Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 165: Thiên Phủ

Đầm Mãn Nguyệt trong vắt như gương, nhưng lại không chiếu thấy bất kỳ một người nào ở bên bờ.
Rất nhiều người là lần đầu tiên tới Mãn Nguyệt đầm, đều rất ngạc nhiên với sự kiện này.
Trăng ở trên trời, chưa thể chiếu tới trong nước.
Nhưng trong nước lại có trăng, trông như ảo ảnh.
Trăng trong nước, là tự sinh ra trong nước, sau khi xuất hiện, thì đứng yên bất động.
Hành lang dài tạo thành hình tròn nhìn từ bầu trời đêm, và mặt trăng trên trời, là thành một phe.
Thời gian từng phút trôi qua, hiện trường dần trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, yên lặng chuẩn bị.
Cuối cùng cũng đến lúc mặt trăng đến lưng chừng trời.
Trăng trên trời đã nằm ngay chính giữa cái vòng hành lang dài tạo thành hình tròn, gần trùng với bóng trăng ở trong đầm Mãn Nguyệt.
Sau đó, trăng trên trời hoàn toàn trùng vào với trăng trong nước.
Mãn Nguyệt đầm vẫn luôn tĩnh lặng xuất hiện biến hóa, ánh sáng rung lên.
Bóng trăng trong nước chợt lắc một cái.
Khương Vọng biết đó không phải là ảo giác, biến hóa đã thật sự xảy ra.
Như có một bàn tay vô hình, thò vào trong đầm Mãn Nguyệt, "mò" bóng trăng trong nước lên.
Bóng trăng trong nước như hình giấy cắt, cứ thế rời khỏi Mãn Nguyệt đầm, bay lên, nằm lơ lửng ngay bên trên đầm nước.
Tuy như giấy cắt, nhưng từ mặt bên lại không nhìn ra được độ dày mỏng của nó.
Nhìn từ chính diện, mặt trăng trong nước đang từ từ nở ra, hóa thành một vầng trăng tròn to bằng thân người.
Đây chính là cửa vào Thiên Phủ bí cảnh, còn được gọi là Nguyệt Môn.
Tu sĩ bên bờ đầm rối rít từ biệt thân hữu, bởi vì có khi từ biệt lần này sẽ thành vĩnh viễn.
Nguy hiểm trong Thiên Phủ bí cảnh, nổi danh ngang hàng với thu hoạch từ nó.
"Thiên Phủ bí cảnh hách phá đảm, giá yêu đa nhân ngã tối tiên!"
Tạm dịch: Thiên Phủ bí cảnh dọa vỡ mật, bao nhiêu người vậy ta đi đầu.
Hứa Tượng Càn nắm ngay thời cơ đọc "Thơ", nhún chân nhảy vào Nguyệt Môn.
Nhưng mà cái tư thế kia, mà gọi là "Anh dũng đi đầu", thì thà bảo rằng "Ôm đầu trốn chui như chuột" sẽ phù hợp hơn.
Đại khái hắn cũng biết "Làm thơ" kiểu này rất là dễ bị đánh.
Lý Long Xuyên theo sát phía sau, chân khẽ nhún, thân hình bắn đi như một mũi tên. Mắt mọi người chỉ hoa lên một cái, hắn đã biến mất sau Nguyệt Môn.
Mọi người không chút chần chừ, rối rít vọt vào Nguyệt Môn.
"Chúng ta cũng đi." Trọng Huyền Thắng khẽ nói.
Tay trái nắm tay áo Khương Vọng, tay phải nắm giáp y Thập Tứ, cùng vọt vào Nguyệt Môn.
Ngay tích tắc tiến vào Nguyệt Môn, tóc gáy Khương Vọng chợt dựng đứng!
Bởi vì hắn cảm nhận được, Vương Di Ngô ở sát ngay sau lưng.
Hắn không hề che giấu mục tiêu của mình chính là Trọng Huyền Thắng.
Bởi vì đặc thù của Thiên Phủ bí cảnh, mọi người sau khi ra ngoài đều sẽ không nhớ bên trong chuyện gì xảy ra.
Điều này đồng nghĩa, làm gì ở trong ấy cũng được.
Làm gì cũng sẽ không lưu lại chứng cớ.
Trong này cũng bao gồm giết chết những con cháu danh môn như Trọng Huyền Thắng!
Vương Di Ngô theo sát bọn họ vào Nguyệt Môn, dĩ nhiên không phải là để kết giao bằng hữu với họ.
Khương Vọng đặt tay lên đốc kiếm, vào thế sẵn sàng.
Đối mặt đối thủ như Vương Di Ngô, tin là Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ cũng đã chuẩn bị xong tinh thần liều chết đánh một trận.
Nguyệt Môn giống như ảo ảnh, lúc xuyên qua không có một trở ngại nào, toàn thân không hề có cảm giác khác thường.
Nhưng sau khi rơi xuống đất, bốn phía trống trơn.
Không chỉ không nhìn thấy Vương Di Ngô, ngay cả Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ cũng không thấy bóng dáng.
Thì ra tiến vào Thiên Phủ bí cảnh, mọi người sẽ bị tách ra.
Khương Vọng không kiềm được thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù biết chiến đấu với Vương Di Ngô là điều không thể tránh khỏi, nhưng có thêm thời gian chuẩn bị chút nào thì tốt chút ấy.
Đối mặt một kẻ địch mạnh như vậy, cẩn thận cỡ nào cũng không quá đáng.
Bên tay trái có một con sông nhỏ, nước chảy róc rách. Bèo trôi dập dờn, thong dong. Nước rất trong, Khương Vọng dùng đạo thuật tụ ra một hòn đá ném xuống, không hề xuất hiện một con thú dữ nào.
Có lẽ con sông này an toàn, nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.
Song ít nhất vận chuyển đạo thuật là không có vấn đề.
Sông nhỏ rất dài, quanh co chảy đi xa, không thấy được đầu.
Mặt sông không rộng, Khương Vọng đủ sức phóng qua, nhưng hắn không thử làm điều ấy. Hai bên bờ sông đều có mảng cỏ xanh xanh. Bờ sông đối diện là đất bằng, phía xa có thể nhìn thấy dáng dãy núi phập phồng.
Đứng ở bờ sông bên này, nhìn sang tay phải, là một mảnh rừng rậm, cũng không nhìn thấy cuối.
Không khí rất trong lành, Khương Vọng cẩn thận hít một hơi, có hơi nước và mùi thơm của cỏ xanh.
Nơi này hẳn không phải là ảo cảnh, mặc dù đã có tiền lệ là Thái Hư ảo cảnh cũng có thể làm ra cảnh chân thực, nhưng lúc vào Thái Hư ảo cảnh, hắn chỉ vào bằng thần thức, trong khi ở Thiên Phủ bí cảnh là cả cơ thể vào.
Thế nhưng, chết trong Thiên Phủ bí cảnh, là chết thật.
Rất nhiều tu sĩ bao năm qua đã chứng minh điều này.
Là một nơi đất lành ẩn dật? Hay Nguyệt Môn kia có thần thông na di nào đó?
Khương Vọng quan sát hoàn cảnh xong, mới gỡ từ đai lưng một tấm ngọc bội. có hình bầu dục, khắc hình một cái miệng.
Đây là một trong các chuẩn bị Trọng Huyền Thắng trước khi đến đây, Hoàn Âm Bội. Hắn, Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ mỗi người một cái, chính là để đề phòng tình huống bị thất lạc nhau.
Kỳ vật này giúp người giữ chúng có thể nói chuyện với nhau từ khoảng cách xa, rất là tiện lợi. Dĩ nhiên, khoảng cách này không được vượt quá trăm dặm.
Nhưng sau khi Khương Vọng thử truyền đạo nguyên vào, Hoàn Âm Bội lại không có phản ứng.
Có phải cách xa quá nên không có tác dụng, bị mất hiệu lực rồi không?
Đồng nghĩa rất nhiều chuẩn bị khác của Trọng Huyền Thắng cũng bị mất hiệu lực, Thiên Phủ bí cảnh hẳn là hạn chế việc sử dụng các loại kỳ vật, phải dựa vào thực lực của bản thân.
Đây không phải là thông tin tốt.
Không phải ý bảo Vương Di Ngô là đệ tử quan môn của quân thần Đại Tề, nội tình không bằng Trọng Huyền Thắng, mà với thực lực của Vương Di Ngô trong Thiên Phủ bí cảnh, hẳn không cần phải chuẩn bị quá nhiều kỳ vật bảo bối. Hơn nữa hắn cũng chẳng có nhiều thời gian chuẩn bị như vậy.
Trọng Huyền Thắng làm những chuẩn bị này, là để đề phòng một số trường hợp xấu, nhưng vì đặc thù của bí cảnh, nên trở thành công cốc.
Thậm chí thanh kiếm trong tay Khương Vọng, cũng bị mất chức năng Kim Quang Tiễn. Dĩ nhiên, dù gì bây giờ có nó cũng còn hơn không.
Khương Vọng cất Hoàn Âm Bội đi, xòe tay ra, nguyên khí hành mộc màu xanh ngưng tụ trong lòng bàn tay, tạo thành hư ảnh một cây cỏ nhỏ.
Cỏ nhỏ chờ đợi một chút, rồi cúi đầu, như đang tìm kiếm.
Phương hướng chỉ về phía trước.
Đây là một hướng tốt.
Theo tình hình hiện giờ, đi dọc theo bờ sông về phía trước, rõ ràng là ổn thỏa nhất.
Tầm mắt rộng rãi, gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể kịp phản ứng.
Trong Thiên Phủ bí cảnh, việc khó chịu nhất chính là không biết.
Không biết sẽ trải qua khảo nghiệm gì, không biết cơ duyên để có được hạt giống thần thông sẽ xuất hiện theo cách nào...
Tất cả đều là mờ mịt.
Khương Vọng đi dọc theo bờ sông về phía trước, dọc đường không ngừng để ý hai bên bờ sông, cả rừng rậm lẫn núi xa, nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có gì xảy ra cả.
"Cùng tiến vào Thiên Phủ bí cảnh có năm mươi người, đều bị chia ra à? Tại sao một bóng người cũng không thấy? Thiên Phủ bí cảnh lớn đến như vậy?"
Khương Vọng trầm ngâm.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, dùng Truy Tư Thảo lần nữa.
Đã đi một hồi lâu, mà Truy Tư Thảo vẫn chỉ về phía trước.
"Hay là ở trong Thiên Phủ bí cảnh, 'Truy Tư' mất hiệu lực? Nhưng thế thì vô lý. Đạo thuật khác có bị cái gì đâu! Hơn nữa nếu Truy Tư mất đi hiệu lực, Truy Tư Thảo phải bất động hoặc quay lung tung, chứ không phải cúi đầu."
"Nếu Truy Tư không bị mất hiệu lực ..."
"Thì chỉ có khả năng Trọng Huyền Thắng đang cách mình cực xa, trong thời gian ngắn dù mình có tăng tốc độ cỡ nào, cũng không đuổi kịp hắn."
"Hoặc là trong lúc mình đang đi về phía trước, Trọng Huyền Thắng cũng đi về phía trước."
"Hoặc là..."
Khương Vọng bỗng dừng bước.
"Thực ra mình không hề di chuyển."
Bạn cần đăng nhập để bình luận