Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1876: Nhân triều như hải (2)

Tất cả cố gắng của hai bên làm về thông tin, đơn giản là vì một điểm là khi cấu trúc thông đạo thông tin phe mình, đồng thời cắt đứt thông đạo thông tin của bên địch.
Trong đó dễ dàng ngăn cách nhất là truyền âm cự ly xa.
Thứ hai là đồ vật giống như trái tim.
Loại tồn tại cấp bậc như Thái Hư Ảo Cảnh, cũng bị ngăn cách trước tiên ngay trước khi song phương chuẩn bị chiến tranh.
Từ âm thanh, đến đạo thuật, đến linh thức, lại mở rộng đến tất cả thông tin cấp độ siêu phàm, cơ bản đều không thể duy trì trong quốc chiến.
Vì vậy tại sao ở trong chiến tranh chân chính, cái gì hộp thiên lý truyền âm, bí pháp truyền âm cự ly xa đều vô dụng. Truyền tin tức vẫn phải dùng phương thức nguyên thủy nhất, dựa vào người và ngựa.
Bản thân nhân loại, mới là tồn tại đáng tin cậy nhất.
Trong chiến tranh, đặc biệt là như vậy.
Đối với Tề mà nói, thành lập thông đạo truyền tin, chủ yếu dựa vào khoái mã kỳ tốt giờ phút này đang đi ở phụ cận Nhung Xung.
Cưỡi chính là Đạp Phong yêu mã do Ngự Thú phường bồi dưỡng, trong bồi dưỡng vứt bỏ mặt khác, chỉ chăm chú vào tốc độ. Khi chạy có thể so với tu sĩ Nội Phủ toàn lực bay nhanh, tốc độ cao nhất gần bằng tu sĩ Ngoại Lâu!
Kỳ tốt trên ngựa người người quần bó khinh y, lưng đeo ba cây lệnh kỳ, eo buộc một vòng tiểu kỳ, người người một áo choàng đỏ, thúc ngựa chạy đi như xích vân.
Trong quân truyền tin, ở chỗ lệnh, ở chỗ cờ, ở chỗ ấn, ở chỗ trống.
Những kỳ tốt này, đều là tu sĩ Đằng Long cảnh đã phá vỡ Thiên Địa Môn. Nhánh kỳ quân này, có thể nói là kinh mạch của toàn bộ đại quân phạt Hạ, quán triệt ý chí soái phủ, gắn bó trăm vạn đại quân vận chuyển.
“Hiệu suất của giám chính thật sự là khiến ta kinh ngạc.”
Tào Giai cười cười, sau lưng hắn cũng có một cánh cửa sổ, học dáng vẻ của Nguyễn Tù, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ nghe thấy Nguyễn Tù phía sau hờ hững nói: “Thuận thiên ứng mệnh, tự nhiên mọi việc đều thuận lợi.”
Mà nơi ánh mắt của hắn nhìn tới, phía dưới Nhung Xung cao to, sóng người như biển.
Mỗi một binh lính tạo thành biển người, trong ánh mắt của cường giả, khuôn mặt đều rất rõ ràng.
Ngu Lễ Dương ngồi ở chỗ cao nhất của thành lâu, lẳng lặng nhìn những sĩ tốt mặc áo giáp, cầm binh khí, trong lòng chợt nghĩ đến…Không biết sau trận chiến này, còn có thể gặp lại mấy người?
Tâm tư đau buồn này thật sự không nên có, đối với một vị cường giả Diễn Đạo mà nói, lại càng hiếm thấy.
Nhưng ánh mắt có thể nhìn thấy, dù sao cũng là một đám người sống sờ sờ.
Có phụ mẫu người nhà của mình, yêu hận tình cừu, độc đáo cả đời.
Sĩ tốt rành rành như con kiến, rậm rạp bò lên bò xuống, đang vội vàng xây dựng công sự.
Đại Hạ lấy Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ, lục bộ hành chính. Phía trên là nhị vương làm cột trụ, thái hậu buông rèm chấp chính.
Quốc tướng Liễu Hi Di kiêm chưởng Lại bộ, quốc sư Hề Mạnh Phủ kiêm chưởng Lễ bộ.
Về phần Công bộ, xưa nay là căn cơ của Thái thị.
Tu sĩ giỏi dùng đạo thuật hệ Thổ được tụ tập lại một chỗ, thi thuật dưới sự điều động thống nhất, ngăn sông lấp khe, đắp đất xây tường.
Các trận sư của Công bộ mặc áo bào trắng đang cẩn thận khắc họa trận văn, phải gấp rút trước khi quân tiên phong của Tề Quốc đến, khẩn cấp kiến thiết đại trận phòng hộ. Đương nhiên, những trận sư này tuyệt đại đa số đều xuất thân từ Thái thị.
Thanh niên tên là Thái Dần cũng ở trong đó, mà hiệu suất lại rất cao, rất ra sức. Cũng không thấy bất cứ sự khinh mạn nào của quý công tử.
Mỗi người đều rất cố gắng.
Nơi này là thành Đồng Ương, thuộc phủ Tường Hữu.
Phương hướng Đông Bắc chính là biên phủ Phụng Tiết.
Quân đội cuồn cuộn không ngừng đi vòng qua thành, bước đi kiên quyết tới Phụng Tiết.
Nhưng mà Ngu Lễ Dương vô cùng rõ ràng, phủ Phụng Tiết là thủ không được…
Quan ải hiểm yếu nhất của phủ Phụng Tiết chính là Kiếm Phong Sơn.
Ngoài ra, chỉ có vùng đất bằng phẳng.
Nhưng Kiếm Phong sơn đã bị đánh nát từ lâu, toàn bộ hệ thống phòng ngự bị Khương Mộng Hùng hủy diệt, từ năm ngoái đến hôm nay, Công bộ tiêu hao một lượng lớn tài nguyên, vẫn đang tu bổ…Nhưng không có mười năm công phu là không có khả năng khôi phục như cũ.
Quyết định bỏ phủ Phụng Tiết, thủ phủ Tường Hữu, là Tự Kiêu và hắn cùng đưa ra.
Nhưng phủ Phụng Tiết không thể dễ dàng bỏ như vậy, ít nhất cũng phải tranh thủ một chút thời gian để xây dựng phòng ngự cho phủ Tường Hữu, cho nên còn có nhiều quân đội như vậy xuất phát về Phụng Tiết.
Nhiệm vụ của bọn họ không phải đánh lui quân Tề, cũng không có khả năng làm được, mà là muốn biến phủ Phụng Tiết thành vũng bùn, lấy thân thể máu thịt, trì trệ quân tiên phong Tề.
"Dân Vương đang nhìn gì vậy?” Chợt có một giọng nói vang lên bên tai.
Lúc này vệ binh đều đứng ở đằng xa, dưới gió trời phần phật của thành lâu, một nam tử uy nghiêm khí tức cổ xưa, xuất hiện trước người Ngu Lễ Dương.
Gió lặng.
Ngu Lễ Dương không đứng dậy, chỉ nói: “Người.”
Phóng mắt nhìn khắp Hạ Quốc, người có thể xuất hiện bên cạnh hắn vào giờ phút này, cũng chỉ có Võ Vương Tự Kiêu.
Vị Đại Hạ thân vương này đã 897 tuổi, từ hai đời trước của Hạ Tương Đế cũng đã thành tựu chân quân, lập làm quốc trụ. Trong thời đại Hạ Tương Đế chủ chính, hắn còn toả ra phong thái rực rỡ. Ở sau Vạn Yêu Chi Môn, tại Mê giới, đều có công huân bất hủ.
Đó thực sự là một thời đại huy hoàng, Đại Hạ vừa ép Ngụy Lương, dám hỏi hùng Sở, đi đến cố Dương cựu địa, tranh bá ở phương đông…
Nhưng Tự Kiêu của thời đại này, chỉ là một trong số các nhân vật chói lọi của Đại Hạ.
Hiện tại lại trở thành kình thiên ngọc trụ không thể thay thế của Hạ Quốc.
Với bản thân Tự Kiêu, chắc hẳn tư vị khôn kể.
“Đúng vậy.” Tự Kiêu cũng theo ánh mắt Ngu Lễ Dương nhìn xuống, thở dài nói: “Nếu không có trận chiến này, trong những người này, nói không chừng cũng có người có tương lai bất phàm.”
Ngu Lễ Dương nhất thời không nói gì.
Tự Kiêu bỗng nhiên lại nói: ” Cận Lăng xin lệnh đi trấn thủ Kiếm Phong Sơn.”
“An Quốc Hầu…” Ngu Lễ Dương thở dài: “Đến Sở vô công, cũng không phải là lỗi của hắn, hà tất phải như vậy?”
Sĩ tốt bình thường chạy tới phủ Phụng Tiết, cũng không thể biết vận mệnh của bọn họ.
Nhưng cao tầng đế quốc như Cận Lăng, đương nhiên không thể không hiểu. Đó là một nơi đã bị từ bỏ trên phương diện chiến lược, bọn họ dùng sinh mệnh thủ hộ không phải phủ Phụng Tiết, mà là thời gian.
Tự Kiêu chỉ nói: “Kiếm Phong Sơn dù sao cũng phải có người thủ. Chúng ta không thể không xuất một đao, không bắn một mũi tên, liền vứt bỏ chỗ đó.”
Ngu Lễ Dương trực tiếp đứng dậy: “Vẫn là bổn vương đi đi. An Quốc Hầu đi lần này, hữu tử vô sinh không nói, chỉ sợ cũng không thể hoàn thành ý tưởng chiến lược.”
Đối mặt với đại quân Tề Quốc trùng trùng điệp điệp, nếu muốn hoàn thành ý tưởng biến phủ Phụng Tiết thành đầm lầy máu thịt, ít nhất cũng phải lấp vào đó một chân nhân mới được.
Nhưng Hạ Quốc hiện tại sao có thể bỏ qua một vị đương thế chân nhân như vậy được?
Cận Lăng chủ động xin đi, là lòng mang tử chí.
Nhưng có một số khoảng cách, không phải dũng khí và ý chí là có thể vượt qua. Ví dụ như phía tây Kiếm Phong Sơn… đó là vực sâu trăm dặm đến nay chưa lấp đầy.
Rất có thể Cận Lăng ngay cả kéo dài thời gian cũng khôn làm được!
Dân Vương đích thân đi thì khác, cường giả chân quân phối hợp với công sự đã có của Kiếm Phong Sơn, thế nào cũng có thể dây dưa mấy chục ngày ở phủ Phụng Tiết.
Nhưng, lại phải nói thế nhưng…
Ngu Lễ Dương thân là Đại Hạ Dân Vương, cường giả chân quân, xuất thủ quá sớm, không thể nghi ngờ sẽ làm cho “Đạo” của hắn bị quan sát nhiều hơn, nhìn trộm càng nhiều. Như vậy sẽ nâng cao khả năng nguy hiểm của hắn trong trận chiến này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận