Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2442: Đêm đã khuya, thời gian đã muộn (2)

Khương Vọng hoảng hốt nhớ lại, lúc trước nghe mọi người đánh giá mấy vị Hoàng trữ này.
Nói đến Thập Nhất hoàng tử Khương Vô Khí, là “giống tiên đế nhất”.
Nói đến Cửu hoàng tử Khương Vô Tà, là “khá giống Võ Tổ”.
Hắn vẫn luôn cảm thấy điểm giống nhau giữa Khương Vô Tà và Tề Võ đế chỉ là phong lưu và tuấn mỹ. Thế nhưng Khương Vô Tà lúc này tựa như lơ đãng khoe ra cơ bắp, mới khiến hắn nhìn thấy chút thủ đoạn “khá giống Võ Tổ” kia.
Hắn đã xem như là lực lượng cao tầng của Tề quốc. Lực lượng chính trị mà Khương Vô Tà im hơi lặng tiếng nắm giữ đã đủ để ảnh hưởng đến chê khen ở cấp độ như hắn hay sao?
Khương Vọng cũng không trầm mặc quá lâu, chỉ hỏi:
“Điện hạ muốn gì?”
“Không muốn gì cả.”
Khương Vô Tà cười một tiếng:
“Hiện tại cô cũng không muốn làm giao dịch với ngươi!”
Khương Vọng than nhẹ một tiếng:
“Tâm ý của điện hạ, Khương Vọng đã nhận, sau này không cần nữa. Một số chuyện ta đã làm, bất kể hậu quả là gì đều là do ta nên gánh chịu. Cứ để bọn họ nói đi.”
“Chút chuyện nhỏ, cũng không cần vội vàng cự tuyệt.”
Khương Vô Tà đưa tay ngăn lại, nói:
“Nhân vật như Nhĩ Phụng Minh, ta bóp ở trong lòng bàn tay. Tiếng huyên náo trong triều cũng không đau không ngứa, vốn không thể tạo ra sóng gió gì.”
Gã dựng thẳng ngón tay chỉ lên trời:
“Tâm tư của vị kia mới là thâm sâu khó lường. Cho dù là ta thân là nhi tử của ngài đấy, cũng như đi trên băng mỏng. May mà ngươi từ trước đến nay được lòng người, hẳn là không khó vượt qua cửa ải này. Sau này ...”
Gã không nói tiếp nữa.
Khương Vọng đưa mắt nhìn trần xe, cũng tự mình trầm mặc.
“Vừa rồi ở cổng thành ... Vương Di Ngô phong mang vẫn còn đó.”
Khương Vô Tà đột nhiên lại hỏi:
“Ngươi thấy bại tướng dưới tay mình này thế nào?”
Từ “bại tướng dưới tay” này từ trong miệng Khương Vô Tà nói ra có chút kỳ diệu.
Bởi vì gã từng là bại tướng dưới tay Vương Di Ngô, thua một cách triệt để bên trong quyết đấu cùng cảnh.
Nhưng thật sự mà nói, ai có thể chiến thắng Vương Di Ngô ở Thông Thiên cảnh chứ?
Khương Vọng nói:
“Thắng thua nhất thời không nói lên được điều gì.”
Cộc cộc cộc.
Khương Vô Tà gõ bàn, mang theo một chút chuếnh choáng cười nói:
“Lời khách sáo nghe đủ nhiều rồi, cô muốn nghe vài câu thật lòng.”
Nể mặt Khương Vô Tà chủ động giúp mình dẹp yên dị nghị trong triều, Khương Vọng nói:
“Hắn chắc chắn có một trái tim cường giả, sẽ không bị bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì đánh gục. Nhưng ta xưa nay chưa bao giờ ngoái đầu nhìn lại.”
Khương Vô Tà cười ha hả.
Gã biết rõ Khương Vọng nói như vậy, mới coi như là có chút giao tình bên ngoài giao dịch với mình. Mặc dù cũng không nhiều.
Sau khi cười xong, Khương Vô Tà mới nói:
“Ngươi có biết cô nhìn nhận hắn như thế nào không?”
Khương Vọng nói:
“Xin lắng tai nghe.”
“Cô chắc chắn.”
Khương Vô Tà nghiêm túc nói:
“Trong thế hệ thiên tài Tề quốc tương lai này, nếu nói có ai có thể đuổi kịp ngươi và Quan Quân hầu về tu vi, chỉ có một mình Vương Di Ngô mà thôi!”
“Một trận chiến Đông Nhai khẩu, ngươi đã đánh bại vị Thông Thiên cảnh đệ nhất cổ kim, đánh khắp Cửu Tốt, đánh đối phương thành trò cười. Sau đó ngươi lại đoạt quán quân Nội Phủ, chiến thắng thiên kiêu Cảnh quốc ở Tinh Nguyệt Nguyên, ở Ngoại Lâu cùng Trọng Huyền Tuân đấu tướng, bên trong chiến tranh phạt Hạ thành tựu Thần Lâm ... Trong tình huống như vậy, nếu Vương Di Ngô dũng mãnh tinh tiến, phấn đấu đuổi theo, kỳ thực cũng không tính là gì, bởi vì chúng ta đều biết, căn cơ, nội tình, thiên phú, sư thừa của hắn, cái gì cũng không thiếu.”
“Nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác sau khi bị ngươi bỏ xa, vẫn có thể không nóng không vội, vững vàng tiến về phía trước, nỗ lực cầu toàn đối với mỗi một cảnh giới. Mới thật sự khiến ta bội phục.”
“Tính cách Vương Di Ngô cuồng ngạo như vậy, lúc trước là kiêu căng tự phụ không coi ai ra gì cỡ nào! Phá giặc trong núi dễ, phá giặc trong lòng khó, hàng phục giặc trong lòng, thu phục giặc làm binh, càng là khó khăn gấp bội. Có khoảng thời gian ẩn nhẫn này, không khó tái hiện lúc xuyên mây phá nguyệt.”
Những điều này Khương Vọng đương nhiên đều hiểu, hắn từng chính diện va chạm với Vương Di Ngô, cũng chưa bao giờ coi thường đối phương. Nhưng lúc này suy nghĩ một chút, chỉ nói:
“Điện hạ hình như cũng đang nói chính mình.”
Khương Vô Khí một bước Thần Lâm, kết làm Thu Sương.
Khương Vô Ưu tự khai sáng võ đạo, chứng thành Thần Lâm.
Thái tử Đông cung Khương Vô Hoa cũng là vô cùng bình tĩnh thành tựu Thần Lâm, duy trì tu vi không lên không xuống.
Trong bốn vị cung chủ tranh long của đế quốc Đại Tề, chỉ có Khương Vô Tà, Dưỡng Tâm cung chủ “khá giống Võ Tổ” này vẫn còn cách Kim Khu Ngọc Tủy rất xa.
Nhưng gã dường như cũng không vội vàng.
Điều này chẳng phải cũng là một loại tự tin kiên định đối với tương lai sao?
Đối với sự thăm dò của Khương Vọng, Khương Vô Tà chỉ cười ha hả một tiếng, tự mình vén rèm xe:
“Tới rồi!”
Khương Vọng bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn cổng cung trong tiếng bánh xe lộc cộc đi xa.
Thành quách nguy nga biểu hiện ra uy nghiêm của hoàng thất Đại Tề, tinh kỳ tung bay như tiếng gầm rú của vũ trụ.
Cho dù là Khương Vọng giờ phút này, đứng trước quần thể cung điện nguy nga của vương triều vĩ đại này cũng có vẻ vô cùng nhỏ bé.
‘Lầu cao mười hai tầng, hoàng thành sâu như biển a!’.
“Người đến là ai?”
Trong vòm cửa sâu hun hút chợt có tiếng hô uy nghiêm.
Khương Vọng đứng trên quảng trường lát bằng Thái Ất Thiên Bạch Ngọc, lớn tiếng nói:
“Tề Võ An hầu Khương Vọng, cầu kiến Thiên tử!”
Giọng nói trong vòm cửa cung chậm một lúc mới vang lên:
“Hầu gia xin đợi một lát, mạt tướng sẽ đi bẩm báo.”
Khương Vọng nói một tiếng “Không sao”, liền đứng yên trước cổng cung.
Quảng trường trống rỗng, bóng người cô độc.
Một lần chờ đợi này chính là hai canh giờ.
Chờ đến khi trời đã tối, bầu trời mênh mông vô tận tựa như đang rủ xuống, Hàn Lệnh mặc quan phục mới bước ra khỏi cổng cung, đi tới trước mặt Khương Vọng.
Cổng cung cao lớn như miệng một con quái vật nuốt chửng tất cả.
Khương Vọng và Hàn Lệnh đều vô cùng nguy hiểm khi đứng trước mặt nó.
Trước tòa cung điện chìm trong bóng tối, có lịch sử vĩ đại, nuốt chửng không biết bao nhiêu chuyện xưa, càng nổi bật, càng nguy hiểm. Cho dù là quan phục màu đỏ của nội quan đứng đầu, hay là áo xanh của Võ An hầu.
“Võ An hầu uống rượu rồi sao?”
Hàn Lệnh hỏi.
“Trên đường đến, có uống một chén với Cửu hoàng tử.”
Khương Vọng đáp.
Hàn Lệnh khẽ gật đầu, mới nói:
“Trở về đi, Thiên tử không muốn gặp ngươi.”
Đây là lần đầu tiên từ lúc vào Tề đến nay, Khương Vọng nghe được câu “Thiên tử không muốn gặp ngươi”, lần đầu tiên hắn yết kiến Thiên tử thất bại!
Thậm chí mỗi lần trở về Tề quốc trước kia, Thiên tử đều triệu kiến hắn ngay lập tức. Lúc đấy hắn có muốn từ chối cũng không được.
Câu “không muốn gặp ngươi” này, nói nhẹ cũng quá nhẹ, nói nặng cũng quá nặng.
Nhưng Khương Vọng chỉ chắp tay:
“Làm phiền Hàn tổng quản thay ta bẩm báo với Thiên tử ! thần Khương Vọng thân là Võ sĩ Kim Qua tam phẩm, được hưởng bổng lộc, từ trước đến giờ chưa làm tròn trách nhiệm. Nay xin được túc trực bên cạnh Thiên tử, mong được ân chuẩn!”
Hàn Lệnh nhìn chằm chằm hắn một lúc sâu, sau đó xoay người đi vào vòm cửa cung sâu hun hút. Chỉ để lại một câu, “Đợi một chút.”
Y phục đỏ thẫm như dạ quỷ.
Dưới màn đêm như vậy, nhìn bóng lưng gã, Khương Vọng nhớ đến Chúc Tuế.
Người canh gác đêm của đế quốc Đại Tề kia chỉ còn lại ba tôn Dạ Du Thần còn sống trên đời, đã đoạn tuyệt con đường phía trước, chỉ chờ thọ mệnh kết thúc. Không biết lúc này còn đang tuần tra ban đêm hay không?
Canh gác một ngàn năm, canh thâm sao mà dài!
Lại chờ khoảng nửa khắc, Hàn Lệnh lại bước ra khỏi cửa cung, dùng ngữ khí không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nói:
“Bệ hạ nói, trong cung không thiếu người túc trực. Võ An hầu quen tự do rồi, muốn làm gì không cần bẩm báo trước.”
Gã tiến lên nửa bước, nhỏ giọng nói:
“Trời đã khuya, Hầu gia vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi, đừng quấy rầy bệ hạ nữa.”
Khương Vọng lại lùi lại một bước, nghiêm chỉnh hành lễ:
“Thần tuân chỉ!”
Chưa đợi Hàn Lệnh hiểu rõ hắn tuân chỉ gì, hắn đã trực tiếp xoay người tại chỗ, tay đặt lên kiếm, áo xanh trên người biến thành giáp xanh, trong nháy mắt oai phong lẫm liệt, đứng thẳng tắp như cột cửa ở đó.
Hàn Lệnh đi vòng ra trước mặt hắn:
“Võ An hầu đây là ý gì?”
Khương Vọng nhìn không chớp mắt:
“Cung thành Đại Tề là cửa nhà của bệ hạ. Bệ hạ cho phép thần tự chủ, thần liền túc trực ở đây! Hàn tổng quản, xin mời trở về, thứ cho Khương mỗ vì giữ cửa cho Thiên tử, không tiễn được.”
Hàn Lệnh há to miệng, cuối cùng cũng không nói nên lời. Ba bước đi ngoảnh đầu nhìn lại nhanh chóng tiến vào cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận