Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2214: Tam chân trục tà, thái bình thịnh thế (2)

"Khương huynh!"
Tiếng Thần Tị Ngọ vang lên bên ngoài phòng.
Chờ Khương Vọng nghe thấy rõ, hắn đẩy cửa bước vào.
Nét mặt vô cùng nghiêm túc:
"Tướng quân Đàm Văn Khí Ngụy quốc đã bị Trương Lâm Xuyên giết, hắn vẫn luôn nấp ở gần biên giới Ngụy Quốc, không trốn xa!"
Khương Vọng kinh ngạc, vì hắn và Đàm Văn Khí mới chia tay chưa lâu.
Có phải điều này đồng nghĩa, hắn cũng luôn ở trong tầm nhìn của Trương Lâm Xuyên hay không?
"Không có thời gian nói nhiều."
Thần Tị Ngọ nói vội:
"Trương Lâm Xuyên điên rồi, trước tàn sát Vãn Tang trấn, sau giết đại tướng Ngụy quốc, không biết còn muốn làm ra chuyện gì. Chân Nhân Ngụy quốc Đông Phương sư đã xuất cảnh tập hung, còn mời hòa thượng của Tu Di Sơn để bày thiên la địa võng. Tên tặc này đang ở nam vực của ta, ta cũng định qua hỗ trợ, thu hẹp phạm vi hoạt động của Trương Lâm Xuyên, Khương huynh, huynh đi cùng ta..."
Đuổi giết Trương Lâm Xuyên, lẽ ra Khương Vọng phải là người vội nhất, lúc này lại đứng bất động, hỏi:
"Hòa thượng Tu Di Sơn mà Đông Phương Chân Nhân mời là Hành Niệm thiền sư?"
"Đương nhiên là không."
Thần Tị Ngọ đáp:
"Hình như là Chiếu Hoài thiền sư, Chân Nhân đương thời."
Cộng thêm vị Chân Nhân không biết đã đuổi tới nơi nào kia của Cảnh Quốc, đã có ba Chân Nhân tham dự đuổi giết Trương Lâm Xuyên, nếu đổi thành là ai, cũng khó mà phá cục, nhưng vì tính đặc thù của Bạch Cốt Thánh Khu, vì thần thông ngăn cách nhân quả, vì bản thân Trương Lâm Xuyên có tầm mắt cấp độ Chân Thần... nên dù là Chân Nhân đương thời cũng chưa chắc bắt được, chỉ có thể chơi trò mèo vờn chuột này với hắn.
Trương Lâm Xuyên bị bắt thì chính là chết, nhưng đến giờ vẫn chưa có người sống nào chạm được vào góc áo của hắn.
"Tin Đàm Văn Khí bị giết truyền ra thế nào?"
Khương Vọng lại hỏi.
Thần Tị Ngọ:
"Là thuộc hạ cùng theo hắn truy lùng Trương Lâm Xuyên phát hiện ra... Sao vậy?"
"Trương Lâm Xuyên không phải loại người hành động vì xảm xúc. Hắn có thể vô duyên vô cớ giết người, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ tự đi tìm phiền toái. Trong tình hình hiện tại, giết Đàm Văn Khí nhất định là có nguyên nhân gì đó. Lúc này mà Trương Lâm Xuyên còn gây ra động tĩnh, chứng tỏ mục đích của hắn vẫn còn chưa đạt được, hắn vẫn còn có mấy bước phải làm, vẫn còn phải mạo hiểm."
Trong lòng Khương Vọng mơ hồ có cảm giác, có lẽ Đàm Văn Khí có liên quan đến chuyện Trương Lâm Xuyên thành công chạy thoát khỏi Ngụy quốc, nhưng không thể nói ra phỏng đoán này, vì làm vậy sẽ ô uế danh tiếng người đã mất.
Nên kiên quyết nói:
"Tin Đàm Văn Khí bị giết nếu đã truyền tới chỗ ngươi, ta tin Trương Lâm Xuyên đã không còn ở đó nữa. Chắc chắn hắn đã chọn xong mục tiêu kế tiếp!"
Thần Tị Ngọ dừng bước chân:
"Tống quốc?"
Khương Vọng:
"Người thông minh nhất trên đời này đã từng phân tích, Tống quốc là một trong những mục tiêu có khả năng nhất trong giai đoạn hiện nay của Trương Lâm Xuyên".
Thần Tị Ngọ trầm ngâm:
"Vậy chúng ta không đi tham gia vây bắt, mà ở đây chờ hắn."
"Không, chúng ta phải đi!"
Khương Vọng vừa đi ra vừa nói:
"Hơn nữa còn phải đi với tốc độ nhanh nhất, phải để Trương Lâm Xuyên cảm thấy sự chú ý của chúng ta đã bị hắn dẫn dắt... Với sức mạnh của Tống quốc, dưới tình huống đã có chuẩn bị, hẳn sẽ không để Trương Lâm Xuyên có khả năng chạy thoát đâu?"
Thần Tị Ngọ nghe rõ, quả quyết nhổm người đứng dậy:
"Đương nhiên là không!"
Hai cường giả Thần Lâm lập tức bay lên trời, rời khỏi Tống quốc.
Một đường bay nhanh, Thần Tị Ngọ tất nhiên là sử dụng phương thức đặc thù, sắp xếp công việc ở Tống quốc. Khương Vọng cũng phân ra một tia tâm thần tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, truyền thư cho Tả Quang Thù.
"Bên Việt quốc chuẩn bị thế nào rồi?"
"Cách Phỉ đã thành Thần Lâm đang chủ trì chuyện này, nói là đã âm thầm bày ra thiên la địa võng, Trương Lâm Xuyên vừa vào quốc cảnh, sẽ bị bắt ngay."
Trên thư của Tả Quang Thù trả lời.
Trong lòng Khương Vọng yên lặng đánh một dấu nghi ngờ cho Việt quốc. Hắn biết thực lực của Cách Phỉ, hiện giờ đã thành tựu Thần Lâm, cũng có chiến lực không tệ. Nếu người này không kiêu căng không nóng vội, điều động đầy đủ sức mạnh quốc gia Việt quốc, thì không sợ không đối phó được Trương Lâm Xuyên. Nhưng trả lời đầy tin chắc như thế, ngược lại lại tạo cảm giác không đáng tin cậy.
"Ngươi truyền thông tin Đàm Văn Khí bị giết cho bọn họ biết. Cách Phỉ thành Thần Lâm, Đàm Văn Khí cũng là Thần Lâm nhỉ? Để họ coi trọng thêm một chút... Tình hình Nam Đẩu Điện thế nào?"
Đan quốc, Long Môn thư viện, Nam Đấu điện, Kiếm Các, Việt quốc, Trang quốc.
Trong mấy mục tiêu mà Trọng Huyền Thắng liệt kê này.
Kiếm Các bên kia hắn đã đích thân thông tin cho Ninh kiếm khách, biết Tư các chủ đang tọa trấn Thiên Mục phong, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề.
Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đều rất hiểu đạo lý sư tử vồ thỏ, tính cách cũng vô cùng cẩn thận, trong tình huống đã nhận được cảnh báo, nhất định sẽ không cho Trương Lâm Xuyên cơ hội, có khi còn bày bẫy ngược lại, phục kích giết Trương Lâm Xuyên để lấy được lời hứa của Khương Vọng - họ sẽ không bỏ qua cơ hội làm Khương Vọng buồn nôn.
Trương Lâm Xuyên và quân thần Trang Cao Tiện đấu trí đấu dũng, đương nhiên là một chuyện thú vị.
Nhưng bây giờ hắn không muốn điều ấy. Nếu quả thật chuyện đó xảy ra, hắn sẽ tìm cách chặn ngang, tìm cách để tốt nhất là Trương Lâm Xuyên liều mạng với Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối.
Hắn viết thư hỏi kĩ lại Tả Quang Thù những điểm mình chưa yên tâm.
Tả Quang Thù trả lời:
"Có lẽ Trọng Huyền Thắng không hiểu rõ tình hình ở nam vực nên mới xếp Nam Đẩu điện vào mục tiêu của Trương Lâm Xuyên. Cửa vào Nam Đẩu điện cực kỳ bí mật, ra vào đều rất nghiêm ngặt. Trương Lâm Xuyên muốn làm ác trong phạm vi thế lực của Nam Đẩu điện, độ khó vô cùng cao... Nhưng ta cũng đã thông báo cho họ rồi, Nhậm Thu Ly, Thiên Cơ Chân Nhân đều tỏ vẻ sẽ để ý hơn."
Tả Quang Thù nói có lý, Trọng Huyền Thắng cũng có lý do của riêng mình, nhưng nếu Nhậm Thu Ly đã nói sẽ chú ý việc này, vậy thì dù thế nào, vấn đề của Nam Đấu Điện cũng sẽ không lớn lắm.
"Vất vả cho ngươi rồi, Quang Thù. Đan quốc thì sao?"
Khương Vọng lại hỏi.
Ngữ khí của Tả tiểu công gia lần này rất tức giận:
"Ta đã nói với bọn họ, phải thiết kế trong ngoài chặt chẽ, cho Trương Lâm Xuyên cơ hội chui vào, sau đó đi bắt ba ba trong hũ. Nhưng bọn họ có người tên là Trương Tĩnh, người hồi âm nói như vậy, tên là Trương Tĩnh. Chính là cái tên phế vật Trương Tĩnh mà Sở Dục Chi từng nhắc tới đó, thật sự là phế vật vô cùng! Không biết làm sao lại đi làm ầm chuyện này lên, thậm chí còn cho dán đầy chân dung của Trương Lâm Xuyên khắp biên thành Đan quốc. Ngoài việc đánh rắn động cỏ thì còn có tác dụng nào đâu!"
Khương Vọng cũng cảm thấy phẫn nộ, nhưng sau khi ép mình bình tĩnh lại suy nghĩ, cũng đã hiểu được nguyên nhân Trương Tĩnh làm như vậy.
Đan quốc không quan tâm Vô Sinh Giáo Tổ Trương Lâm Xuyên này đang quậy cái gì, là muốn chết hay bị điên. Chỉ cần Trương Lâm Xuyên không đến Đan quốc quấy rối, vậy thì không liên quan đến họ.
Hành động của Trương Tĩnh chính là muốn đánh cỏ động rắn! Để con ác mãng Trương Lâm Xuyên tránh xa họ ra.
Nói cho chính xác, thì Trương Tĩnh không phải ngu, chỉ là có chút ích kỷ.
Làm ra việc như vậy, thật sự là phụ lòng khổ tâm nhắc nhở của Khương Vọng.
Nhưng hắn không có khả năng thay đổi quyết định của Đan quốc. Dù gì mỗi người đều có chí riêng, mỗi quốc gia có quan điểm khác nhau về trách nhiệm.
Khương Vọng vẫn giữ bình tĩnh, hồi âm hỏi:
"Thư viện Long Môn bên kia thì sao?"
Là một trong tứ đại thư viện, thư viện Long Môn có thực lực không thể khinh thường, vốn không nên bị đưa vào làm mục tiêu của Trương Lâm Xuyên.
Nhưng trong phạm vi thế lực của thư viện Long Môn, ngoài thư viện còn có rất nhiều học điền, đất đai mênh mông, vô số nông dân cung cấp nuôi dưỡng người đọc sách. Thư viện Long Môn không phải là một quốc gia, không có đại trận bảo vệ mọi thứ trong phạm vi của mình, những nông dân bình thường đó khó mà bảo vệ được chu toàn.
Nếu Trương Lâm Xuyên coi đó là mục tiêu, vậy thì thật sự là khó lòng phòng bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận