Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1774: Ngân nguyệt đương không (1)

“A, không ở trong lâu…” Liên Hoành có chút xấu hổ lẩm bẩm.
Nếu Chúc Duy Ngã không ở trong tù lâu, trong tù lâu lại không có nam nhân khác.
Vậy hảo huynh đệ hắn rống lên kia, không phải là gọi người mới tới Khương Vọng thì là gọi ai?
Đổi lại là ai có thể không hiểu lầm?
Khương Vọng người ta chịu đứng ra, thật sự là đủ phúc hậu!
Bất quá sự xấu hổ của Liên Hoành, cũng không có bất kỳ người nào chú ý.
Giờ khắc này, ai còn có thể quan tâm tới những người khác, chuyện khác?
Tất cả tầm mắt đều bị một loại sáng chói cướp đoạt.
Từ trên trời cao, một điểm hỏa tinh này giống như từ trong mặt trời bắn ra…
Đã rơi xuống nhân gian!
Xuyên qua không trung ngàn vạn trượng, dường như đang miêu tả quỹ tích mỗi một tia ánh mặt trời.
Mây phía chân trời, bốc cháy lên.
Một đường không khí lướt qua, bốc cháy lên.
Nó mang theo đuôi lửa nhỏ dài.
Những nơi mà nó đi qua, tất cả những thứ bị xuyên thấu đều lưu lại vết tích độc nhất của nó.
Ánh sáng của nó, bành trướng vô hạn. Ngọn lửa của nó, bành trướng vô hạn.
Thái Dương Chân Hỏa, bay xuống nhân gian.
Muốn thiêu hết, sơn hà vạn lý này.
Muốn đốt sạch, bát hoang lục hợp này.
Nó huy hoàng rực rỡ như vậy, uy nghiêm quang minh như vậy.
Người, thương, hỏa, đã không phân biệt được.
Đây đâu phải là Thái Dương Chân Hỏa, đâu phải Tân Tẫn Thương, đâu phải Chúc Duy Ngã?
Ngươi chỉ biết, bọn họ đã giáng lâm, một phần của mặt trời đang rơi rụng!
Một người như vậy, giống như từ trong mặt trời rơi xuống, nhiễm vào một thân liệt diễm, lay động thiên địa.
Triển lộ ra uy nghiêm như thần của y.
Ráng đỏ nhiễm ngàn dặm tại chân trời, như là một đạo hồng phi chói mắt phía sau người y.
Từ đó mà triển khai, ngàn dặm vạn dặm.
Mà khi y không ngừng rơi xuống, cực nhanh rơi xuống, hồng phi này thoáng chốc cuốn một cái! Vô tận quang và diễm, đều thu vào thân y, thương của y, trở thành một điểm tận cùng của mũi thương.
Đối mặt với một người như vậy, một thương như vậy.
Đệ nhất thiên kiêu Đan Quốc Trương Tuần đứng trên mặt đất, đứng ở trên con đường lớn nào đó của thành Bất Thục, mở hai tay của hắn ra. Hắn ngửa mặt hướng lên trời, như là đang ôm lấy thế giới này, ôm chặt tất cả những gì hắn nhìn thấy.
Cũng đã không giữ lại chút nào…bày ra lực lượng cấp độ Thần Lâm của hắn!
Áo bào trên người phồng lên.
Mái tóc dài phất phới như lá cờ.
Có thể nói lực lượng kinh khủng, không sai lệch bài xích mỗi người ở gần hắn.
Mà hắn há mồm phun một cái.
Một viên đan hoàn màu trắng sáng nhảy ra.
Tựa như trăng sáng giữa đất bằng.
Thử thử thử, thử thử thử.
Tiếng chói tai như lôi điện liên tiếp vang lên, một tiếng đuổi theo một tiếng.
Từ trong đan hoàn trắng sáng này, sinh ra tiếng kiếm rít liên miên không dứt như thủy triều.
Giống như có một ngàn thanh kiếm, một vạn thanh kiếm, ngâm nga trong ánh trăng.
Sau đó có từng sợi tơ bạc sắc bén như thực chất, bắn ra từ trong viên đan hoàn này, đó là kiếm khí kinh khủng ngưng tụ thành, là sợi tơ kiếm khí đại biểu kiếm thuật đạt tới thành tựu cực cao!
Ngàn vạn kiếm khí đã thành tia.
Bay với tốc độ cao trên không trung, ngươi đuổi ta đuổi, như thể trục nhật mà đi!
Trương Tuần không ngờ luyện được một viên Kiếm Đan!
Trên đại hội Hoàng Hà, hắn cũng không lộ ra chút nào. Lúc đó là lấy công phu mài nước, tốn trọn vẹn sáu canh giờ, mới lấy ưu thế yếu ớt đánh bại đối thủ, lấy được danh ngạch vòng chính thức trận U30. Nghĩ đến một viên kiếm đan này, chính là át chủ bài hắn chuẩn bị cho đại hội Hoàng Hà lần đó.
Mà hôm nay, Chúc Duy Ngã cuốn Thái Dương Chân Hỏa mà đến, hắn trực tiếp phun ra Ngân Nguyệt Kiếm Đan để ứng đối.
Thiên và địa, nhật và nguyệt, vàng rực và trắng sáng…hai người như thần!
Tình cảnh này, hoa lệ đến mức khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả.
Kiếm đan chiếu rọi, ngàn tia vạn tia phi thẳng lên trời.
Giống như một vầng trăng tròn bay lên không, mà ánh trăng lại từ nhân gian phản chiếu lên vòm trời!
Nhân gian có ngàn vạn ánh trăng, lúc này phải đi đến nơi hẹn với một điểm hoả tinh kia.
Thái dương tại chân trời, trăng ở nhân gian.
Cuối cùng đụng vào nhau.
Kiếm ti vô tận bao lấy một điểm thương mang kia, như tơ tằm dệt thành kén, tụ thành ngân nguyệt giữa trời.
“Ánh trăng ” đã nuốt chửng “mặt trời ”.
Tất cả mọi người đều có thể cảm thụ được lực lượng kinh khủng chất chứa trong đó.
Kiếm ti không ngừng bay ra, không ngừng tụ tập.
“Mặt trăng” càng lúc càng chặt chẽ, càng lúc càng bành trướng, càng lúc càng giống như một vầng trăng cụ thể.
Nhưng trong vầng trăng đó có màu vàng.
Lúc đầu chỉ thấy một điểm, sau đó nhiễm cả vầng.
Sau đó chiếu sáng kim quang.
Càng thấy rõ ràng, càng phát rõ ràng.
Ầm!
Biển lửa màu vàng trải ra, trong nháy mắt căng rách kén kiếm ti!
Như là một đóa hoa hai màu vàng bạc, nở rộ trên không trung…
Ngàn vạn sợi tơ kiếm khí màu bạc, là “cánh hoa” không ngừng nở rộ không ngừng điêu tàn.
Trung tâm có một thân ảnh kiêu ngạo, là “nhụy hoa ” độc đấu với thiên phong.
Mà kim sắc hải dương đã nổ tung lại là vẻ đẹp của nó, là màu sắc của nó, là hương thơm của nó!
Không.
Rõ ràng nó là một con sông.
Một con sông như dung nham.
Con sông như dung nham lan tràn, xông qua sự ngăn chặn của kiếm ti trắng bạc, cuồn cuộn trút xuống!
Chiến trường còn ở trên không trung, rất nhiều người trong thành Bất Thục đã cảm nhận được cái nóng rực, cảm nhận được sự cháy bỏng.
Kiếm đan lơ lửng trên không Trương Tuần.
Vừa rơi, lại rơi, lại rơi.
Liên tục rơi xuống ba lần.
Sau đó bỗng nhiên phóng ra ngân quang xán lạn.
Không còn có kiếm ti xông lên trời, không còn có kiếm đi tu bổ chiến trường càng cao hơn đã bị phá thành mảnh nhỏ.
Hàng vạn hàng nghìn kiếm ti đan vào nhau ngay tại chỗ, ngay trên không trung, lấy bản thân kiếm đan làm kiếm cách, nhanh chóng bện thành một thanh trường kiếm hoa lệ màu bạc sáng.
Xoẹt xoẹt!
Đồng thời khi thanh trường kiếm này hình thành, trên không trung liền xuất hiện một hắc tuyến thật dài.
Đây không phải là hắc tuyến, đó chẳng qua là ánh sáng ở nơi đó bị thôn phệ, đó là toàn bộ không gian thật lớn cũng đã bị nứt ra!
Biển lửa màu vàng kia tựa hồ vô biên vô hạn cũng vỡ ra!
Mà mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ, khi hỏa diễm tách ra, trong không gian tách ra, hai loại phong mang vẫn lấy tốc độ kinh người đi qua, mũi kiếm màu bạc, chống đỡ mũi thương màu vàng, bất động trên không trung ngắn ngủi mà lại huy hoàng!
Lúc kịch liệt nhất, không ngờ chúng nó lại trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận