Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1265: Nội Phủ ở đâu

Mặt trời treo trên cao chiếu xuống thành Lâm Truy, cũng chiếu rọi Tức thành thuộc quận Đại Trạch.
Có người cảm thấy ấm áp và vinh quang, nhưng cũng có người cảm thấy nóng rát và đau khổ.
Người tên Liễu Khiếu kia cũng không phải là con dòng chính.
Ông ta là một đứa trẻ bị vứt bỏ được Liễu lão gia tử nhặt được ở ven đường, vốn chỉ là thiện tâm nhất thời, tiện tay nuôi ở trong tộc như thêm một người hầu mà thôi.
Nhưng từ khi còn nhỏ, ông ta đã thể hiện thiên phú võ đạo cực mạnh của mình.
Hiển nhiên không thể lãng phí Khai Mạch Đan quý báu ở trên thân thể của người hầu. May có Liễu lão gia tử lực bài chúng nghị, tức là giữ lập trường trước ý kiến của quần chúng mới cho ông ta được một viên.
Mà ông ta cũng không chịu thua kém, bất kể là nắm giữ các loại đạo thuật bí pháp hay là tu hành tiến cảnh cũng đều vượt xa những người khác.
Bởi vậy mà Liễu lão gia tử lại càng coi trọng hơn, vẫn luôn cung cấp tài nguyên. Ông ta cũng không phụ kỳ vọng, mỗi một phần tài nguyên được dùng trên người ông ta đều nhận được sự báo đáp, một mạch cho đến bây giờ trưởng thành đã trở thành cường giả Thần Lâm.
Khi Liễu lão gia tử còn sống, ông ta trung thành tuyệt đối với Liễu gia, lập nên những công lao hiển hách. Sau khi Liễu lão gia tử qua đời, ông ta ủng hộ Tuyên Hoài Bá đời mới - Liễu Ứng Kỳ, cũng cố gắng cống hiến hết sức.
Sau đó khi Liễu Thần Thông bỏ mạng, ông ta cũng là người đầu tiên chạy đến quận Trường Minh, thể phải chặn giết Điền An Bình trên đường về. Đáng tiếc vẫn chưa thành công.
Sau trận chiến ấy, Liễu thị xuống dốc không phanh.
Không có một Liễu Thần Thông thứ hai.
Liễu Huyền Hổ hoàn toàn khác so với huynh trưởng của mình, là một người chất phác ngốc nghếch, thiên tư có hạn, đúng là đầu óc chậm chạp. Khốn đốn trước Thiên Địa Môn, không một ai giúp được.
Liễu Tú Chương lại là một đứa trẻ rất biết cố gắng, đáng tiếc vẫn kém quá xa so với Liễu Thần Thông, hoàn toàn không đủ để chèo chống gia tộc. Chỉ có một tờ hôn ước với Yến thị được quyết định khi còn bé là còn có thể xem như vật bảo đảm.
Mà Liễu Ứng Kỳ...
Dường như lòng dạ của vị Tuyên Hoài Bá này đã hoàn toàn vỡ nát theo cái chết của Liễu Thần Thông.
Với tư chất của một người trung lại ra sức biểu diễn trên sân khấu của các đỉnh cấp thế gia, thoạt nhìn thì khéo léo nhưng thực chất như thể làm gì cũng sai. Từ sau khi Liễu Thần Thông chết, mỗi một chuyện mà ông ta làm đều không thể đạt được hiệu quả như mong đợi.
Liễu thị ngày càng lụi bại...
Kết quả của trận chiến ở quận Trường Minh kia là Điền An Bình bị phạt, Điền gia nhịn đau cắt thịt đền bù cho Liễu thị một lượng lớn tài nguyên. Nhưng Phù Phong - Liễu thị hoàn toàn không thiếu tài nguyên, chỉ thiếu thiên kiêu mà thôi!
Liễu Khiếu trơ mắt nhìn Liêu thị tuột dốc không thể cứu vãn, từng bước một ngã xuống vực sâu. Nhưng hoàn toàn bất lực!
Ông ta chỉ biết tu hành, biết chiến đấu. Suy cho cùng Liễu lão gia tử cũng không dạy ông ta làm cách nào để chấn hưng một gia tộc.
Ổ trong một đế quốc vĩ đại như Đại Tề này, tuy ông ta có tu vi Thần Lâm, nhưng cũng như đi trên băng mỏng.
Có rất nhiều chuyện mà ông ta không dám đụng vào, cũng như rất nhiều chuyện không biết mình có thể đụng vào hay không.
Ông ta cảm thấy mệt mỏi về sự đấu đá lục đục giữa các đỉnh cấp danh môn với nhau.
Ông ta chỉ có thể đứng xem.
"Ta đến Thần Lâm", thần cũng vô dụng!
Bây giờ Liễu Tú Chương bị từ hôn, một nhánh của Liễu Ứng Kỳ này sắp lụi bại, Phù Phong - Liễu thị trở thành trò cười cho thiên hạ. Mà người gây nên mọi chuyện chính là Điền An Bình, kỳ hạn mười năm đã đến!
Trận chiến năm đó ở quận Trường Minh làm Liễu Khiếu khắc ghi thật sâu một chuyện...
Một khi Điền An Bình thoát khỏi giam nhốt, Phù Phong - Liễu thị khiến hắn ta vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu dậy.
Mà ông ta đã quyết tâm từ lâu.
Thề phải giết chết Điền An Bình!
Không thể làm quá sớm.
Trước hết trong mấy năm Điền An Bình bị nhốt, Điền gia tất nhiên sẽ chuẩn bị trận địa sẵn sàng để phòng ngừa Liễu thị bí quá hóa liều. Nếu ra tay vào lúc đó thì tuyệt đối không có khả năng thành công.
Cho nên Phù Phong - Liễu Thị vẫn luôn hành quân lặng lẽ, tựa như đang cố gắng làm phai nhạt cái sự kiện nhục nhã này.
Cũng không thể làm quá muộn.
Đợi đến cuối năm hoặc là sang đầu năm sau thì Điền thị sẽ lại cảnh giác.
Ngày 4 tháng 3 sang năm chính là ngày giỗ của Liễu Thần Thông, cũng là ngày Điền An Bình được thả ra.
Điền An Bình bị đánh vỡ Kim Khu Ngọc Tủy, nổ tung Tứ Đại Thánh Lâu, đánh rớt xuống cảnh giới Nội Phủ, lại còn bị áp chế mười năm. Cho dù là bất kỳ ai thì cũng khó có thể khôi phục lại.
Nhưng mà người này là Điền An Bình.
Một người khiến người ta nghe đến đã tái mặt, cái tên này gần như là một cấm kỵ.
Mọi người chán ghét hắn ta cũng được, sợ hãi cũng tốt, nhưng sẽ chỉ đoán sau khi được thả thì hắn ta cần bao lâu mới có thể lại đạt được Thần Lâm!
Liễu Khiếu là người từng tự mình giao đấu với Điền An Bình, tận mắt chứng kiến Điển An Bình đạt được Thần Lâm rồi lại tận mắt nhìn hắn ta bị đánh rớt xuống cảnh giới Nội Phủ, cho nên ông ta càng không nghi ngờ sự khủng bố của Điền An Bình.
Nhiều năm qua ông ta chỉ làm một việc, đó là quan sát Điền gia.
Lấy danh nghĩa bế quan để ẩn náu, không nhờ ai khác, tự mình quan sát.
Ngày 21 tháng 7 năm Nguyên Phượng thứ 55, là một thời điểm tuyệt vời.
Có lẽ cũng là thời điểm tốt nhất.
Trong thành Lâm Truy đang tổ chức đại điển khánh công, sau khi Tề quốc đạt được bá nghiệp đầu bảng Hoàng Hà đã trở về thái miếu.
Liễu Ứng Kỳ đi xem lễ, Cao Xương Hầu Điền Hi Lễ cũng không ngoại lệ.
Mà hiện tại Điền Hoán Văn còn đang ở hải ngoại...
Khắp cả Tức thành không có một cường giả Thần Lâm nào tọa trấn!
Ông ta muốn giết Điền An Bình, dù sau này Tề đình truy cứu trách nghiệm thì lấy một mạng đổi một mạng là được!
Liễu Khiếu muốn cho người đời biết, muốn thù của Liễu thị dù mười năm vẫn báo, một trăm năm cũng không quên!
Nếu Điền An Bình không tiến cảnh, dùng Nội Phủ đấu với Thần Lâm thì chắc chắn sẽ phải chết. Nếu như Điền An Bình tiến cảnh, vi phạm ước định cầm tù thì cũng phải chết!
Liễu Khiếu dùng một tay ghìm chết vệ binh ở cửa thành, trong khi các vệ binh còn lại gõ vang từng hồi trống báo động.
Trong toàn bộ Tức thành, có thể thấy bóng dáng tu sĩ vọt lên ở khắp nơi, thậm chí lão già tên Điển Hoán Chương - đường đệ của Điền Hoán Văn cũng phi thân lên đầu phố nhìn.
Vốn đang đứng ở mặt đất trên đường, nhưng khi nghe Liễu Khiếu tự báo tên họ thì đột ngột nhảy ra sau, phần lớn bóng người đều đứng yên không động đậy gì. Chỉ có Điền Hoán Chương trực tiếp lùi về sau.
Cường giả Thần Lâm, ai có thể động đến?
Nắm đó ở quận Trường Minh, ông ta đã từng gặp Điền Hoán Chương. Lúc đó, lão thất phu này rất vênh váo tự đắc, mở miệng là một tiếng "Liễu yếu". Hôm nay co đầu rụt cổ cũng nhanh lắm.
Bay nhanh dưới ánh mặt trời trên cao, Liễu Khiếu liếc mắt nhìn tới trung tâm Tức thành, lập tức thấy tòa lầu nhỏ hai tầng có vẻ ngoài quỷ dị kia.
Tòa kiến trúc trung tâm của thành thị hình hộp chết tiệt này.
Tựa như một cái giếng cao hơn mặt đất, có thể nhìn thấy những cây lựa quái dị ở khắp nơi trên "vách giếng", chỉ mở ra một cổng vào duy nhất trên mái nhà.
Bốn cảnh cửa thì có đến ba cánh đều bị xiềng xích màu đen quấn khóa, chỉ riêng một cánh phía Bắc kia là trống trơn.
Điền An Bình...
Ông ta lầm nhẩm cái tên này ở trong lòng.
Đột nhiên, có mười bóng người ở trước mặt bay lên, có Đằng Long có Nội Phủ cũng có Ngoại Lâu, tu vi khác nhau nhưng cùng kết thành đại trận.
Một người dẫn đầu nắm giữ trận đồ, lớn tiếng nói: "Liễu Khiếu! Chuyện năm đó đã xong, ngươi cũng biết việc hôm nay mình làm đáng tội gì?"
Liễu Khiếu nhếch miệng cười.
Thế này mới đúng.
Suy cho cùng cũng là một mình ông ta đối mặt với đối thủ trong bấy lâu nay.
Vốn hôm nay ông ta sẽ phải đại khai sát giới, nếu như con đường phía trước bằng phẳng không một trở ngại, Điền gia đều là hạng người như Điền Hoán Chương thì không khỏi quá khiến người ta thất vọng!
Làm sao đáng giá để ông ta quyết tâm như vậy?
Linh thức càn quét, Liễu Khiếu không nói hai lời, tung một chưởng phủ đầu!
Một chưởng là sáu bàn tay.
Sáu phía trên dưới, hai bên, trước sau đều ngưng tụ ra một bàn tay to lớn từ trong hư không, tựa như sáu bức tường cao vẫn luôn bao quanh hơn mười tu sĩ này, thôi động cùng lúc!
Là Lục Hợp Băng Diệt!
Ầm!
Hơn bóng người kia đều bị tiêu diệt sạch sành sanh, chỉ còn lại mưa máu đầy trời, một tấm trận đồ rách nát lơ lửng lung lay rơi xuống.
Đây là Liễu Khiếu dốc toàn lực ứng phó!
Khoảng cách từ Nội Phủ, Ngoại Lâu đến Thần Lâm há là thứ mà một bức trận đồ có thể vượt qua?
Thân hình Liễu Khiếu lướt qua mưa máu đây trời, nhoáng cái đã đến không trung trên Phụ Bật Lâu, sau đó nhảy vào trong từ cái "miệng giếng" này.
Vừa vào đã nhìn thấy một nam tử chân trần chỉ mặc một tấm áo mỏng ngồi xếp bằng trên mặt đất trong lâu đó, lúc này đang ngửa đầu nhìn ông ta.
Ngồi dưới "giếng" nhìn ông ta.
Trong ánh mắt kia lại ẩn chứa vẻ hoang mang!
Lúc này Liễu Khiếu đang trong tư thế đầu dưới chân trên vì bay ngược xuống, một bàn tay đặt ở trước người, sức mạnh thuộc về tu sĩ Thần Lâm Cảnh bao trùm tòa lầu nhỏ hai tầng này trong nháy mắt.
"Điền An Bình, ngươi phải chết!"
Ông ta gần như không cảm nhận được một lực cản trở nào, sức mạnh ở cấp Nội Phủ cũng không thể trở thành lực cản của cường giả Thần Lâm.
Toàn bộ chiêu số trong Phụ Bất Lâu đều bị bẻ gãy nghiền nát.
Bàn tay của ông ta đặt ở trước mặt Điền An Bình đúng như mong đợi.
Đạo nguyên tít gào, điên cuồng tràn vào trong thân thể kia.
Ông ta muốn hủy diệt Ngũ Phủ Hải của Điền An Bình, phá hủy năm tòa Nội Phủ, còn muốn hủy diệt Thông Thiên Cung của Điền An Bình!
Muốn chặt đứt đạo đồ một đời của Điền An Bình, còn muốn khiến Điền An Bình không thể hồi sinh!
Nhưng!
Nơi đạo nguyên gào thét mà tới lại trống trơn!
Với linh thức cường đại của ông ta mà lại không tìm thấy Nội Phủ của Điền An Bình!
Chuyện gì đã xảy ra?
Liễu Khiếu ngạc nhiên lại nghi ngờ mà lên tiếng: "Nội Phủ của ngươi ở đâu?"
Vào giờ phút này, bàn tay của ông ta vẫn chăm chú đặt trước mặt Điền An Bình.
Mà giọng nói của Điền An Bình lại chậm rãi vọng ra thông qua những khe ngón tay của ông ta...
"Ngươi đang ở trong phủ của ta, sao lại hỏi ta Nội Phủ ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận