Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3113: Gió nam hiểu lòng ta

Nếu xét trong phạm vi Tề Quốc, Thạch Môn quận là vùng đất khổ sở. Tuy chiếm diện tích rộng lớn nhưng trong địa phận phần lớn là sa mạc. Sản vật không phong phú, khí hậu khắc nghiệt.
Trung tâm Đông Vực vốn được coi là phì nhiêu, sa mạc thực ra không phổ biến, địa hình này hoàn toàn do chiến tranh tạo thành.
Vị Tồi Thành hầu đời đầu là khai quốc công thần, đất phong có vô số vùng đất giàu có để lựa chọn nhưng ông ta lại chọn canh giữ biên cương.
Môi trường khắc nghiệt nhất Tề Quốc đã tôi luyện nên danh môn như Thôi Thành Lý thị.
Thậm chí có thể nói là đệ nhất danh môn trên danh nghĩa của Tề Quốc.
Linh vị của vị Tồi Thành hầu đời đầu vẫn luôn được thờ cúng trong từ đường chính của Hộ Quốc điện. Vinh quang của Lý thị, nhiều đời không suy.
Nhưng nếu so với hoàn cảnh của Băng Hoàng đảo, Thạch Môn quận có thể coi là vùng đất phúc địa.
Hòn đảo này nằm đơn độc ở cực bắc của quần đảo vùng biển gần, hoang vu và lạnh lẽo. Gió bắc gào thét quanh năm, sương giá như đao cắt da cắt thịt.
Cũng là nhờ những năm gần đây gây dựng, nơi này mới dần dần có dáng vẻ như ngày hôm nay.
Con đường bá quyền trên biển của Tề Quốc được chia thành nhiều bước. Ban đầu, họ không trực tiếp tranh giành quyền kiểm soát biển với Điếu Hải lâu, mà vừa xây dựng Quyết Minh đảo, củng cố tuyến phòng thủ trên biển, tăng cường đầu tư cho cuộc chiến ở Mê Giới, gánh vác trách nhiệm trấn giữ biển. Vừa thực hiện chiến lược "Thế gia ra biển", ban quyền khai hoang cho các thế gia trong nước, để mặc họ tự do mở rộng thế lực trên biển.
Cứ như vậy, theo thời gian, Tề Quốc đã có ảnh hưởng không thể phai mờ ở các quần đảo gần bờ.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến sau này khi Điếu Hải lâu lung lay, Tề Quốc có thể ngay lập tức tiếp quản Trấn Hải minh, thuận lợi nắm quyền kiểm soát vùng biển gần bờ.
Khác với những hòn đảo có vị trí địa lý tuyệt vời, thuận lợi cho giao thương buôn bán như "Bá Giác", "Sùng Giá" của Điền thị, "Vô Đông" của Trọng Huyền thị, ngay từ đầu, Lý thị đã chọn nơi hoang vu hẻo lánh, tự mình thăm dò về phía bắc, năm đó Lý Chính Ngôn tự mình quyết định chiến lược ra biển, nói rằng "Không tranh với người, tranh với trời đất".
Muốn tranh giành không gian sinh tồn với trời đất rộng lớn.
Lý Phượng Nghiêu đã đến Băng Hoàng đảo từ khi còn rất nhỏ. Năm đó, Lý Chính Ngôn bế nàng đến đây là vì nghĩ đứa bé gái này yếu đuối nên đến nơi này trải qua thử thách trong môi trường khắc nghiệt, rèn luyện tính cách, sau này mới phát hiện là mình đã nghĩ quá nhiều...
Quốc lực Tề Quốc ngày càng cường thịnh, tranh đấu ngầm trên biển cũng ngày càng khốc liệt.
Băng Hoàng đảo phát triển không tốt, sau này Lý Phượng Nghiêu quyết định chuyển đến đây tu hành, đồng thời chính thức thay mặt Thạch Môn Lý thị tiếp quản việc gây dựng trên biển.
Chính nhờ việc gây dựng Băng Hoàng đảo, nàng đã sớm nổi tiếng, trở thành đại tỷ trong giới quý tộc trẻ tuổi ở Lâm Truy. Chỉ cần nàng liếc mắt một cái, đám Lý Long Xuyên đã sợ run người.
Trên đảo không có xuân thu, bốn mùa chỉ có đông.
Lý Phượng Nghiêu dáng người cao ráo, mặc áo giáp màu sương, tóc dài được búi đơn giản, không đội mũ trụ. Nàng đứng chắp tay trên đỉnh núi băng cao nhất của hòn đảo, tựa như một cây băng trên đỉnh núi băng. Nhìn về phía dòng sông băng xa xôi, nàng còn lạnh lùng hơn cả sương tuyết.
Nàng đang đợi người.
Chờ đợi hai kẻ đã đi ngang qua hòn đảo này vài ngày trước, nhiều lần quay lại, dò xét tình hình trên đảo.
Hai kẻ đó cho rằng hành tung của mình bí mật, quả thực chúng rất cẩn thận che giấu, nào ngờ ác niệm của chúng đã sớm bị phản chiếu vào trong gương băng.
Trong trái tim trong trẻo của nàng, bất kỳ bóng tối nào cũng hiện rõ mồn một.
Sau khi nàng minh ngộ, toàn bộ Băng Hoàng đảo đều nằm trong phạm vi quan sát của nàng, lũ yêu ma tà đạo đều không chỗ dung thân.
Đông Hải đã là hậu hoa viên của Tề Quốc, Trấn Hải minh nằm trong tay Tề Quốc, trên Hoài đảo có Hạ Thi, trên Quyết Minh đảo thậm chí còn có Thiên Phủ được chuyển đến, Hạ Thi thống soái Kì Vấn, Minh chủ Trấn Hải minh Diệp Hận Thủy, Đốc hầu Tào Giai, tất cả đều ở đây.
Nhưng nàng không định cầu cứu.
Chỉ là hai tên Thần Lâm mà thôi, trên đảo có gia binh của Lý thị!
Nàng là Lý Phượng Nghiêu, là tu sĩ Binh gia, trấn giữ đảo lớn, nắm giữ tinh binh, khởi động sát trận, lại lấy tĩnh chế động, lấy ít địch nhiều, nếu còn phải cầu cứu vậy thì thật sự là không có năng lực gánh vác trách nhiệm, làm mất mặt Thạch Môn Lý thị.
Thể chế quốc gia tại sao có thể cường thịnh?
Chính là nhờ tu sĩ Binh gia quét ngang chư thiên!
Rốt cuộc tu sĩ Binh gia là gì, nàng phải cho lũ tiểu nhân này biết!
Thời gian chờ đợi lâu hơn dự kiến một chút. Hai tên hung đồ đáng lẽ phải đến từ sớm, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, nhưng nàng rất kiên nhẫn. Chiến tranh đôi khi là săn bắn nhưng phần lớn thời gian là chờ đợi và truy đuổi, cuộc đối đầu thực sự thường kết thúc trong thời gian rất ngắn.
Kẻ nóng vội, thường thất bại.
Sau khi Trung Cổ Thiên Lộ sụp đổ, đương nhiên nàng cũng có suy nghĩ về tình hình vùng biển gần bờ. Nàng biết xung đột với Cảnh Quốc có lẽ là điều không thể tránh khỏi.
Mà nàng với tư cách là người đại diện cho Thạch Môn Lý thị trên biển, chắc chắn sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này.
Nhưng mọi việc đều có hai mặt. Đây vừa là tai họa, vừa là cơ hội. Cảnh Quốc không đến, Mê Giới lại bị phong tỏa, trên biển thật sự không có cơ hội lập công.
Về chiến lược chung trên biển, chắc chắn phải lấy Đốc hầu làm chủ. Còn về cục diện nhỏ trên biển, điều nàng nên làm nhất lúc này là củng cố nền móng của Băng Hoàng đảo, củng cố vị thế của Băng Hoàng đảo, chứ không phải vội vàng chạy đến đảo trong để phô trương thanh thế.
Băng Hoàng đảo nằm ở cực bắc, khoanh vùng ranh giới cho các quần đảo gần bờ. Chỉ cần quản lý tốt nơi này, nếu Cảnh Quốc muốn đến đây, đều phải xem sắc mặt nàng.
Nói cho cùng, Tề Quốc dù sao cũng đã gây dựng trên biển nhiều năm như vậy, cho dù phải đối mặt sự cạnh tranh trực diện của đế quốc hùng mạnh nhất hiện nay, chắc chắn vẫn chiếm ưu thế.
Cạnh tranh với Điếu Hải lâu và cạnh tranh với Cảnh Quốc là hai chiến lược khác nhau.
Khi cạnh tranh với Điếu Hải lâu, Tề Quốc có thể từ từ tính toán, từng bước chuyển hóa ưu thế thành thắng lợi, thậm chí có thể buông tay để Điếu Hải lâu thống nhất các quần đảo gần bờ. Đây là điều được quyết định bởi thực lực của hai bên, Tề Thiên tử nhiều lần buông lỏng, chính là đã chuẩn bị kỹ càng để nuốt chửng Điếu Hải lâu. Mọi nỗ lực của Điếu Hải lâu trong việc thống nhất các hòn đảo, cuối cùng đều là dọn đường cho Tề Quốc.
Đối với Cảnh Quốc thì khác. Hiện tại tuy Tề Quốc chiếm ưu thế nhưng nếu không thể nhanh chóng dập tắt dã tâm của Cảnh Quốc, một khi hình thành thế giằng co lâu dài thì kết quả sẽ khó mà nói trước được. Dù sao thì Cảnh Quốc cũng quá giàu có, một khi đã đứng vững gót chân ở vùng biển gần bờ thì lực lượng tiếp viện chắc chắn sẽ không ngừng ồ ạt kéo đến.
Người làm tướng không thể chỉ nhìn vào một thời một nơi, thắng lợi thực sự phải đạt được từ cục diện chung.
Lý Phượng Nghiêu vừa chờ đợi, vừa lặng lẽ suy nghĩ.
Bỗng nhiên, nàng quay đầu lại, nhìn về phía nam.
Thật kỳ lạ.
Trên Băng Hoàng đảo, hiếm khi có gió nam thổi đến.
Gió nhẹ lướt qua mái tóc nàng, dịu dàng xoay tròn, rồi lưu luyến bay xa.
Đã quen với những cơn gió lạnh buốt ở đảo Bắc, đây thật sự là một cơn gió dễ chịu.
Vù vù vù...
Gió gào thét.
Vì tốc độ bay quá nhanh, gió ngược thổi tới như muốn cắt da cắt thịt.
Điền An Bình không giống những tu sĩ khác, hắn không dùng sức mạnh siêu phàm để hóa giải những cơn gió sắc bén mà dùng chính cơ thể mình để cảm nhận.
Đau đớn là một cách để nhận thức thế giới, hơn nữa còn rõ ràng hơn những cảm nhận khác.
Đương nhiên, đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận được.
Biển mây cuồn cuộn, ánh mặt trời rực rỡ.
Đột nhiên hắn dừng lại, động tác đột ngột đến mức khó tin. Dòng khí lưu dài tạo ra bởi tốc độ bay của hắn vẫn gào thét lao về phía trước, xé toạc biển mây, kéo dài đến tận hàng ngàn trượng. Còn hắn như hòn đá ngầm giữa biển gió, lặng lẽ đứng đó.
Biển mây vốn dĩ không gợn sóng, trời xanh mây trắng, không mưa không gió. Nhưng trong cơ thể hắn, đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu xanh biếc!
Những tia sáng xanh biếc mỏng manh như kim châm, len lỏi qua từng khe hở trên người hắn. Chúng còn chui vào các lỗ chân lông, tựa như rắn luồn động.
Chú đạo, Bích Du châm!
Tần Quảng Vương, Doãn Quan!
Hắn báo thù không để qua đêm, sau khi lấy được tiên đồng của Điền Hoán Văn, hấp thụ hết những thứ thu được ở Vạn Tiên cung, hắn lập tức dùng nước trong con ngươi, máu trong tủy của Điền Hoán Văn, phát động phản công với Điền An Bình!
Hắn sợ chậm một chút, Điền An Bình sẽ kịp phản ứng, chuẩn bị kỹ càng.
Trong lúc giao đấu ở di tích Vạn Tiên cung, Doãn Quan không hề giao chiến trực diện, mà liên tục chạy trốn. Hắn dựa vào hiểu biết của mình về Vạn Tiên cung, bố trí hết cái bẫy này đến cái bẫy khác... Cho dù là vậy, hắn vẫn bị Điền An Bình đánh bị thương.
Nhưng trong lúc chạy trốn hắn cũng âm thầm để lại lời nguyền. Mãi đến khi chạy trốn đến khoảng cách an toàn, cách xa vạn dặm, hắn mới lập đàn thi pháp, kích hoạt lời nguyền.
Diêm La không phải không giết người, chỉ là chưa đến canh ba!
Trong hư không xuất hiện một người tí hon mặc quan phục, tay cầm bút sắt, một tay cầm sổ sách, một tay cầm bút, chỉ về phía Điền An Bình, gằn giọng nói:
"Tới số rồi!"
Chú Tiên Nhân, Phán Quan Địa Ngục!
Vô số tia sáng xanh biếc kia chỉ trong nháy mắt tăng vọt lên gấp ngàn vạn lần.
Điền An Bình đứng im trên không trung, gần như không kịp phản ứng. Hắn chỉ thấy vô số Bích Du châm mỏng như lông trâu đã ghim đầy người mình, khiến hắn trông như một con nhím màu xanh!
Bích Du châm bao phủ toàn thân hắn, không chừa một khe hở.
So với Tần Quảng Vương chỉ lo chạy trốn ở Vạn Tiên cung, Doãn Quan lúc này mới thực sự bộc lộ sát khí. Sát khí của hắn cũng tăng vọt lên rất nhiều!
Nhưng Điền An Bình chỉ đứng im đó, không hề phản kháng, thậm chí không có chút sinh khí nào.
Hắn như một cái cây khô héo, không còn gì cả.
Bích Du châm như đàn cá bơi lội trong cơ thể hắn, không ngừng xuyên qua, không ngừng phân tách, cuối cùng hình thành một đám mây khổng lồ được dệt nên từ ánh sáng xanh biếc!
Năng lượng của lời nguyền tích tụ đến mức này, ngay cả vị Sư tổ Chú đạo kia cũng khó lòng khống chế nổi.
Lướt qua đâu, nơi đó sẽ không còn sinh vật nào. Nếu rơi xuống vùng biển này, vạn dặm biển cả sẽ không còn sinh khí.
Nhưng đúng lúc này, Điền An Bình lại mở mắt.
Khoảnh khắc hắn mở mắt, vô số Bích Du châm trên trời đều tự động tránh đường. Chúng tạo thành đám mây màu xanh, để lộ hai lỗ hổng lớn.
Hắn cứ thế nhìn ra ngoài, bị chú lực bao vây, cũng men theo liên hệ của chú lực đi ngược dòng lại, một ý niệm là lập tức đến nơi; phảng phất từ cách xa ngàn vạn dặm thấy được một tòa pháp đàn cao ngất trong hư không, thấy được trên pháp đàn, Tần Quảng Vương tóc dài chấm gót đang đứng sừng sững.
So với đôi mắt xanh lục gần như điên cuồng, mang theo sát khí ngút trời của Tần Quảng Vương; ánh mắt của Điền An Bình lại tương đối bình thường, không hề sắc bén cũng chẳng hề hung ác.
Ánh mắt hắn ẩn chứa hứng thú. Thứ hắn nhìn thấy trên người Tần Quảng Vương, là một con đường hoàn toàn khác biệt với tất cả mọi người, là chân tướng thế giới thuộc về riêng Doãn Quan trên hiện thế này. Hắn rất sẵn lòng nhìn thấy nhiều khả năng hơn nữa trên người Doãn Quan.
Còn với Doãn Quan mà nói, hắn có cảm giác Bích Du châm của mình như đang đâm vào hư không!
Rõ ràng là chú lực không chết không thôi, rõ ràng là lực lượng ấy mạnh mẽ như thế, vậy mà sau khi đâm xuyên qua đạo thân này lại không thể phát huy tác dụng. Theo lý mà nói, mỗi Bích Du châm ứng với một mạng, ức vạn châm này đâm xuống, bất kỳ ai cũng phải tử vong.
Thế nhưng trong cơ thể Điền An Bình dường như trống rỗng, cái vỏ bọc này chẳng khác nào một chiếc xác không hồn.
Chân Nhân đương thời, sao có thể là giả?
Điền An Bình đương nhiên có cách để chứng "chân thực" của mình. Y chậm rãi giơ tay lên. Trong lúc y giơ tay, vô số cây châm xanh biếc dày đặc trên tay y đã biến mất từng mảng lớn, tựa như nước bẩn chảy trên nền gạch, chỉ cần một mảnh vải lau qua là sạch bong.
Bàn tay giơ lên và đôi mắt mở to kia, trở thành "tịnh thổ" không bị chú lực lây dính trên đạo thân này.
Tay y giơ lên ngang bằng với mặt biển, năm ngón tay trắng bệch bất thường cứ thế xòe ra.
Vô số đường vân bay ra từ tầng mây, những đường vân này chẳng biết từ đâu đến, vì sao mà sinh ra, cứ thế xuyên qua tầng mây, xếp thành ngói, dựng thành tường, chỉ trong nháy mắt đã tạo thành một tòa thành hình vuông.
Đó thật sự là một tòa thành trì chứ không phải mô hình.
Nó khổng lồ đến mức, dường như có thể chứa cả biển mây vào trong.
Ầm!
Thành trì rơi xuống.
Trong quá trình rơi xuống, tòa thành trì kia dường như sản sinh ra một lực hút khủng khiếp.
Vô số Bích Du châm dày đặc cắm trên đạo thân Điền An Bình lần lượt bay lên trời, tựa như vạn chim bay về rừng, gào thét lao vào trong thành.
Cho dù đã đâm sâu vào trong cơ thể Điền An Bình, vào tận xương tủy, từng tia sáng xanh biếc vẫn rút ra, bay về phía tòa thành kia.
Chỉ có Doãn Quan mới cảm nhận được, tòa thành trì kia không hề có lực ảnh hưởng gì với Bích Du châm, mà là những cây Bích Du châm này đang tuân theo kết nối của chú lực, đi nguyền rủa Điền An Bình thật sự!
Chẳng lẽ tòa thành trì này mới chính là Điền An Bình?
Trên cổng thành cao cao của tòa thành hình vuông kia, tấm biển treo lơ lửng, ngưng tụ thành một chữ "Tức" rõ ràng, toát ra đạo vận kinh người.
"Tức thành" ở đây.
Đây chính là Nội Phủ của Điền An Bình!
Bích Du châm bên ngoài cơ thể đã bị rút sạch, Điền An Bình đứng giữa tầng mây, ngũ quan lại trở nên rõ ràng. Y vẫn mặc áo mỏng, tay đeo xiềng xích đã đứt, mái tóc dài không hề tổn hại. Y nhìn Doãn Quan từ xa, ánh mắt không hề dao động.
Trên mặt và cơ thể y vẫn còn tia sáng xanh biếc bay ra, đó là tàn dư của chú lực, đang bay về phía Tức thành.
Khi ở phế tích Vạn Tiên cung, thậm chí y còn không phát hiện ra chú lực mà Doãn Quan âm thầm để lại, cho dù có phát hiện ra cũng không thể nào loại bỏ hoàn toàn. Vậy mà lúc này y lại thể hiện vẻ am hiểu về chú lực, khiến nó không thể ẩn nấp trong cơ thể y!
Sau khi tia sáng xanh biếc bay đi, Điền An Bình dường như đã bị hư hóa. Lúc này có thể nhìn thấy, bên trong đạo thân tựa như một cái vỏ rỗng kia của Điền An Bình, là hư không vũ trụ ẩn hiện, tinh lưu tựa mây trôi.
Nội Phủ của y nằm bên ngoài, là một tòa thành.
Ngoại Lâu của y lại nằm bên trong, là trung tâm của vũ trụ.
Bức "Vạn Tiên Lai Triều Đồ" của Vạn Tiên cung, đoạn văn tự mở đầu, ở phần cuối có viết:
"Người tức không gian, người tức thời gian, người tức tiên của vạn tiên!"
Doãn Quan và Điền An Bình, mỗi người đoạt được một phần truyền thừa, cũng có những lý giải khác nhau, không hề rập khuôn theo con đường cũ. Bọn họ xuất phát từ những hướng đi khác nhau, một người tu luyện Vạn Tiên Chi Tiên trước, một người tu luyện vũ trụ trong thân người trước.
Vì thế mới có trận giao đấu này.
Bích Du châm của Doãn Quan tuy đâm vào đạo thân Điền An Bình nhưng lại bay mải miết trong vũ trụ bao la, tất nhiên không thể tìm thấy chân thân của y.
Giờ phút này, "Tức thành" tựa như một chiếc lồng, giam cầm những chú chim bằng ánh sáng xanh biếc kia vào trong.
Thức ăn đã ở ngay trước mặt, há miệng ra là có thể ăn ngay, đó chính là cái gọi là chữ "Tức"! Không thể chờ đợi thêm được nữa!
Điền An Bình dùng ngón cái rạch một đường trên ngón trỏ, máu tươi lập tức phun ra. Y lấy máu trên ngón tay, vẽ một hình người trên hư không. Đầu ngón tay ấn xuống, hình người vẽ bằng máu kia lập tức biến thành một tờ giấy vẽ hình người viền máu, bên trong trống rỗng.
Ngón tay y vẫn còn chảy máu, y lại viết hai chữ "Doãn Quan" lên trên phần thân thể của hình người trên tờ giấy.
Tờ giấy bốc cháy.
Tro tàn mang theo lực lượng màu đen, bay thẳng vào hư không.
Có lẽ y đã sớm nghiên cứu về chú thuật, cộng thêm việc giao đấu với Doãn Quan, y lại càng lĩnh hội được nhiều hơn.
Không ngờ vào lúc này, y lại dùng nó để nguyền rủa Doãn Quan!
Rắc!
Ngón tay vẽ người viết tên của y, bỗng nhiên gập về phía sau một cách quỷ dị, để lộ xương trắng bên trong!
Dù sao thì chú thuật cũng là đại đạo của Doãn Quan.
Hiển nhiên Điền An Bình đã bị phản ngược!
Thậm chí con ngươi của y cũng vỡ tan như lưu ly, những vết nứt kia đều là tia máu.
Thế nhưng y chỉ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã khôi phục như thường. Y thản nhiên bẻ ngón trỏ gãy kia về chỗ cũ.
Hình ảnh Doãn Quan bị quan sát trong hư không đã biến mất, cùng biến mất còn có lực lượng của Chú ddạo. Vị thủ lĩnh của Địa Ngục Vô Môn thấy tình hình không ổn, rất dứt khoát bỏ chạy.
Điền An Bình há miệng nuốt một cái, nuốt "Tức thành" của mình vào bụng.
Y không đuổi theo Doãn Quan, bởi vì đuổi không kịp, hơn nữa cũng chẳng cần thiết phải đuổi theo. Y lập tức xoay người, bay về phía Thiên Nhai đài.
Trước Thiên Nhai đài... Lâu Ước đang đợi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận