng, những bảo tháp kia lại chính là tháp đá cung phụng tăng nhân đã viên tịch!
Định Dư tháp chỉ là một trong số đó.
Đây là một tòa tháp đá bề ngoài đơn giản, dưới tác dụng của pháp trận khắc ấn mà treo lơ lửng giữa không trung, chỉ nhìn bề ngoài thì chính là một tòa tháp chùa bình thường trong sơn môn Huyền Không Tự mà thôi.
Khương Vọng lúc này mới biết, trong tháp đá cung phụng Kim thân của pháp sư Định Dư, cùng với tùy táng một số đệ tử của ông ta.
Đoàn người bay tới trước Định Dư tháp.
Khổ Mệnh buông tay ra, cái tăng y của Quan Diễn phiêu bồng trên không trung.
"Xin Khương thí chủ hoàn thành tâm nguyện của ngài ấy đi."
Khương Vọng khẽ gật đầu, duỗi ngón tay bắn ra một đóa diễm hoa, mặc cho nó bay bổng về phía tăng y, đốt nó cháy lên.
Tất cả mọi người đắm mình trong một bầu không khí trang nghiêm.
Cũng không có ai chú ý tới sau khi Khương Vọng bắn diễm hoa ra, biểu tình lão hòa thượng Khổ Giác bên cạnh lập tức phức tạp lên.
Hòa thượng Tịnh Lễ tâm tư thanh khiết bỗng nhiên cảm nhận được một loại bi thương, nhịn không được đưa tay kéo ống tay áo rách của lão tăng mặt vàng.
Trước Định Dư tháp, tăng y tuyết trắng bay trên không trung, thiêu đốt trong ngọn lửa.
Một màn này là tế lễ, cũng có thể coi như là tân sinh.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm vang lên.
Khương Vọng hoàn toàn không tìm được nguồn gốc của thanh âm này, chỉ cảm thấy dường như nó đến từ trong tăng y.
Bốn vị hòa thượng Khổ Mệnh, Khổ Bệnh, Khổ Đế, Khổ Giác gần như đồng thời ngửa đầu nhìn trời, đó là phương hướng Ngọc Hành tinh trong Bắc Đẩu Thất Tinh!
Lực lượng kia từ tinh vực Ngọc Hành bắn tới, lấy tăng y làm tín hiệu, để cho thanh âm rơi xuống chỗ này.
Kia là một giọng nói rất nhẹ nhàng.
Khương Vọng có thể nghe ra, đó là thanh âm của Quan Diễn.
"Ngã Phật."
"Thứ tội cho ta, thứ cho ta ảo tưởng, thứ cho ta sa đọa. Thứ cho ta cam nguyện, thứ cho ta si, thứ cho ta chấp. Ta thấy hoa cực lạc ở nơi cực ác. Đời này cuối cùng không thành Phật.”
Khương Vọng chấn động tâm thần.
Người khác không biết nguyên nhân hậu quả, nhưng hắn lại rõ ràng câu chuyện của Quan Diễn và Tiểu Phiền.
Trong một lời nói này. Quan Diễn thỉnh cầu Phật tổ tha thứ, thực ra cũng là thỉnh cầu ân sư của y bao dung.
Y nói, xin tha thứ cho tội lỗi, tha thứ cho ảo tưởng, tha thứ cho đọa lạc của ta, bao dung cho ta si tâm không đổi, khăng khăng một mực không đổi.
Bởi vì ta nhìn thấy hoa cực lạc của mình ở nơi cực ác trên thế gian.
Ta buông tha cho đạo tâm đến nay vẫn luôn thủ vững.
Cả đời này ta không thể…theo đuổi thành Phật nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận