Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1686: Đêm dài không cô độc (1)

Bạch Cốt Đạo Tử...
Bạch Cốt Đạo Tử!
Bốn chữ này gần như đánh thức lại toàn bộ hồi ức.
Trong một đoạn thời gian rất dài, Khương Vọng vẫn luôn tin rằng bản thân chính là nguồn gốc của mọi sự xui xẻo, là nhân vật trọng yếu của Bạch Cốt Tà giáo, là Bạch Cốt Đạo Tử, người sắp nghênh đón Tà Thần giáng lâm. Vì thế hắn đã từng nghi hoặc, từng thống khổ, từng giãy giụa, cũng đã từng tuyệt vọng.
Đương nhiên sau đó hắn đã giết chết Trang Thừa Càn rồi, cũng trực tiếp đối diện với uy năng của Bạch Cốt Tà Thần, cũng không hề sợ hãi Bạch Cốt Đạo Tử nữa.
Chẳng qua là...
Vương Trường Cát mới là Bạch Cốt Đạo Tử của thế hệ này ư?
Khương Vọng có một loại cảm giác rối loạn đến hốt hoảng, sau đó hắn chợt nhớ tới, ban đầu khi còn ở chiến trường Tề Dương, hắn đã từng nhìn thấy Bạch Cốt Thánh Chủ, hình như người bị chiếm dụng thân thể chính là Vương Trường Cát.
Bởi vì khi đó Lục Diễm có nói một câu: "Bạch Cốt, ngươi căn bản không phải Vương Trường Cát!"
Khi đó hắn còn rất nghi ngờ, nhưng lại bị Trang Thừa Càn ngụy trang thành Khương Yểm dùng những lời nói mơ hồ để bỏ qua.
Vào thời điểm khi hắn gặp Vương Trường Cát của hiện tại ở Ung quốc, tướng mạo của Trương Lâm Xuyên mà hắn tiện tay miêu tả, chính là tướng mạo của vị Bạch Cốt Thánh Chủ xuất hiện trên chiến trường kia!
Chẳng qua là Khương Vọng của lúc đó, cũng không hề liên hệ hai người đó với nhau, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy mơ hồ quen thuộc. Dẫu sao thì đối với hắn mà nói, Vương Trường Cát còn quá xa lạ, dẫu sao thì cho dù là cùng một thân thể, khí chất bất đồng cũng sẽ dẫn tới biến hóa rất lớn.
Bạch Cốt Thánh Chủ, Bạch Cốt Đạo Tử, Bạch Cốt Sứ Giả...
Một đoàn dây này hình như càng ngày càng loạn, nhưng Khương Vọng rất nhanh đã có thể vuốt thẳng mọi thứ lại, chạm tới chân tướng kia.
Dù sao thì hắn, người đã đích thân cảm thụ cuộc tranh đấu của Trang Thừa Càn và Bạch Cốt Tôn Thần, đã có trình độ nắm giữ rất lớn đối với tin tức của Bạch Cốt Đạo. Hắn cũng hiểu Bạch Cốt Đạo Tử - người bị Tà Thần chọn làm vật chứa để giáng thế rất sâu sắc.
Bốn chữ "Bạch Cốt Đạo Tử", bản thân của nó đã là một loại bi ai khi bị thiết kế.
Người ở trước mặt Tà Thần thì vô lực đến mức nào!
Khương Vọng nhìn nam tử đứng trước mặt mình, tưởng tượng ra câu chuyện mà người này phải trải qua. Trong thảm họa diệt vong của thành Lâm Phong, khi hắn tiêu hao thọ nguyên, bất lực đứng nhìn cố hương Phong Lâm.
Ai đó cũng giống như vậy ở một nơi nào đó, chứng kiến tất cả mọi thứ trong tuyệt vọng. Bọn họ đã từng cảm thụ một loại đau khổ gần như nhau, nghiến răng trong vô lực như nhau. Ở trong lực lượng kinh khủng của Thần Chỉ giáng thế mà cảm nhận thế gian đang sụp đổ.
Cố hương bị hủy diệt, gia đình bể nát, những người quý trọng đều bị bóp chết giống như con kiến.
Mà bọn họ chỉ có thể đứng nhìn.
Trợn to hai mắt, nhìn hết tất cả không thể bỏ qua bất kỳ thứ gì.
"Lúc mới bắt đầu, bọn họ cũng nói ta là Bạch Cốt Đạo Tử."
Khương Vọng nói như vậy, mắt nhìn về phía mặt biển. Ảnh chiếu trên mặt nước như mặt gương kia, ít nhất cũng đã nói cho hắn biết hắn đã trưởng thành thành người như thế nào.
"Bọn họ hứa hẹn với ta về vị trí tương lai ở Bạch Cốt Thần Quốc, nói với ta, sẽ vì ta mà dâng hiến tất cả."
"Xem ra ngươi cũng không hề tin bọn họ.” Vương Trường Cát tỉnh bơ nói.
"Không, ta tin.” Khương Vọng nói: "Khi đó ta rất dễ lừa gạt.”
Vương Trường Cát không nói gì.
Hắn nghĩ tới, vào thời điểm đó, Vương Trường Tường cũng rất dễ lừa gạt.
Tin tưởng huynh trưởng của chính mình, chỉ nói vấn đề nằm ở mạch hay khí lực, còn nói người có ý chí thì chắc chắn chuyện gì cũng sẽ thành.
Ngây thơ cho rằng, có thể dựa vào cố gắng của chính bản thân mình để giải quyết vấn đề huynh trưởng không thể tu hành.
Rõ ràng bản thân cũng mới bước được một bước vào trong thế giới tu hành đó, dựa vào cái gì... mà có vọng tưởng như vậy chứ?
Rõ ràng khích lệ Vương Trường Tường tu hành, là vì mong muốn đệ ấy sớm rời thành Phong Lâm đi, một đi không quay lại.
Nhưng đệ ấy lại vẫn thường thường quay lại, còn mang về mấy loại dược vật vô cùng bừa bộn. Rõ ràng đã đối xử với đệ ấy rất lạnh nhạt, nhưng người ngu xuẩn như đệ ấy... lại giống như có thể nhìn thấy sự đau khổ dưới thân xác nặng nề này.
Luôn mang theo nụ cười ấm áp tiến vào trong sân.
Luôn là, đuổi cũng không đi...
"Ta lựa chọn nói chuyện này cho ân sư của ta biết.” Khương Vọng tiếp tục nói: "Viện trưởng đạo viện thành Phong Lâm, Đổng A. Khi ta bị yêu nhân Bạch Cốt Đạo tập kích, lão ta đã tự tay bắt yêu nhân đó. Lão ta còn kiên nhẫn chỉ ra những vấn đề tu hành của ta, đưa ngọc bội tùy thân của lão ta cho ta, dạy dỗ ta khống chế bí pháp đạo nguyên... Lão ta đã vì Thành Đạo Viện làm rất nhiều thứ."
Trong ánh mắt hời hợt của Vương Trường Cát, phủ xuống một sự ưu tư đau khổ, thứ này làm cho hắn trở nên sinh động hơn. Thật giống như lại một lần nữa có thể lập được một mối quan hệ với thế giới này.
Hắn nghĩ tới sự tín nhiệm mà Vương Trường Tường dành cho mình, chắc chắn sâu hơn Khương Vọng dành cho Đổng A.
Khi Bạch Cốt Thần làm chủ cỗ thân thể này và giết chết Vương Trường Tường, trong lòng hắn nên thống khổ nhiều hay ít?
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mạng, Trường Tường đã... suy nghĩ gì?
"Người phụ lòng ngươi, tóm lại sẽ làm cho ngươi càng đau khổ hơn.” Vương Trường Cát nói: "Bởi vì... ngươi chưa từng để phòng người đó."
"Sau đó ta giết chết lão ta.” Trong giọng của Khương Vọng lộ ra vẻ.
khó hiểu: "Đêm giao thừa năm kia. Con phố kia rất dài. Hôm đó trời mưa rất to."
Hắn nhìn về phía Vương Trường Cát: "Cho tới bây giờ, ta vẫn chưa từng nói với ai về những điều này, nhưng ta nghĩ, có lẽ ngươi sẽ hiểu được.”
Vương Trường Cát trầm mặc một hồi, nói: "Từ ngày ta ra đời, đã luôn có một đôi mắt nhìn ta, nhìn ta không nháy mắt. Lúc ta mười hai tuổi mới biết."
"Lúc đó ta thường sẽ sinh ra dục vọng muốn giết người, phát điên lên muốn giết người. Khi nhìn cha ta luôn miệng lải nhải, ta đã muốn cắt đứt cổ họng của ông ta. Thị nữ chỉ đi qua trước mặt ta, ta đã muốn đâm rách lưng của nàng ta... Ta đành tự giam mình trong phòng, ai cũng không thấy."
"Ta đã lật tất cả điển tịch mà nhà họ Vương thu thập, mua tất cả những cuốn kinh điển của các nhà hiền triết có thể mua được, học tập đạo đức của đạo Phật, nhưng cũng không thể nào tìm được phương pháp tự cứu lấy mình."
"Một hôm vào buổi tối khi ta đang đọc quyển kinh dưới ánh đèn, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy cặp mắt kia."
Giọng của Vương Trường Cát bình tĩnh đến thế.
Nhưng ngược lại lại khiến cho người ta cảm nhận được loại sợ hãi đó, cái loại cảm giác có thể ép người ta đến phát điên.
"Nó không hề có tâm tình gì, cũng không trao đổi với ta bất cứ thứ gì."
"Cho dù ta làm gì, cho dù ta có mắng nó hay công kích nó, nó cũng không hề có phản ứng gì?”
"Ta không thể tiết lộ sự tồn tại của nó với bất kỳ ai. Chỉ cần ta vừa nảy lên ý tưởng đó, ta liền không thể mở miệng được."
"Cho dù không thể mở miệng thì cũng có thể truyền tin được, ta đã nghĩ rất lâu, nghĩ tới phương pháp có thể nhờ Tống gia gia giúp đỡ, ông ta là người nhà họ Vương ta cung phụng, là người mạnh nhất mà ta biết lúc này... nhưng đến ngày thứ hai, ông ta chết rồi."
Vương Trường Cát chậm rãi nói: "Nói là thời điểm tu hành xảy ra chuyện không may."
Khương Vọng gần như có thể tưởng tượng ra loại tuyệt vọng đó.
Người phàm khi đối mặt với Thần thì thật sự không có chút sức lực nào.
Cho dù có giãy giụa, phản kháng như thế nào, thì cũng chỉ có thể nhìn bản thân từng bước tụt xuống vực sâu.
Làm gì đều là vô dụng.
Thậm chí càng giãy giụa, lại càng liên lụy tới nhiều người...
Một người thiếu niên mười hai tuổi, làm thế nào để chịu đựng sống qua những năm đó đây?
"Ta cũng đã thử tự sát rất nhiều lần, nhưng không thể chết được. Dùng đao, dùng độc dược, treo cổ... cặp mắt kia vĩnh viễn chỉ nhìn ta như thế. Rất nhiều lần ta tưởng ta đã chết, nhưng đến lúc tỉnh lại, tất cả đều không thay đổi gì.”
Vương Trường Cát nói: "Ta ngày càng lớn lên, nhưng cặp mắt kia vĩnh viễn ở nơi đó nhìn ta. Từ đầu đến cuối đều giống như vào thời điểm năm ta mười hai tuổi vậy.”
"Ta đã sợ hãi rất nhiều năm, suy nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng đều không có tác dụng. Sau đó ta nghĩ, cho dù kết cục có là gì, thì cũng mau tới đi. Ta đã hoàn toàn từ bỏ rồi."
"Nếu như là mạng sống của chính ta thì ta có thể nhận mệnh."
Ánh mắt của Vương Trường Cát hơi rũ xuống, nhìn xuống đôi bàn tay của mình: "Ta có thể nhận...”
Hắn có thể đón nhận tất cả kết cục. Thứ duy nhất hắn không thể tiếp nhận, là việc Vương Trường Tường chết ở ngay trước mặt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận