Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1133: Giết người có tội, chặt cây có lý

Trước đó danh tiếng không hiển hách, đại khái là do Dung quốc che giấu, muốn ở trên Hoàng Hà Hội lần này bỗng dưng nổi tiếng.
Ở thời điểm trọng đại ầm ầm sóng dậy này, rất nhiều quốc gia, rất nhiều cá nhân đang phấn đấu hết khả năng của mình...
Kiều Lâm là tinh nhuệ của Thiên Phúc Quân, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, đối với chiến đấu thắng thua đều có lý giải của riêng mình.
Nhưng đối với phán đoán của Khương Vọng, gã lại tin tưởng vô điều kiện, cho nên lập tức thay đổi lập trường, hơi có vẻ vui sướng khi người gặp họa, cười nói: "Như vậy Lâm Tiện là đang giả heo ăn thịt hổ? Có ý tứ, nhìn dáng vẻ tùy tiện chủ quan của Xúc Mẫn kia, nói chừng sẽ phải dừng chân ở đây, ngay cả danh ngạch thi đấu chính cũng không lấy được! Ha ha, người của Hạ quốc đấy!"
Sở dĩ gã tin tưởng Khương Vọng như thế, lại còn không hề do dự thay đổi lập trường, thật ra cũng không phải vì Khương Vọng lấy được danh ngạch Hoàng Hà Hội, mà là vì Vương Di Ngô.
Vương Di Ngô một đường đi tới, đánh khắp trong quân không địch thủ, được rất nhiều quân sĩ sùng bái, sau khi gặt hái vinh dự vô địch Thông Thiên Cảnh từ xưa đến nay, nhưng ở Đằng Long Cảnh lại thua bởi Khương Vọng, nhảy lên Nội Phủ cảnh lại thua.
Chiến tích này chấn động Lâm Truy thành, lại càng làm dấy lên sóng to gió lớn trong quân.
Chính vì Vương Di Ngô một đường đi tới, mỗi một cảnh giới ở trong quân đều mạnh mẽ thống trị. Đối với quân nhân Tề quốc, ở cùng cảnh giới đánh bại Vương Di Ngô, còn có sức thuyết phục hơn bất kỳ điều gì.
Khương Vọng ngồi ngay ngắn, nâng đầu gối lên không nói. Hắn đã tiến vào trong "chiến đấu", đang cảm thụ khí cơ của hai bên chiến đấu.
Trên trận, dưới ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, Lâm Tiện cầm đao, không hề nhúc nhích nhìn đối thủ.
Xúc Mẫn lẳng lặng đối mặt với y.
Đao bổ củi không vỏ, trọng đao này, hình dáng và cấu tạo này, vậy mà không có vỏ bảo dưỡng.
Nhưng nó cũng không có vẻ kỳ lạ.
Tay là chống đỡ của nó, là nguồn suối lực lượng của nó, tương liên chặt chẽ với nó, đồng tâm hiệp lực.
Lúc tướng lĩnh của Thần Sách Quân tuyên bố chiến đấu bắt đầu, tay của Lâm Tiện lập tức động.
Nét mặt y vẫn nội liễm như cũ, còn có chút ngại ngùng sợ gặp người lạ.
Nhưng đao của y chém tới trước lại tự nhiên như đốn củi.
Cho dù là một thiếu niên lang non nớt ngại ngùng, đốn củi lại dùng sức ghê hồn.
Bởi vì... giết người có tội, chặt cây có lý.
Trong mắt của y đã không còn tồn tại đối thủ, chỉ tồn tại một "gốc cây."
Cây chờ y đốn củi đem về.
Cho nên một đao này, đương nhiên cực nặng cực hung, lại không mang theo sát ý.
Chính là như thế, một đao này khó mà ngăn cản.
Một khối lập phương không phải vàng cũng không phải gỗ, đúng lúc này rơi xuống trước mũi nhọn của đao bổ củi, giống như cuộc gặp gỡ định mệnh.
"Keng" Đao bổ củi chém lên khối lập phương, khối lập phương lập tức như nụ hoa nở ra.
Đột nhiên mở rộng, năm ngón tay kim loại sáng bóng nhô ra mở rộng, bắt được lưỡi đao!
Ngay lúc đó, thân thể, đầu, hai chân, một cái tay khác... lần lượt chui ra.
Đây là một cơ quan thiết nhân cao ngang người thường, có lực phòng ngự đáng sợ, có khả năng tay không tiếp đao, hơn nữa còn tiếp được một đao nặng như vậy, tàn nhẫn như vậy.
Từ việc chuẩn xác tay không đoạt lấy lưỡi đao này, xem ra ở phương diện chiến đấu tay không, phương pháp chém giết của cơ quan thiết nhân này sợ là không dưới trăm bộ.
Phản ứng của nó còn trực tiếp hơn cả cường giả Nội Phủ Cảnh bình thường, còn cường ngạnh hơn. Bởi vì không có cảm xúc về sống chết, đương nhiên cũng có nhiều lựa chọn hơn!
Khương Vọng cũng không bất ngờ về chuyện Xúc Mẫn là tu sĩ Mặc gia. Nếu như ngay cả điều này mà Kiều Lâm cũng không biết thì cũng uổng cho cái danh miệng nát, tên này đã nói cho hắn biết từ sớm.
Lúc này, Lâm Tiện làm một động tác cực kỳ đơn giản.
Y rút đao, tựa như lúc đốn củi, lưỡi đao bổ củi không cẩn thận rơi vào trong cây, sau đó rút lên, rồi lại chặt tiếp.
Đây đương nhiên là một động tác đơn giản, động tác rút đao của y cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ...
Thanh đao này rõ ràng đang ở trong tay cơ quan thiết nhân của Xúc Mẫn, rõ ràng thân đao đang bị giữ chặt!
Cái này tuyệt không đơn giản!
Đao bổ củi giống như đột nhiên mất đi trói buộc, lại lần nữa xuất hiện trong tay Lâm Tiện, lần nữa tự nhiên rơi tự do chém xuống.
"Keng." Cơ quan thiết nhân không kịp né tránh, cũng không kịp đón đỡ, lập tức bị một đao chém thẳng lên cánh tay trái.
Ánh lửa văng tung tóe khắp nơi!
Đây không phải là đạo thuật Hỏa hành, là trần trụi, đao bổ củi chém lên tay sắt, đốm lửa phát ra ở chỗ kim thiết giao kích.
Két két két ...
Cơ quan thiết nhân phát ra tiếng kêu khó khăn, nhưng cả cánh tay trái của cơ quan lại bay lên, rơi xuống!
Đao bổ củi chặt xuống một cây củi.
Tiều phu đương nhiên sẽ không dừng lại.
Y muốn chặt xuống nhiều củi hơn, y muốn thắng lợi trở về.
Rất nhiều người đang chờ y thu hoạch.
Nhà của tiểu phu đang đợi y!
Cho nên Lâm Tiện đi lên phía trước.
Bước chân của y rất đơn giản, rất bình thường. Nhấc chân, cất bước, đơn giản giống như tiểu phu đi đến cái cây tiếp theo.
Nhưng một bước này đã vòng qua cơ quan thiết nhân kia, đối diện với Xúc Mẫn.
Cảm giác của một bước này, thậm chí khiến cho Khương Vọng nhớ tới Bình Bộ Thanh Vân của mình.
Mà Lâm Tiện thì xách đao lên, lại chém.
Mọi người đều biết chặt cây, một cái cây rất khó bị một đao chặt đứt, cần phải chặt ở góc độ khác nhau, ra sức nhằm vào cùng một chỗ vết thương trên đường thẳng nằm ngang.
Cho nên đao của Lâm Tiện cũng thay đổi một góc độ, chém nghiêng về phía phần eo Xúc Mẫn.
Một đao rất tự nhiên, cũng rất "chân thật."
Lâm Tiện giống như đã đè "cái cây" này xuống, lập tức chặt đứt ngang nó.
Nếu như một đao này được chứng thực, sợ là nửa người trên và nửa người dưới của Xúc Mẫn sẽ tách rời.
Nhưng trước bước chân của Lâm Tiện, có một quả cầu tròn đen nhánh.
Quả cầu tròn này cũng không biết đã xuất hiện ở đây từ khi nào, lúc này bỗng dưng phồng lên.
Vỏ quả cầu tròn mở ra, một cơ quan thú hình con hổ xông ra khỏi vỏ quả cầu tròn, lập tức cắn một ngụm lên trên lưỡi đao!
Vỏ quả cầu ở đằng sau thu lại, trở thành cánh.
Lúc đầu thoạt nhìn có hơi giống bọ rùa!
"Đây là Biểu Hổ." Có người hô lên.
Rất rõ ràng, Xúc Mẫn cũng không như Kiều Lâm mong muốn, chưa từng lơ là sơ suất. Gã cực kỳ coi trọng đối thủ, đã sớm chuẩn bị sẵn khôi lỗi thứ hai.
Hoàng Hà Hội cấm sử dụng pháp khí, mũ và áo giáp, tất cả thể loại ngoại vật đạo y. Ngoài binh khí ra, tu giả chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân tranh thủ thắng bại.
Đối với tu sĩ tu hành Mặc Gia thuật, thì sẽ hạn chế ở mặt khác.
Tu sĩ xuất thân từ Mặc gia chỉ có thể sử dụng khôi lỗi tự mình luyện chế, với lại số lượng thả ra không thể vượt quá năm con.
Đây là vì phòng ngừa tu sĩ Mặc gia dùng khôi lỗi có thực lực vượt xa bản thân đạt được thắng lợi, biến Hoàng Hà Hội trở thành nơi so đấu thực lực quốc gia.
Ở trước trận tranh tài, tu sĩ Mặc gia muốn sử dụng khôi lỗi trong chiến đấu cần phải được kiểm tra của chuyên gia, sau khi xác định người luyện chế và khôi lỗi của mình thực sự nhất quán thì mới được phép sử dụng.
Một khi sử dụng khôi lỗi vượt ra ngoài chứng nhận thì sẽ lập tức bị phán thua, mất đi tư cách tham gia.
Điều này đối với tu sĩ Mặc gia có lẽ cũng không công bằng, dù sao "thiện giả tại vật" chính là truy cầu của tu sĩ Mặc gia, sở hữu vật càng mạnh càng tốt, ai luyện chế cũng không quan trọng. Tốt nhất là tu sĩ Du Mạch Cảnh có thể khống chế được khôi lỗi cấp bậc Chân Quân, đó mới gọi là chuyện thần kỳ!
Rất nhiều tu sĩ Mặc gia, toàn bộ thân gia đều đang tăng thêm khôi lỗi, có một số tu sĩ Mặc gia đúng là dựa vào số lượng khôi lỗi để thủ thắng...
Có điều trên đời vốn không tồn tại công bằng tuyệt đối, bất luận là chế định quy tắc gì, đều phải phù hợp với "công bằng" của tuyệt đại đa số người.
Chờ bản thân Ung quốc được đưa vào thiên hạ cường quốc thì hạn chế của Hoàng Hà Hội về mặt này có thể có chỗ thay đổi. Còn bây giờ, tuy Mặc gia là tông môn nổi bật thiên hạ, nhưng Hoàng Hà Hội lại là hội của chư hầu liệt quốc.
Dựa vào danh nghĩa tông môn cũng không có khả năng can thiệp vào.
Bởi vì quy tắc giới hạn như thế, cho nên Xúc Mẫn lúc này mới tế ra nhiều hơn một cơ quan thiết nhân, sau một con Biểu Hổ, vẫn còn chỗ trống bày đủ ba bộ khôi lỗi.
Xúc Mẫn và Lâm Tiện đều biết rõ điểm này.
Bất luận là cơ quan thiết nhân hay là con Biểu Hổ này đều rất không tầm thường. Vẫn còn ba bộ khôi lỗi chưa ra, sẽ còn mạnh cỡ nào nữa?
Phần thắng của Xúc Mẫn quá lớn.
Nhưng Lâm Tiện vẫn chỉ rút đao.
Y lại tự nhiên rút đao bổ củi, không biết vì sao thanh đao này lại thoát ra khỏi miệng Biểu Hổ.
Một đao chém vào đỉnh đầu Xúc Mẫn ở phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận