Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1711: Từ trong ảo tưởng trở về (1)

Khương Vọng từng suy đoán Hỗn Độn muốn phá vỡ trói buộc, nhưng trói buộc mà hắn lý giải, hiển nhiên không hoàn toàn giống trói buộc mà Vương Trường Cát lý giải.
Toàn bộ Sơn Hải Cảnh chỉ là tạo vật huyễn tưởng.
Đây không thể nghi ngờ là một loại miêu tả hoang đường.
Phù sơn kia, biển xanh kia, bầu trời cao mây khói lượn lờ kia, dị thú thần linh khó mà kể lại hết kia, thậm chí bao gồm cả thời khắc thiên khuynh, thiên địa sụp đổ lúc này.
Điểm nào không chân, điểm nào không thật, điểm nào không cụ thể? Nhưng Vương Trường Cát tuyệt không giống như đang nói đùa, y cũng không phải là một người thích nói đùa.
Sự nhạy cảm của y, lực nhìn thấu của y, cấp độ của y đã hiện ra vô cùng rõ ràng.
"Ta có một chuyện không hiểu." Tả Quang Thù nói: "Nếu Sơn Hải Cảnh đúng như lời ngươi nói, là chỉ tồn tại trong thế giới huyễn tưởng. Chuyện Hỗn Độn có thể biết, Chúc Cửu Âm không có khả năng không biết. Hỗn Độn muốn phá vỡ ranh giới giữa hư ảo và chân thực, chẳng lẽ Chúc Cửu Âm không muốn trở thành ‘Thật’ sao? Vậy tại sao nó phải ngăn cản Hỗn Độn, kiên trì giữ gìn trật tự Sơn Hải Cảnh như vậy?"
Phương Hạc Linh vẫn không nói một lời, lúc này lại mở miệng nói: "Có lẽ Chúc Cửu Âm là khôi lỗi Hoàng Duy Chân để lại, thậm chí nó chính là hóa thân của Hoàng Duy Chân! Như thế mới có thể nói rõ, vì sao nó giữ gìn trật tự thế giới này như vậy."
So với những người khác, gã chắc chắn không giữ lại chút nào mà ủng hộ Vương Trường Cát. Cho dù không tin, gã cũng sẽ tìm lý do để cho mình tin tưởng. Không có nguyên tắc, chỉ có thái độ.
"Năm đó Hoàng Duy Chân quả thực đã chết." Tả Quang Thù nói: "Điểm này không thể nghi ngờ. Sống chết của lão hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt? Đại Sở nhiều cường giả như vậy, thiên hạ nhiều cường giả như vậy, không có khả năng tất cả đều phán đoán sai lầm. Cho nên hóa thân gì đó, ý thức gì đó, không thể luôn tồn tại.
Tối đa là di chí của lão còn đang được chấp hành.
Nói đến khôi lỗi... Hỗn Độn đã tiếp cận cấp độ Động Chân, Chúc Cửu Âm thì càng mạnh hơn chứ không yếu hơn. Trên đời này có khôi lỗi mạnh như vậy sao? Thậm chí chủ nhân chết đi rồi, còn có thể biểu hiện ra trí tuệ địch lại Hỗn Độn, tham dự cuộc tranh đoạt thế giới Sơn Hải Cảnh? Phải biết rằng, Hỗn Độn còn lừa được cả Khương đại ca, lại bị áp chế trong Điêu Nam Uyên chịu tội."
Nhắc đến ví dụ này, Khương Vọng thật sự không phục cũng không được, chỉ có thể mặt không thay đổi nghe tiếp.
Nguyệt Thiên Nô lại không kiêng dè gì với thân khôi lỗi, nói thẳng: "Mọi người đã biết, khôi lỗi mạnh nhất mà Mặc môn công khai chỉ mới đến cấp độ Thần Lâm mà thôi. Tạo vật khôi lỗi bọn họ bán ra ngoài, chỉ ở cấp độ Ngoại Lâu trở xuống.
Nhưng Mặc môn đương nhiên không cam lòng chỉ vẻn vẹn như thế.
Bọn họ có thử nghiệm liên quan, là một kế hoạch tên là Khải thần. Kế hoạch này huy động toàn bộ lực lượng Mặc môn, tài nguyên phung phí không thể tính toán. Nghe nói hai ba Chân Quân cũng không phung phí nổi nhiều tài nguyên như vậy. Thành quả sau cùng là tạo ra ba khôi lỗi cấp Chân Nhân, nhưng sức chiến đấu còn kém rất xa Chân Nhân cùng cảnh giới. Cho nên kế hoạch này đã bị gác lại.
Hoàng Duy Chân dù là thiên nhân học cứu, ta cũng không cho rằng về mặt tạo vật khôi lỗi, lão có thể tới gần trình độ của Mặc môn. Cho nên ta cho rằng Chúc Cửu Âm không thể nào là khôi lỗi.
Khương Vọng vừa động tâm niệm, nghĩ đến Huyết Khôi Chân Ma Tống Uyển Khê còn phiêu đãng trong Vạn Giới Hoang Mộ. Đó có lẽ là ngoại lệ mà Nguyệt Thiên Nô nói tới.
Nhưng Tống Uyển Khê là ma thân được dưỡng trăm năm, vốn có tư chất Chân Ma. Lại thêm lực lượng nguyên thần của Tống Hoành Giang, mới bị chế thành Huyết Khôi Chân Ma cấp Chân Nhân, lại khác với khôi lỗi Mặc môn sáng tạo.
Một Chân Ma thêm một Thần Lâm vô hạn tới gần Chân Nhân, đổi một khôi lỗi Chân Nhân sức chiến đấu thua xa cùng cảnh giới, đương nhiên rất không có lợi, hơn nữa còn chưa hẳn thành công đổi được. Điều quan trọng là hành vi này xúc phạm cấm kỵ, truyền đi sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ, cả thế gian coi là địch.
Vương Trường Cát thản nhiên nói: "Sơn Hải Cảnh muốn tới gần một thế giới chân thật, từ huyễn tưởng đi đến hiện thực, thì không thể có tồn tại khôi lỗi gì. Trong thế giới này, tồn tại ảnh hưởng sự vận chuyển của thế giới, nhất định phải có tư tưởng của mình, ý chí độc lập của mình. Nếu không, huyễn tưởng vĩnh viễn dừng lại ở huyễn tưởng. Cho nên Chúc Cửu Âm tất nhiên không phải là khôi lỗi gì đó ... Cũng chính vì vậy, mới có chuyện Hỗn Độn phản loạn".
Phương Hạc Linh hoàn toàn bị thuyết phục. Đúng vậy, nếu như ý chí của Hoàng Duy Chân vẫn tồn tại ở nơi này, Hỗn Độn há lại có thể lật nổi sóng gió gì? Đương nhiên, cho dù Vương Trường Cát không nói gì, gã vẫn phục.
"Ta nghĩ là vì ..." Khương Vọng nói: "Muốn mô phỏng giả thành thật, còn có một lựa chọn khác là toàn bộ Sơn Hải Cảnh hoàn toàn diễn hóa thành chân thực."
Nếu Sơn Hải Cảnh đã diễn biến từ huyễn tưởng thành hình dáng bây giờ, vô hạn tới gần chân thực. Như vậy, đợi đến ngày nó hoàn toàn diễn hóa thành chân thực, hết thảy đương nhiên sẽ khác biệt.
Nếu như Sơn Hải Cảnh là một thế giới chân thật, như vậy, Chúc Cửu Âm đương nhiên cũng là Chúc Cửu Âm chân thật.
Thậm chí, làm tồn tại khống chế trật tự của thế giới này, nó đương nhiên sẽ hiểu thấu thế giới chân thực, đăng lâm Động Chân chỉ là chuyện nhỏ.
Vương Trường Cát gật đầu nhẹ, thể hiện đồng ý.
Như thế, hết thảy đã được giải thích hợp lý.
Làm tồn tại có được ý chí độc lập, linh hồn tự do, cũng là hai tồn tại mạnh mẽ nhất trong Sơn Hải Cảnh, Hỗn Độn và Chúc Cửu Âm đều muốn phá vỡ giới hạn hiện tại, thành tựu Động Chân.
Nhưng lựa chọn của bọn chúng khác biệt.
Hỗn Độn muốn trực tiếp phá vỡ trói buộc của Sơn Hải Cảnh, mô phỏng từ giả hóa thật. Đây không thể nghi ngờ là một lựa chọn vô cùng mạo hiểm, đồng thời cũng đang dao động căn cơ tồn tại của Sơn Hải Cảnh, càng đào hỏng căn cơ của Chúc Cửu Âm.
Mà Chúc Cửu Âm làm người bảo vệ trật tự Sơn Hải Cảnh, nó chỉ cần chờ đến ngày Sơn Hải Cảnh diễn hóa thành thật, thì có thể thành "Thật" một cách tự nhiên. Mặc dù không biết ngày đó cần bao lâu, mặc dù nó đã đợi ít nhất chín trăm năm, nhưng lựa chọn như vậy, không thể nghi ngờ là ổn thỏa nhất. Đồng thời cũng không hề nghi ngờ đứng ở phía đối lập với Hỗn Độn.
Đây chính là nguyên nhân bọn chúng chiến đấu.
Đó là xung đột liên quan đến đạo, vĩnh viễn không thể điều hòa.
"Như vậy." Trong giọng nói của Tả Quang Thù có chút run rẩy, không phải là sợ hãi, mà là một loại... Thấp thỏm rất khó nói thành lời.
"Hoàng Duy Chân thì sao?" Y hỏi.
Một thế giới tưởng tượng, diễn biến thành hình dáng như ngày hôm nay.
Hỗn Độn và Chúc Cửu Âm trong thế giới huyễn tưởng, đều muốn xông ra huyễn tưởng, truy đuổi Động Chân.
Như vậy, Hoàng Duy Chân thì sao?
Hoàng Duy Chân để lại hết thảy thì sao?
Thần tượng của bao nhiêu người Sở quốc.
Nhân vật để lại bao nhiêu truyền thuyết.
Hoàng Duy Chân được xưng là "3000 năm đệ nhất phong lưu", lão sáng tạo ra một thế giới như vậy, mục đích là gì?
Một thế giới như vậy, đã vượt xa khỏi ý nghĩa để thí luyện thiên kiêu đất Sở!
Vương Trường Cát không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà hỏi: "Chín loại Phượng Hoàng, là chín loại nào?"
Tả Quang Thù nói: "Phượng, Uyên Sồ, Loan, Nhạc Trạc, Hồng Hộc, Phỉ Tước, Già Huyền, Không Uyên, Luyện Hồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận