Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 730: Đối xử chân thành với nhau

Một quyền này của Tống Hoành Giang, đương nhiên là thứ Khương Vọng muốn thấy.
Nhưng cũng phá vỡ ảo tưởng của hắn.
Dù hắn là ân nhân cứu mạng Tống Thanh Chỉ, nhưng sau khi biết bí mật ma quật dưới đáy nước, Tống Hoành Giang nhất định không có khả năng bỏ qua cho hắn.
Thế nên nhất thời tình hình lại rơi vào tử cục.
Tống Hoành Giang đánh chết Trang Thừa Càn rồi, cũng sẽ tiện thể giết hắn luôn. Nếu Trang Thừa Càn chạy thoát được, thì Tống Hoành Giang sẽ đánh vào nội phủ, đập vỡ căn nguyên thần hồn của hắn.
Nên hắn giả vờ mắc lừa, nhường quyền khống chế cơ thể, trốn tít vào trong nội phủ, chính là để lấy lùi làm tiến, nhưng lúc này rất có khả năng đã không còn cơ hội.
Ba ngàn gian ở sâu trong nội phủ thứ nhất không phải là pháo đài của hắn, mà giống phần mộ của hắn hơn.
Hắn cần phải trước một khắc đó, tìm ra biện pháp phá cục.
Cầu sinh từ trong tử cục, tìm ra khả năng từ trong tình thế không có khả năng.
Nhưng còn có thể làm gì đây?
Trong cơ thể hắn, Trang Thừa Càn đã chiếm hết ưu thế, nhưng đối với tình hình thực tế bên ngoài, Trang Thừa Càn cũng đang phải tìm hết đủ mọi cách để cố gắng giữ được tính mạng trong tay Thần Lâm cảnh Tống Hoành Giang.
Trang Thừa Càn kêu to: "Đại ca, ta là Thừa Càn!"
Quyền dừng lại, âm ba cũng dừng.
Nắm tay của Tống Hoành Giang dừng ngay trước mặt Trang Thừa Càn, rồi từ từ dời sang bên phải, để đôi mắt đục ngầu của Tống Hoành Giang và đôi mắt trẻ trung của Trang Thừa Càn đối diện với nhau.
Trang Thừa Càn nhếch mép, nét mặt khổ sở, giọng nặng nề: "Đại ca, là ta."
Nét mặt Tống Hoành Giang không có nhiều kinh ngạc.
Thật ra ông ta cũng mơ hồ có dự cảm.
Ma quật bỏ hoang dưới đáy nước này, là năm đó chính do ông ta cùng với muội muội và Trang Thừa Càn cùng phát hiện!
Là một trong những nơi bọn họ từng cùng đi thám hiểm hồi còn trẻ.
Nếu bảo trên đời này ngoài ông ta, còn ai nữa biết được nơi này, quả thật ông ta không nghĩ ra ai khác.
Nhưng ông ta không sao hiểu nổi. Năm đó lúc Trang Thừa Càn chết, chính tận mắt ông ta nhìn thấy, không thể là giả được. Sao chừng hai trăm năm sau, hắn lại xuất hiện nữa? Là năm đó vẫn còn chưa chết, hay Thừa Càn có một loại thần thông giúp chết đi rồi sống lại gì đó?
"Ngươi lấy gì để chứng minh?" Tống Hoành Giang hỏi.
Ánh mắt trẻ trung của Trang Thừa Càn biến mất, thay bằng ánh mắt tang thương, như đắm chìm vào trong ký ức: "Ma quật dưới đáy nước này, là năm đó chúng ta cùng nhau phát hiện. Bố trí ở trong quật, là ta và Uyển Khê cùng làm ra. Ta xuất hiện ở nơi này, bản thân nó đã là sự chứng minh."
"Nhưng ta nhớ, nghĩa đệ của ta đã chết rồi." Tống Hoành Giang nói.
Trong giọng nói không hề cảm nhận được dao động cảm xúc.
Nếu bảo không có tình cảm với Trang Thừa Càn, là chuyện không có khả năng. Dù gì năm đó họ chính là huynh đệ sinh tử, tình cảm rất sâu nặng. Trận chiến sau cùng của Trang Thừa Càn trước khi chết, chính là sóng vai với ông ta.
Nhưng thời gian trôi qua đã quá lâu, ông ta đã chấp nhận sự thật Trang Thừa Càn chết trận. Hôm nay lại đột nhiên nghe thấy hắn ta còn chưa chết, không tránh được khó mà nhận nổi.
Trang Thừa Càn khàn giọng: "Ta đã chết rồi, nhưng U Minh là hang ổ của Bạch Cốt, làm sao ta dám chết?"
Câu nói khá là mâu thuẫn, nhưng Tống Hoành Giang hoàn toàn hiểu được.
Năm đó Trang Thừa Càn đúng là đã chết trận, nhưng vong hồn không dám tiến vào U Minh, vì U Minh là hang ổ của Bạch Cốt tôn thần. Ở U Minh, hắn sẽ không có cơ hội để phản kháng, trong khi Bạch Cốt thần tất nhiên sẽ hành hạ hắn suốt đời.
Nên hắn chết, nhưng lại không dám chết thật sự.
"Năm đó ta giết Cốc Y, khiến Bạch Cốt giáng thế. Trận chiến ấy, đại ca ngươi bị thương nặng, ta thì cơ thể tan vỡ, bỏ ra cái giá cao như vậy, mới phá được Bạch Cốt thần tướng, trục xuất nó trở về U Minh ".
Trang Thừa Càn giải thích: "Ta biết mình sắp chết, nhưng không dám vào U Minh, nên bỏ ra một nửa thần hồn, tạo hình ảnh giả thần hồn đã bị băng diệt, rồi mượn Minh Chúc để ẩn thân. Không phải ta cố ý muốn lừa đại ca, mà thật sự là không dám để Bạch Cốt tra biết được chân tướng."
Có thể miêu tả cặn kẽ chi tiết trận chiến năm xưa như thế, thân phận này của Trang Thừa Càn rõ ràng không cần phải nghi ngờ nữa.
Tống Hoành Giang thu hồi nắm đấm, nếp nhăn trên mặt như sâu thêm mấy phần: "Nếu là vậy, sao lúc nãy lại gạt ta, nói mình là Khương Vọng gì đó?"
Trang Thừa Càn nhìn Tống Uyển Khê sau lưng, ánh mắt đầy bi thiết: "Năm đó ta bị mù mắt, đi cưới Bạch Cốt thánh nữ, khiến Uyển Khê bị Bạch Cốt Đạo làm hại, ngươi cũng vì Bạch Cốt thần mà vô vọng vào Động Chân, ta làm gì còn mặt mũi nhận ngươi?"
Gặp được cố nhân, rõ ràng cảm xúc của Tống Hoành Giang đã có phần dao động, chầm chậm hỏi: "Nếu ngươi đã sống lại, sao lại đứng yên nhìn Minh Khải bỏ mình, để Cao Tiện trở thành hình dạng hôm nay?"
Trang Minh Khải là nhi tử của Trang Thừa Càn và Tống Uyển Khê, là sinh phụ của Trang Cao Tiện, tính tình nhân hậu, trị quốc khoan dung, thụy hào là Đại Trang Nhân Hoàng đế.
Sau khi Trang Thừa Càn bất ngờ mất mạng, chính là Trang Minh Khải ổn định triều chính, vãn hồi tình thế, giúp Trang quốc rút chân ra khỏi cuộc chiến tranh liên tục nhiều năm, có thời gian để nghỉ ngơi lấy sức, có được tích lũy đầy đủ để sau này khi Trang Cao Tiện thay thế, có tiềm lực để tiếp tục chiến tranh.
Tiếc thay hắn tráng niên mất sớm.
Sử sách ghi do nhuốm bệnh nặng mà chết. Bệnh gì thì không viết rõ, chữa trị ra sao cũng không ghi, chỉ viết vài chữ qua loa rồi kết thúc. Người sáng suốt đều nhìn ra trong đó có vấn đề.
Lúc đó Tống Hoành Giang vẫn còn đang bế quan để chữa trị thương thế do Bạch Cốt thần để lại. Chờ đến khi ông ta xuất quan, thì mọi việc đều đã trễ. Nhi tử duy nhất của Trang Thừa Càn với Tống Uyển Khê đã chết. Cũng may Trang Minh Khải khi còn sống có để lại nối dõi, giúp Trang quốc không đến nỗi mới ba đời đã tuyệt tự.
Trang Thừa Càn nhắm mắt, đầy vẻ không muốn nhớ lại, nhưng vẫn đáp: "Ngay cả đại ca ta còn không dám báo, sao dám để người ngoài biết ta vẫn còn thần hồn? Sức mạnh của Minh Chúc có hạn, thần hồn của ta lại không lành lặn, chưa hồi phục, nên chỉ đành luôn ẩn trốn trong bí khố Bạch Cốt niêm phong, trốn một cái là cả trăm năm. Chuyện của Minh Khải ta đâu có biết, quá trình Cao Tiện lớn lên ta cũng không được tham dự. Thế nhân không biết ta, ta cũng chẳng biết gì về thế nhân."
"Sau đó Bạch Cốt Đạo tro tàn lại cháy, thành chủ Phong Lâm thành Ngụy Khứ Tật lấy Minh Chúc ra khỏi bí khố để dụ giáo chúng Bạch Cốt Đạo, ta mới lại được nhìn thấy ánh mặt trời. Ta không thể để người của Bạch Cốt Đạo phát hiện ra mình, mà một mình điều khiển Minh Chúc thì lại không thể kéo dài được lâu. Quả thực tiến thối lưỡng nan."
Nói đến đây, hắn cúi đầu nhìn cơ thể mình đang chiếm giữ: "Sau đó phát hiện trên người thiếu niên này có khí tức của Bạch Cốt, bèn chui vào người hắn để ẩn nấp, nấp trong Thông Thiên cung của hắn."
"Ngươi đoạt xác hắn rồi?" Tống Hoành Giang bất thình lình hỏi.
"Không hẳn."
Trang Thừa Càn lắc đầu cười khổ: "Chuyện này nói ra rất dài dòng. Bạch Cốt không chịu chết tâm, muốn hiện thế trở lại, lập kế ở Phong Lâm thành, muốn diệt thành để luyện đan. Ta mơ hồ cảm nhận được một chút dấu vết hoạt động của Bạch Cốt Đạo, nhưng bị thực lực của thiếu niên này cản trở, không thể biết được nhiều hơn, cũng không làm được gì cả, đành nghĩ cách mượn Minh Chúc để truyền cho hắn Bạch Cốt độn pháp, âm thầm tác động đến ý chí của hắn, khiến hắn cứu Thanh Chỉ trước khi kịch biến xảy ra, coi như là việc duy nhất mà huynh đệ ta làm được cho đại ca."
Trang Thừa Càn nói đến là hợp tình hợp lý, hoàn toàn không giống lời nói dối.
Nhưng Khương Vọng vô cùng chắc chắn, hắn cứu Tống Thanh Chỉ, thuần túy chỉ là vì muốn cứu. Vì lúc ấy hắn không hề có ý cứu Tống Thanh Chỉ, mà là tiện thể nhìn thấy trong lúc cứu An An. Cứu Tống Thanh Chỉ là do bản tính hiền lành hắn sinh ra đã có, nhưng cũng chỉ là tiện tay thì làm.
Trang Thừa Càn lúc đó, có tạo tác động gì đâu!
Nhưng ngay tại lúc này, lại lôi chuyện này ra để giành công với Tống Hoành Giang!
Ấy vậy mà Tống Hoành Giang lại xúc động, rõ ràng là đã bị thuyết phục, ông ta tin người từng là huynh đệ sinh tử năm xưa đương nhiên sẽ chiếu cố bảo vệ cho nữ nhi của ông ta.
Khương Vọng trốn kỹ trong nội phủ, không cách nào vạch trần Trang Thừa Càn.
Nhưng hắn nhạy bén nhận ra, Trang Thừa Càn không thật lòng với Tống Hoành Giang. Hai người không hề thân như huynh đệ, đối xử chân thành với nhau như trong sách sử ghi chép. Ít nhất Trang Thừa Càn là không phải.
Làm hắn nảy ra một số ý tưởng mới, có lẽ sẽ có thể ảnh hưởng đến thế cục.
"Còn về cơ thể của thiếu niên này …"
Trang Thừa Càn tiếp tục nghiêm túc nói dối, hoàn toàn thay đổi câu chuyện về Khương Vọng. Tuy nhiên, trên đời này, quả thật không ai hiểu rõ những việc Khương Vọng đã trải qua bằng hắn.
"Sau khi rời khỏi Trang quốc, trong một lần thám hiểm bị nhập ma, không nghe lời ta khuyến cáo, cố gắng tranh giành, kết quả trong lúc tranh đấu bị người ta giết chết, lúc đó ta không đủ sức để can thiệp, đành đứng yên nhìn hắn mất mạng, vứt xác ra nơi hoang dã."
"Trước khi thần hồn tiêu tán, hắn giao cơ thể này lại cho ta. Chấp niệm duy nhất, là muốn ta giết lão sư Đổng A của hắn cho hắn. Ta cũng không cho phép trong triều đình có loại gian thần như vậy nắm quyền, nên đã đồng ý."
"Sau đó ta cực khổ tu hành, một đường lặn lội, bao nhiêu khó khăn bên trong nghĩ rằng không cần phải kể ra đây."
Trang Thừa Càn thở dài: "Nơi xa nhất là đến nước Tề, trải qua không ít chuyện, đã từ từ tìm về được một chút sức lực, coi như mới nhìn thấy ánh sáng quang minh, đã có lập ra một chút kế hoạch cho cuộc đời mai sau."
"Lần này trở về Trang quốc, việc đầu tiên là muốn đến mộ Uyển Khê nhìn một cái, thứ hai là muốn trở về cố thổ. Thứ ba chính là để thỏa mãn ước nguyện của thiếu niên này. Qua mấy phen trắc trở, cuối cùng cũng giết được Đổng A, để vong hồn của thiếu niên được an nghỉ. Ta cũng rốt cuộc có thể bình thản sử dụng cơ thể này, sống lại cuộc đời cho mình."
"Lúc bị Đỗ Như Hối đuổi giết, vì không muốn bị lộ thân phận, nên ta mới núp ở đây, nghĩ rằng nơi này không ai biết cả, ta sẽ có thể ở nơi Uyển Khê từng ở để một mình nhớ tới nàng."
Vẻ bi thương trên mặt nhanh chóng chuyển thành vừa giận vừa ngượng: "Không ngờ con cháu đời sau vô tri, lại quên đi minh ước năm đó của huynh đệ chúng ta, ỷ quyền ỷ thế chèn ép thủy phủ. Đại ca, ta thực là xấu hổ!"
Sơ hở lớn nhất sau khi tự chứng minh thân phận, là ở chỗ hắn là Thái tổ của Trang quốc, vậy mà lại đi giết một Đổng A luôn trung thành một lòng với Trang quốc, khiến bản thân bị Tướng quốc Trang quốc là Đỗ Như Hối đuổi giết.
Nhưng Tống Hoành Giang còn chưa kịp thắc mắc, Trang Thừa Càn đã nhanh chóng, tự nhiên bổ túc chỗ sơ hở này.
Nếu nói dối cũng có cảnh giới, vậy thì tu vi của Trang Thừa Càn về mặt này nhất định sẽ không thấp hơn cảnh giới tu vi. Ít nhất cũng là đại sư nói dối cấp bậc Chân Nhân.
Lúc giả làm Khương Vọng giải thích hoàn toàn khác, sau khi thấy thân phận Khương Vọng không bảo vệ được tính mạng cho mình, liền lập tức chứng minh thân phận, lúc này, lại đưa ra một bài giải thích hoàn toàn khác biệt.
Hơn nữa còn vô cùng phù hợp với ‘cảnh ngộ mới’ của mình, nghe rất là có tình có lý, dáng vẻ vừa chân thành vừa vô cùng tình cảm.
Phải biết, đây mới chỉ là nhất thời phát huy, tùy cơ ứng biến.
Nếu không phải Khương Vọng chính là thiếu niên trong miệng hắn, e là cũng đã tin rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận