Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 336: Chém tướng đoạt cờ !

Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng, Thập Tứ phối hợp ăn ý, tạo thành thế tuyệt sát.
Đối mặt sát cục, đôi mắt Kỷ Thừa không một chút gợn sóng.
Bao nhiêu anh kiệt hôm nay, thực làm người ta xúc động.
Nhưng lão tướng ông cũng đã từng, là một thiếu niên!
Cũng đã từng hăm hở như vậy, không ai cản nổi như vậy.
Ba người trẻ tuổi này, đều là cường giả trong Đằng Long cảnh. Nhất là tên mập của Trọng Huyền gia, chiến lực của hắn, không hề thua kém Nội Phủ cảnh bình thường.
Trong khi Kỷ Thừa ông đã không ngừng già đi, trong người có biết bao nhiêu là vết thương cũ, lại còn vừa tiêu tốn cực nhiều tâm lực ở trên chiến trường, gần như là lấy sức một mình ông chỉ huy Dương quân giữ chân một đội quân mạnh như Thu Sát Quân, cả tinh thần lẫn thể lực đều bị tổn thương.
Sau đó lại một mình đấu địch, hạ sát một loạt binh sĩ Thu Sát Quân, liên tục phá tan công kích của ba thiếu niên anh kiệt, đã có chút cảm giác lực bất tòng tâm.
Nhưng dù gì ông cũng là Kỷ Thừa.
Là cường giả binh đạo Ngoại Lâu cảnh!
Ngoại Lâu cảnh, chính là đỉnh cao của trung tam phẩm.
“Ngoại” trong Ngoại Lâu không phải là gần gần với nội phủ, mà thật sự là ở "Bên ngoài cơ thể", càng ở "Thiên ngoại"!
Thế giới tu hành có câu "Bốn thánh linh dựng lên lầu cao".
Ý chính là chỉ cường giả Ngoại Lâu cảnh, ở trong tinh không vô tận, thông qua một sự liên hệ huyền diệu, lấy sức mạnh mang về tứ linh tinh vực, ngưng tụ Tinh Quang Lầu.
Tứ linh lầu này, là Thanh Long lầu phía đông, Bạch Hổ lầu phía tây, Chu Tước lầu phía nam và Huyền Vũ lầu phía bắc.
Giống như Nội Phủ cảnh còn được gọi là Ngũ phủ cảnh, Ngoại Lâu cảnh cũng có một tên gọi nữa, là Tứ lầu cảnh.
Bốn tinh quang thánh lầu này, cực kì diệu dụng, vài ba lời không thể nào mô tả được hết.
Chỉ nói riêng tứ linh tinh vực của Ngoại Lâu cảnh, các lưu phái đã có sự hiểu biết khác nhau, nghiêng về hướng "Đạo" riêng của mình.
Lấy Đạo Môn làm thí dụ, tuy có ba mạch riêng, nhưng ba mạch này đều từ cùng một gốc.
Tất cả đều lấy oai nghiêm của thanh long, nóng bỏng của chu tước, rộng lượng của huyền vũ, sắc bén của bạch hổ.
Lập thành bốn chữ "Uy, thành, nhân, sát".
Hay như Nho gia là "Tín, đức, nhân, sát"; Pháp gia là "Uy, liệt, chính, hình"; Thích gia là "Uy, đức, dung, diệt"; Mặc gia là "Uy, khiết, dung, võ"...
Các kiểu tương tự, không phải là ít.
Dĩ nhiên đây không phải quy tắc nhất định, bắt buộc mỗi nhà là phải khác nhau.
Nhưng mà, cầu đạo nhà nào, thì nên tuân theo quy tắc đạo đức của nhà đó.
Kỷ Thừa tu là nguyên phái binh gia, mà nguyên tắc của nguyên phái này chính là "Thế, liệt, ngự, sát".
Mỗi chữ đều đậm ý chinh phạt!
Hạng nhân vật như Kỷ Thừa, vào thời kỳ đỉnh cao đương nhiên không phải chỉ một lầu hai lầu như bình thường, mà là cường giả tứ lầu cảnh thật sự, xây cả bốn thánh lầu trong tứ linh tinh vực!
Đáng tiếc, chưa vào Thần Lâm, khó cầu bất hủ.
Chung quy không chịu nổi những vết thương cũ cứ tái phát đi tái phát lại, tàn phá cơ thể dần theo năm tháng, lại càng vì lo cho chuyện nước, thương tâm chuyện nhà, lòng đã như ngọn nến trước gió, cơ thể lắt lay.
Bốn tinh quang thánh lầu hiện giờ, chỉ còn lại một lầu là dùng được, vẫn còn ánh sáng.
Một lầu này, là bạch hổ thánh lầu.
Chủ binh về "Giết chóc"!
Khương Vọng vung kiếm ở trên cao, Thập Tứ cầm kiếm to ở giữa, Trọng Huyền Thắng mở hết trọng thuật ở dưới.
Lão tướng Kỷ Thừa, bị vây ở bên trong.
Thế nhưng, giữa ban ngày ban mặt, phía tây chợt có ánh sao lóe lên!
Mái tóc trắng của Kỷ Thừa bay dựng ngược, cánh tay vốn đã có chút yếu đi, lại lần nữa nắm chặt Khâu Sơn cung!
Phanh!
Trọng thuật không còn trói được người, Trọng Huyền Thắng ngược lại còn bị phản phệ, bị lực đẩy khi tan vỡ đẩy nện mạnh xuống đất, không kiềm được hộc máu.
Hai binh sĩ Thu Sát Quân ở ngay sát đó vội nhào qua, hợp lực kéo hắn thoát ra ngoài, nhiều binh sĩ Thu Sát Quân khác nhanh chóng trám vào chỗ trống, từng người một nhảy lên giết Kỷ Thừa.
Vừa tiếp đón tinh quang của bạch hổ thánh lầu vào cơ thể, Kỷ Thừa lập tức đánh văng trọng thuật của Trọng Huyền Thắng, kéo dây cung trống một cái, một mũi tên dài sáng rực như ánh sao nhanh như điện bắn ra.
Đang!
Đâm thẳng vào thanh kiếm to trên tay Thập Tứ, thanh kiếm đen to tướng nhìn là biết có chất liệu phi phàm, vô cùng chắc vô cùng nặng, cứ thế gãy đôi làm hai khúc!
Thế vẫn còn chưa hết, thế bay của mũi tên như do ánh sao tụ thành kia không hề giảm bớt, tiếp tục đâm vào giáp đen của Thập Tứ, làm vỡ luôn cả bộ hắc giáp có lai lịch phi phàm!
Xuyên vào cơ thể Thập Tứ, chỉ còn thò ra nửa đuôi tên.
Mạnh như Thập Tứ, mà bị một mũi tên này đẩy văng đi rất xa, ngã mạnh xuống đất, sinh tử không rõ.
Ánh sao Bạch hổ thánh lầu vào cơ thể, khí thế của Kỷ Thừa hoàn toàn thay đổi. vừa cầm cung đã đả thương Trọng Huyền Thắng, bắn một mũi tên vô hình, khiến Thập Tứ sinh tử không hay.
Kỷ Thừa tiếp tục cầm cung chém ngang, lấy cung làm đao, một vòng ánh đao hình vòng cung lấy Kỷ Thừa làm tâm chém ra, chém tay chân của các binh sĩ Thu Sát Quân đang xông tới đứt lìa, vung vãi như mưa rơi, khắp nơi đều có chân tay cụt.
Kỷ Thừa được thế nhảy lên, quay ngược Khâu Sơn cung, định cắt đứt Khương Vọng!
Mô tả thì dài, thực tế xảy ra cực nhanh, gần như là cùng một thời điểm.
Khương Vọng một kiếm Nhân Hải Mông Lung vẫn còn chưa dứt, đã thấy Trọng Huyền Thắng ngã xuống đất, Thập Tứ bị bắn bay, Thu Sát Quân thương vong thảm trọng và Kỷ Thừa phản cung cắt tới!
Đối mặt với Ngoại Lâu cảnh Kỷ Thừa.
Sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt.
Khương Vọng vô cùng tập trung, cơ bản là không cần suy nghĩ, hoàn toàn là đối phó theo bản năng.
Diễm hoa, diễm hoa chi hải.
Phược Hổ, ngũ khí Phược Hổ.
Nhân Hải Mông Lung chuyển thành Sơn Xuyên Hà Lưu, chuyển công thành thủ, núi sông đất đai, nhất định là đỡ được.
Diễm hoa chi hải mới vừa nở ra, đã bị dây cung cắt vỡ.
Diễm hoa còn chưa kịp tiếp xúc đã điêu linh.
Phược Hổ, ngũ khí Phược Hổ nối nhau băng tán.
Dây cung Khâu Sơn mang theo khí thế không đường tránh né đã đến nơi, sợi dây lóe sáng lạnh ngắt kia như đã chạm đến cổ họng.
Từ trong Thông thiên cung của Khương Vọng, một hư ảnh cây nến màu đen đột ngột bay ra, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, tông thẳng vào cơ thể Kỷ Thừa.
Là Khương Yểm!
Sống chết ngay trước mắt, để bảo vệ tính mạng của mình và Khương Vọng, Khương Yểm điều khiển hư ảnh nến đen bay ra, cứ thế va chạm trực tiếp với thần hồn của Kỷ Thừa!
Thân hình đang xông tới của Kỷ Thừa khựng lại.
Lửa thần hồn của Kỷ Thừa từ lâu đã như nến tàn trước gió, mấy năm nay đều là cố gắng gượng vì mối nguy nước Tề, Khương Yểm đã một phát bắt trúng chỗ sơ hở lớn nhất của ông. Tầm mắt của hắn đã vượt qua đám Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng không chỉ một bậc.
Nên hắn mới có thể dùng lực thần hồn vốn không hề mạnh hơn Khương Vọng bao nhiêu, lại đủ sức ngăn cản sát phạt của Kỷ Thừa.
Có sự cản trở này, Khương Vọng được rảnh tay, một cái Bộc minh diễm tước bao phủ lấy Kỷ Thừa.
Tiếp theo là dùng Diễm lưu tinh, vọt tới bên Trọng Huyền Thắng.
"Ngươi sao rồi?" Hắn vội hỏi.
Trọng Huyền Thắng được binh sĩ kéo chạy, hộc mấy ngụm máu đã hơi thuận khí, xoay mình đứng dậy, gào to: "Dương quân tập họp!"
"Cùng ta kết trận!"
Khương Vọng là người đầu tiên hưởng ứng, binh sĩ Thu Sát Quân ở quanh tướng đài, ai còn chiến được đều chạy vào trong trận.
Liếc qua đếm sơ, chỉ còn chừng ngàn người.
Binh sát tụ lại.
Trọng Huyền Thắng không còn quản được nhiều, cứ thế gom lấy binh sát, cuốn lên Thu Diệp cuồng phong, ầm ầm đánh về phía Kỷ Thừa.
Kỷ Thừa đã tỉnh dậy khỏi sự ngây người do thần hồn bị va chạm, ánh sao của Bạch hổ thánh lầu tràn vào cơ thể bị một cái Bộc minh diễm tước bao lại, Trọng Huyền Thắng đã kịp tổ chức lại binh trận, lại một lần binh sát hóa hình, bao phủ Kỷ Thừa!
Người ngoài chỉ nhìn thấy Kỷ Thừa bị cuồng phong cuốn vào, lá vàng tung bay.
Đó là vẻ ngoài của binh sát chi lực.
Bên trong trận, vang lên ba tiếng dây cung bắn nghe mà hãi người, binh sát chi lực mạnh mẽ cuồn cuộn ba lần, mới chịu lắng xuống.
Tiếp đó.
Một làn kiếm quang sáng chói bắn ra, là Khương Vọng mang theo kiếm, bay về phía cây chiến kỳ màu thiên thanh đại diện cho Kỷ Thừa.
Trường kiếm chém ngang.
Chiến kỳ màu thiên thanh, từ lúc chiến tranh mới bắt đầu, đã vững vàng cắm giữa tướng đài.
Qua bao năm tháng không sao đếm xuể, lúc nào cũng hiên ngang bay bồng bềnh trên bầu trời Dương quốc.
Toàn bộ chiến trường, bất kể địch ta, đều không ai dám khinh thường nó.
Đây là chiến hồn của màu thiên thanh.
Đây là một ánh chiều tà cuối cùng của Thiên Hùng Kỷ thị.
Cờ đã ngã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận