Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1221: "Hiểu chuyện"

Dư Tỷ chỉ phụ trách giữ mạng cho thiên kiêu, không hỗ trợ khôi phục thương thế hoàn toàn.
Cũng may Mục quốc là thiên hạ cường quốc, không thiếu linh đan diệu dược, chữa trị rất tốt.
Vũ Văn Đạc ôm Triệu Nhữ Thành vội vã xuống diễn võ đài, bước nhanh như bay, hướng thẳng ra ngoài.
Trong số y tu của Mục quốc đi theo lần này có một ngự y cung đình có y thuật cực cao, vì tính thích thanh tĩnh, hơn nữa cũng có một ít thủ đoạn cứu trị không tiện cho người ngoài thấy, nên không tới hiện trường dự lễ, chỉ ở trong Mục nhai đợi lệnh. Vũ Văn Đạc đây chính là định tới đó tìm ông ta.
"Đạc" Triệu Nhữ Thành khó khăn lên tiếng.
"Thế nào?" Vũ Văn Đạc vừa đi nhanh vừa hỏi. Gã khống chế thân hình rất tốt, không lắc lư một chút nào.
"Ở lại." Triệu Nhữ Thành nói.
"Chúng ta phải đến Mục nhai trị thương cho ngươi!" Vũ Văn Đạc nóng nảy.
Triệu Nhữ Thành chậm rãi mà kiên định: "Ta muốn xem chiến."
"Không được, ngươi phải nghe ta!"
Vũ Văn Đạc quăng lại một câu, tiếp tục đi ra ngoài, thừa dịp Triệu Nhữ Thành đang bị thương nặng, một lần độc đoán chuyên quyền.
Đột nhiên thân hình bị khựng lại, là bị người ta kéo lại.
Vũ Văn Đạc quay đầu nhìn, Hách Liên Vân Vân đang nhìn gã.
"Ta phải đưa Nhữ Thành đi trị thương, Vân điện hạ!" Gã la lên.
"Chúng ta phải tôn trọng ý muốn của người bị thương." Đại Mục công chúa đáp.
"Tôn trọng cái gì, chờ hắn chữ thương xong rồi tôn trọng." Vũ Văn Đạc nghiêng người định đi.
Hách Liên Vân Vân lại kéo gã lại.
"Nói ngươi hiểu chuyện thì ngươi lại không hiểu chuyện tí nào. Nói ngươi không hiểu chuyện thì ngươi lại có khi rất hiểu chuyện." Hách Liên Vân Vân trợn mắt: "Rốt cuộc ngươi có hiểu chuyện hay không?”
Vũ Văn Đạc ngơ ngáo: "Là sao?"
Hách Liên Vân Vân lười nói nhảm, đưa tay ra kéo một cái, ôm Triệu Nhữ Thành vào lòng, hất cằm: "Đi Mục nhai lấy chút thuốc trị thương, chuyện ở đây giao cho ta."
Vũ Văn Đạc nhìn hai cái tay trống trơn, há miệng định tranh cãi, nhưng cuối cùng vẫn còn chút thông minh, chỉ buồn buồn "À" một tiếng, rồi vội vã đi Mục nhai tìm vị ngự y kia lấy thuốc.
Diễn võ đài đã khôi phục nguyên trạng, thiên kiêu nước Tề Khương Vọng áo xanh bước lên đài.
Hoàng Xá Lợi đã trở lại khu vực Kinh quốc, đang vỗ vai Trung Sơn Vị Tôn nói gì đó.
Thiên kiêu Tần quốc Tần Chí Trăn đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, đi lên.
Mọi thứ chợt trở nên mờ ảo, xa xôi.
Chỉ có người đang trầm tĩnh ổn định bước về phía trước, mà một người mặc áo xanh đứng sừng sững trên kia là chân thực.
Trận bán kết thứ hai cấp Nội Phủ của Hội Hoàng Hà sắp bắt đầu.
Hách Liên Vân Vân ôm Triệu Nhữ Thành, đặt hắn vào chỗ ngồi của mình bên khán đài Mục quốc, cố ý cách Ngọc Chân nữ ni một khúc.
Lấy một cái bình ngọc, mở nắp, đổ thuốc bột màu xanh lên vết thương của Triệu Nhữ Thành.
Triệu Nhữ Thành cảm nhận được vết thương lập tức trở nên ngứa ngáy, chứng minh phần thịt tổn thương đang nhanh chóng khôi phục.
Hách Liên Vân Vân lại lấy ra một cái bầu nhỏ bằng vàng, đổ mấy giọt thuốc nước màu vàng lên vết thương.
Cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất, vết thương bây giờ chỉ còn cảm giác ấm áp.
Nhìn đôi mắt màu xanh xinh đẹp sát gần, Triệu Nhữ Thành hơi sững ra.
Không phải ngươi bảo Vũ Văn Đạc đi lấy thuốc trị thương à? Ngươi đang làm gì đây?
Hách Liên Vân Vân bật cười, nhẹ nhàng: "Thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa? Ngồi ở đây có thấy rõ không? Có cần ngồi gần hơn chút không?"
Triệu Nhữ Thành thở dài trong lòng.
"Tốt hơn nhiều rồi." Hắn đáp: "Xem so tài đi."
Bây giờ nói chuyện không cần tốn sức như ban nãy, thuốc Hách Liên Vân Vân dùng gần như là thần phẩm.
Tiếc là chỗ hắn bị thương không chỉ ở ngoài cổ, hắn còn bị thương ý, bị thương thần hồn, cần có thời gian để hồi phục, nhưng vết thương cơ thể thì đã ổn cả.
Trông không còn thê thảm như ban nãy.
"Tốt nha!"
Hách Liên Vân Vân ngồi xuống bên cạnh, hướng mắt lên diễn võ đài, giọng thoải mái: "Khương Vọng của nước Tề kia, là quan hệ thế nào với ngươi?"
Triệu Nhữ Thành nhìn người áo xanh đứng thẳng tắp trên Diễn võ đài, giọng chân thành: "Hắn là đại ca kết nghĩa của ta. Ta cứ tưởng huynh ấy không còn nữa. Nhắc tới thì, ta chính là nghe được tin của huynh ấy, mới tới Đài Quan Hà."
Hách Liên Vân Vân nhìn lên Diễn võ đài, gật đầu ngẫm nghĩ.
Trận bán kết thứ hai cấp Nội Phủ của Hội Hoàng Hà cuối cùng cũng diễn ra.
Đây là trận đấu được mọi người mong đợi nhất.
Do tu sĩ Thiên Phủ Tần Chí Trăn, đấu với Khương Vọng đánh thắng Hạng Bắc.
Trước đó, nhiều người còn sốt ruột, ước gì bỏ luôn trận bán kết thứ nhất đi, nhảy thẳng qua trận thứ hai này luôn.
Vì bọn họ rất mong đợi lại được nhìn thấy ánh sáng của tu sĩ Thiên phủ. Và Khương Vọng, người đánh bại thiên kiêu cao cấp Hạng Bắc, và vẫn rất bình tĩnh kia, cực hạn của hắn là ở đâu?
Trước đó không ai nghĩ, trận chiến của thiên kiêu hai nước Kinh - Mục lại xuất sắc đến mức này.
Triệu Nhữ Thành rút ra Thiên Tử Kiếm, đã làm tất cả cử tọa kinh hãi.
Hoàng Xá Lợi lại xuất ra thần thông đỉnh phong, chuyển bại thành thắng, làm người ta trợn mắt há mồm.
Nói không khoa trương đâu, trận bán kết một này, gần như đã nâng chất lượng thi đấu Nội Phủ của Hội Hoàng Hà lên mức hàng đầu trong lịch sử.
Giờ đến lượt hai nước Tần Tề, không biết có khiến cấp độ Nội Phủ của Hội Hoàng Hà lần này khắc vào sử xanh hay không!
Nếu thiên kiêu hai nước Tần Tề, cũng mang tới một trận giao phong không thua gì trận thứ nhất, thì trình độ của cấp Nội Phủ Hội Hoàng Hà lần này, gần như có thể chen vào mười thứ hạng đầu trong lịch sử!
Khương Vọng đứng trên đài, nghênh đón đối thủ của mình.
Tần Chí Trăn đi không nhanh không chậm, dù người quan chiến có sốt ruột thế nào, dù họ mong đợi hay thúc giục cỡ nào, y vẫn giữ nguyên tốc độ cố hữu của mình, như tảng đá ngầm rẽ sóng, một đường đi lên Diễn võ đài.
Tần Chí Trăn áo quần đều đen, như một khối san hô đen tĩnh lặng.
Khương Vọng trường kiếm áo xanh, như cây tùng xanh cao ngất.
Hai người đứng cách nhau qua màng thanh quang của chân quân Dư Tỷ, đối đầu nhau.
Đây là trận đấu được mọi người mong đợi nhất, song khi hai đối thủ tiến lên đài, đa số vẫn tin rằng Tần Chí Trăn là người có khả năng chiến thắng cao hơn.
Vì Ngũ Phủ cùng diệu, thật sự là quá chói sáng.
Song sau khi trận đấu của Hoàng Xá Lợi và Triệu Nhữ Thành kết thúc, có một số người lại trở nên vô cùng mong đợi vào Khương Vọng.
Bọn họ đều nhớ, sau khi Tần Chí Trăn triển lộ Ngũ Phủ cùng diệu, ba người còn lại trong tứ cường đều không một ai sợ hãi, ngược lại người nào cũng tỏ vẻ nóng lòng muốn thử.
Lúc đó rất nhiều người cảm thấy ba người này chỉ là cố ra vẻ.
Nhưng bây giờ xem ra…
Triệu Nhữ Thành rút ra Thiên Tử Kiếm, tuyệt đối có đủ thực lực đấu với tu sĩ Thiên phủ.
Hoàng Xá Lợi có thần thông đỉnh phong, khả năng chiến đấu kinh người, chỉ hơn thêm chứ không kém.
Còn Khương Vọng?
Hắn sẽ xuất sắc đến mức nào?
Dư Tỷ còn chưa tuyên bố chính thức bắt đầu.
Tay Khương Vọng đã ấn lên chuôi kiếm.
Và mọi người nhìn thấy.
Tần Chí Trăn đưa tay ra, hướng lên hư không, từ trong hư không, rút ra một thanh trường đao màu đen!
Đây là lần đầu tiên từ khi bắt đầu Hội Hoàng Hà, Tần Chí Trăn lấy ra vũ khí.
Hơn nữa còn là khi Khương Vọng chưa hề thể hiện bất kỳ áp lực nào.
Tại ngay trước khi khai chiến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận