Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2031: Vì ai sương gió đứng canh khuya (2)

Lúc này cuối cùng bọn họ cũng đã đến cửa lớn Hầu phủ.
Trọng Huyền Thắng nói:
"Chúng ta phải đi bộ về thôi, sau này chúng ta đều không dùng được xe ngựa của Trọng Huyền gia nữa."
Khương Vọng chỉ đáp:
"Cứ coi như đi dạo."
Thế là hai người đi bộ cũng như đi xe, thong thả sánh vai nhau bước đi.
Rời khỏi phủ Bác Vọng Hầu, rời khỏi con phố hoa lệ nơi phủ tọa lạc, hòa vào dòng người tấp nập của Lâm Truy.
Thế giới rộn rộn ràng ràng, đôi khi lại khiến người ta cảm thấy vô cùng lạc lõng. Càng náo nhiệt lại càng không hòa nhập được.
Bỏ qua ánh mắt dị dạng của những người bên ngoài đưa tới, Trọng Huyền Thắng dùng khăn tay màu hồng ấn lên trán, bất chợt thở dài:
"Còn định lần này rời khỏi học cung là sẽ chuyển nhà. Cứ ở mãi căn nhà nhỏ ở phường Dao Quang cũng không phải là cách, không phù hợp với thân phận hiện tại của ta."
"Thế bây giờ thì sao?"
"Vẫn chuyển! Chuyển đến phủ Võ An Hầu!" Khương Vọng:
"Hay thật, ngươi từ nhà ta, chuyển đến nhà ta." Trọng Huyền Thắng bĩu môi:
"Biết nói tiếng người hay không? Phải nói là 'nhà chúng ta' chứ!" Khương Vọng thở dài. Trọng Huyền Thắng lại nói:
"Sau này ba người chúng ta sẽ chung sống với nhau thật tốt."
"Ta còn có một muội muội, ngươi quên rồi sao?"
"Vậy thì một nhà bốn miệng ăn." Khương Vọng liếc xéo gã:
"Ý ta là, tránh xa ta ra một chút. Ta có nhà riêng."
"Được, được lắm, Khương Thanh Dương ngươi giỏi lắm. Nếu ngươi đã nói vậy, nếu ngươi đã lạnh lùng như thế. Vậy sau này phủ Võ An Hầu sẽ chia làm hai. Ngươi ở phía tây đừng sang phía đông của ta, ta ở phía đông đảm bảo không bén mảng sang phía tây của ngươi nửa bước. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng!" Khương Vọng hoàn toàn chịu thua, im lặng một lúc lâu rồi hỏi:
"Việc đầu tiên sau khi chuyển nhà là làm gì?" Trọng Huyền Thắng nghiêm túc suy nghĩ:
"Mời Yến huynh đến chơi?"
"Mặc dù rất có đạo lý, nhưng ta muốn hỏi là..." Khương Vọng nói:
"Ngươi và Thập Tứ, không thành thân sao?"
"Ha ha ha ha..."
Trọng Huyền Thắng cười ha hả. Cười đến sảng khoái, cười đến tự do. Cười đến vui vẻ vô cùng. Phong hầu có là gì, vạn kim có là gì! Gã cười đến nỗi người đi đường đều quay đầu ngoái nhìn, coi gã như là kẻ ngốc. Võ An hầu Đại Tề áo xanh tung bay, phong độ tiêu sái, rõ ràng không phải kẻ ngu, vậy mà cũng cùng gã bước đi, cũng cùng gã cười. Phủ đệ Khương gia ở phường Dao Quang cũng được coi là một nơi nổi tiếng. Sau khi Khương Vọng phong hầu, khách khứa từ khắp nơi đến thăm, quan hệ xa gần đủ cả, gần như đạp đổ cả bậc cửa. Sau đó hắn phải trốn đến biệt phủ ở Hà Sơn. Sắp đến trước phủ, Trọng Huyền Thắng buông khăn tay ra, hỏi Khương Vọng:
"Vết thương còn rõ không?"
Khương Vọng nhìn kỹ:
"Rất mờ rồi."
"Có ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của ta không?" Câu hỏi này thật sự rất khó trả lời. Khương Vọng thực sự không biết đối với thứ không hề tồn tại, thì thế nào mới gọi là ảnh hưởng. Im lặng đôi khi cũng là một câu trả lời. Tất nhiên câu trả lời mà Trọng Huyền Thắng nhìn thấy, rõ ràng khác với ý mà Khương Vọng muốn diễn đạt. Gã khoát tay áo:
"Ngươi tranh thủ thời gian trị liệu cho ta một cái." Khương Vọng rất nể nang đối phương, bèn kết ấn chú. Trọng Huyền Thắng lại nói:
"Thôi để ta đi tìm y quán. Ngươi đừng có làm rách vết thương của ta." Bàn tay đang kết ấn chú y thuật của Khương Vọng bỗng chốc siết chặt thành nắm đấm. Nhưng Trọng Huyền Thắng đã chạy mất dạng. Gã thực sự tìm đến một y quán, cẩn thận xử lý vết thương trên trán, cho đến khi không còn nhìn thấy vết đỏ nào mới nghênh ngang quay lại trước cửa phủ Khương gia. Gác cổng mặt mày hồng hào từ xa đã chạy ra đón:
"Hầu gia! Thắng công tử!" Tục ngữ nói trước cửa tể tướng có quan thất phẩm. Địa vị của sai vặt gác cổng gắn liền với địa vị của chủ nhà. Lúc y mới đến Khương gia làm sai vặt gác cổng, Khương Vọng chỉ là một tên tử tước. Đặt trong phường Dao Quang toàn quyền quý, quả thật chẳng đáng chú ý. Bản thân Khương Vọng có thể vênh vang đắc ý, thi thoảng còn bắt nạt cháu trai của đại phu triều nghị. Còn y chỉ có thể cụp đuôi làm người, gặp ai cũng phải cười trước ba phần. Nhưng ai có thể nghĩ ra được, chủ nhà không chịu thua kém khí thế như vậy? Hiện tại mới qua bao lâu, y còn chưa kịp nịnh bợ gác cổng nhà thị lang cho ra trò, thì tử tước đã biến thành hầu tước. Còn là loại thực ấp ba ngàn hộ, vị hầu trẻ tuổi nhất Đại Tề xác lập bằng quân công! Trong vòng một đêm, y từ kẻ nịnh bợ người khác trở thành người được nịnh bợ, gác cổng nhà thị lang kia còn chẳng có vé gặp mặt! Nhân sinh sao mà vui sướng đến thế! Giờ đây biết bao người muốn đến cửa, đều phải nói lời ngon tiếng ngọt với y, luôn mồm lấy lòng, tặng lễ hậu hĩnh. Dù hầu gia đã vào học cung không ở nhà, thiệp mời cũng chưa có ngày nào không có. Y sao có thể không tận tâm tận lực hầu hạ? Khương tước gia phong hầu mới được ba tháng, y đã béo lên mười ba cân! Khương Vọng nhìn thoáng qua suýt nữa không nhận ra, còn tưởng mình đã đổi gác cổng từ lúc nào. "Thập Tứ! Thập Tứ! Ở đâu rồi?" Trọng Huyền Thắng chẳng quan tâm ánh mắt trao đổi giữa chủ tớ bọn họ, vừa vào cửa đã không ngừng la lớn:
"Ta về rồi!" Thực ra căn nhà ở phường Dao Quang này, Trọng Huyền Thắng còn ở nhiều hơn cả Khương Vọng. Hiện tại trở về đây, gã cảm thấy vô cùng thân thiết, tâm trạng lúc này cũng rất vui vẻ. Không ngừng gào to:
"Thập Tứ! Thập Tứ!" Trong nhà quý nhân chú trọng ôn hòa nhỏ nhẹ, không làm phiền láng giềng. Dù có động tĩnh gì cũng thường là tiếng nhạc sáo tao nhã. Cả phường Dao Quang, hiếm có nhà nào ồn ào gọi loạn như Khương phủ. Lúc Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng mới chuyển đến, chưa được mấy tháng, giá đất xung quanh đã giảm đi rất nhiều. Quản gia Tạ Bình nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy ra:
"Thắng công tử, Thắng công tử, Thập Tứ đại nhân hôm qua đã đến học cung đón ngài rồi mà, sao vậy, hai người không gặp nhau sao?" Trọng Huyền Thắng đột ngột quay người, nhìn chằm chằm vào Tạ Bình, thanh âm cũng hạ thấp xuống:
"Hôm qua là lúc nào?" Từ Tắc Hạ học cung đến Lâm Truy, chỉ có một con đường là Tắc môn. Dù thế nào cũng không thể lạc mất nhau được. Trừ khi Thập Tứ đợi được một nửa rồi bỏ đi, hoặc là nàng căn bản không hề đến Tắc Hạ học cung. Tạ Bình chưa từng thấy ánh mắt của Thắng công tử sắc bén như vậy, như thể bị ai bóp nghẹt trái tim, đến thở cũng khó khăn:
"Chiều, chiều hôm qua."
"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Khương Vọng hỏi:
"Có ai từ phủ Bác Vọng Hầu đến đây không?" Nghe được giọng nói ôn hòa của tước gia nhà mình khiến Tạ Bình bớt căng thẳng, nhanh chóng bình tĩnh lại, trình bày rõ ràng:
"Có ạ. Sáng hôm qua có xe ngựa từ phủ Bác Vọng Hầu đến, mời Thập Tứ đại nhân qua đó. Nhưng không lâu sau, Thập Tứ đại nhân đã trở về. Sau đó ngài ấy ở trong sân một lúc, rồi buổi chiều mới ra ngoài. Thuộc hạ có hỏi ngài ấy đi đâu, ngài ấy chỉ nói đi tìm Thắng công tử..."
Trọng Huyền Thắng đột ngột quay người, bay vút lên trời, bất chấp lệnh cấm phi hành của Lâm Truy, lao nhanh về phía Tắc môn. Khương Vọng lập tức bay theo, liên tục truyền âm bằng linh thức cho các thủ vệ hoàng triều bị kinh động, biểu thị ra Thanh Bài đang hành động, để cho các bên chớ hoảng sợ. Hai bóng người lao nhanh ra khỏi Tắc môn, như sấm sét xé trời, ầm ầm vang dội. Hạ xuống trước cổng chào của Tắc Hạ học cung, Trọng Huyền Thắng trực tiếp dùng Đạo nguyên đụng vào cấm chế:
"Người nào ở đó?!" Người trực cổng hôm nay chính là giáo tập Phật học Nghiêm Thiền Ý. Người này mặc quần áo văn sĩ, tóc dài buông xõa vai, dáng người cao gầy, khuôn mặt mang nét cổ xưa. Ánh mắt lại có chút u buồn, trước tiên niệm một tiếng "A Di Đà Phật", rồi mới bước ra khỏi trận pháp học cung, nhìn Trọng Huyền Thắng:
"Có ấn tín của Chính Sự đường không?"
"Ta không đi vào." Trọng Huyền Thắng bình tĩnh lại một chút, mới nói:
"Hôm qua có người nào đến đây không?" Nghiêm Thiền Ý cau mày:
"Hôm qua không phải là phiên ta trực cổng." Y sống ẩn dật trong học cung, bản thân cũng không có thân thích hậu duệ, căn bản không cần quan tâm đến quan hệ quyền quý bên ngoài. Thân là thế tử Bác Vọng Hầu mà không hiểu lễ nghĩa, y còn chẳng thèm cho sắc mặt tốt. "Nghiêm giáo tập." Khương Vọng một tay giữ Trọng Huyền Thắng, bước lên hỏi:
"Xin hỏi hôm qua là ai trực cổng?" Thấy Khương Vọng lên tiếng, sắc mặt Nghiêm Thiền Ý mới dịu đi đôi chút:
"Hình như là Trương giáo tập."
Khương Vọng chắp tay hành lễ:
"Xin hỏi hôm qua có người nào đến học cung không? Mặc giáp sắt, cầm trọng kiếm, đó là bằng hữu rất quan trọng của ta... Xin hãy hỏi giúp." Nghiêm Thiền Ý nhìn hắn, cảm nhận được vẻ nghiêm túc của đối phương. Y nói một tiếng "chờ chút", sau đó biến mất vào trong trận pháp. Không lâu sau, y lại xuất hiện dưới cổng chào:
"Người mặc giáp sắt thì không có. Nhưng có một thiếu nữ vô cùng thanh tú, mặc y phục rất hoa lệ đứng bên ngoài học cung suốt đêm, đến khi trời sáng thì đi mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận