Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1782: Thả hành (1)

Chúc Duy Ngã lạnh nhạt liếc qua cửa sổ một cái: “Biết nhau à?”
“Cường giả Thần Lâm cảnh xuất thân Mặc Môn, Mặc Kinh Vũ.” Khương Vọng bình tĩnh nói: “Lần thứ ba gặp mặt.”
Chính xác mà nói, lần đầu tiên chỉ là “nghe thấy”. Khi đó hắn còn đang ngồi dưới bàn thờ của đạo quán cũ nát chờ chết, trong trận đại chiến thay đổi nhân sinh của hắn, đã nghe được tiếng ưng kêu, nghe được cái tên Mặc Kinh Vũ,
Lần thứ hai ở Uy Ninh Hầu phủ Ung Quốc, mới xem như “nhìn thấy”. Khi đó hắn giả trang thành tân khách chúc thọ, thân có tu vi hai phủ hai thần thông, mà Mặc Kinh Vũ là thượng khách của Uy Ninh Hầu Ung Quốc.
Hôm nay là lần thứ ba. Hắn đã là tu sĩ Ngoại Lâu thiên phủ, có hy vọng Thần Lâm, ngồi ngay ngắn trong tù lâu. Mặc Kinh Vũ lần nữa cưỡi ưng mà đến, vẫn bay rất cao, nhưng không còn xa không thể với tới như trước.
Chúc Duy Ngã tùy ý hỏi: “Có thù? Có oán?”
“Thù không tính, cũng không tính là oán. Có một số việc, nhân quả quấn lấy nhau, đúng sai cũng không rõ ràng.” Khương Vọng nói: “Chẳng qua sau Thần Lâm, ta và hắn phải đánh một trận.”
“Như vậy sao…” Chúc Duy Ngã lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vị thiên kiêu Thần Lâm cảnh của Mặc môn kia, tự có một loại tư thái cường đại.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ta đã bắt đầu chờ mong ngày đó.”
Khương Vọng không nghi ngờ mình có thể Thần Lâm, Chúc Duy Ngã cũng không nghi ngờ hắn có thể Thần Lâm.
Bởi vì đối với Khương Vọng mà nói, bước đó vốn là chuyện thuận lý thành chương.
Mà Tiêu Thứ khác với loại thiên kiêu cấp độ̣ như hắn ở chỗ… Trước khi chân chính thực hiện, Tiêu Thứ cũng không thể chắc chắn có thể Thần Lâm.
Dù cho hắn đã dựng lên tinh lộ trước nay chưa từng có, lại có chuẩn bị Lục Thức Đan, cũng chỉ là cơ hội trở nên lớn hơn.
“Có cơ hội” và “nhất định có thể”, chính là chênh lệch giữa phi đỉnh cấp và đỉnh cấp.
Đương nhiên, cường giả chân chính luôn có thể nắm lấy cơ hội.
Trong những ngày qua, người tới thành Bất Thục vây xem Tiêu Thứ trùng kích Thần Lâm ngày càng tăng.
Tiêu Thứ có thể thành công Thần Lâm hay không, cùng Trương Tuần canh cửa chặn giết có thể thành công hay không, hai cái mâm này, người đặt cược nhiều vô số kể.
Từ sau khi Tiêu Thứ liên thông tinh lộ, đồng thời bắt đầu dựng ba tòa tinh lâu còn lại, người chạy tới thành Bất Thục càng nối liền không dứt.
Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, thu nhập mệnh kim của Bất Thục thành đã tăng vọt rất nhiều lần.
Tội vệ canh cửa kia, một mình đã bận đến không thở nổi, hiện tại đã là hai đội 20 tội vệ canh giữ ở cửa và thu tiền.
Người không giao tiền chỉ xem kịch cũng có. Nhưng ở nơi hung khắp nơi như Bất Thục thành, vì an toàn, lại hoặc là chỉ đơn thuần tránh phiền toái, tuyệt đại đa số người nguyện ý tiêu một ít tiền.
Có thể ở dưới tay Trương Tuần bảo trụ tính mạng của Tiêu Thứ, chế độ mệnh kim của thành Bất Thục đã có đủ lực thuyết phục.
Nhưng nhìn chung toàn bộ thành Bất Thục, nhiều ngày trôi qua như vậy, Mặc Kinh Vũ không hề nghi ngờ là người có phân lượng nhất.
Bối cảnh danh môn, tu vi Thần Lâm, ở bất cứ nơi nào trên đời này, đều sẽ nhận được sự chú ý.
Giờ phút này hắn cưỡi cự ưng mà đến, trong ánh mắt của đủ loại tâm tư khác nhau, bay qua tường thành, lơ lửng ở vị trí trên không Tiêu Thứ.
Hắn đứng ở trên lưng khôi lỗi cự ưng có ngoại hình hung lệ, hai tay hơi buông xuống.
Mặt nạ huyền thiết che đậy biểu cảm của hắn, nhưng giọng nói của hắn lại nói cho khắp toàn thành nghe thấy: “Mặc Môn Mặc Kinh Vũ, đại biểu Ung Hoàng mà đến. Vốn dĩ tới không có chuyện gì, không đành lòng minh châu bị long đong, sót mất hiền tài! Tiêu Thứ, nếu ngươi nguyện ý gia nhập Ung Quốc, thuần phục ngô hoàng. Tổn thất ngươi tạo thành cho Đan Quốc, Ung Quốc sẽ đền bù. Mâu thuẫn giữa ngươi và Đan Quốc, Ung Quốc sẽ giải quyết.”
Mặc Kinh Vũ là tới mời chào Tiêu Thứ!
Quần chúng vây xem thoáng ngạc nhiên, sau đó lại giật mình.
Ngay lúc Mặc Kinh Vũ cưỡi chim ưng đến, bố cục của Tiêu Thứ đã vô cùng rõ ràng.
Tại sao hắn thiên tân vạn khổ chạy trốn tới một nơi như Bất Thục thành? Tại sao lấy 40 ngày làm giới hạn, hấp dẫn sự chú ý của nhiều người như vậy, làm một hành trình Thần Lâm vạn chúng chú mục?
Nếu nhất định phải nói rõ sự thật, hôm nay cho dù hắn có sáng tạo kỳ tích, thật sự đã thành tựu Thần Lâm, cũng không phải là đối thủ của Trương Tuần. Nhiều nhất là có cơ hội giãy giụa, có thể thử chạy trốn mà thôi.
Hơn nữa lưng đeo lệnh truy nã của Đan Quốc, hắn cho dù Thần Lâm, cũng không có khả năng tự tại.
Nhưng nếu như nói hắn vốn là đang bày ra thiên phú, để treo giá, như vậy hết thảy hình như đã có lời giải thích rất hợp lý…
Đây mới là cách nghĩ phá cục hoàn mỹ.
Hắn ở một địa phương có vị trí địa lý đặc thù như thành Bất Thục, dùng 40 ngày để trùng kích Thần Lâm, đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.
Hắn đã thể hiện ra giá trị không bình thường của mình, tự nhiên sẽ có người cân nhắc đến phiền toái hắn đang gánh. Hắn bày ra giá trị càng cao, người nguyện ý ra giá liền càng nhiều.
Trước khi hắn biểu hiện ra tính khả thi trùng kích Thần Lâm trong bốn mươi ngày, không có thế lực nào mạo hiểm đắc tội với Đan Quốc bảo vệ hắn. Mà sau khi hắn thể hiện ra loại khả năng này, loại giá trị này, đối mặt đối mặt Đan Quốc, cũng không phải lựa chọn tuyệt đối không thể chạm vào…
Nếu có thể đạt được một thiên kiêu Thần Lâm Cảnh, hơn nữa hắn còn trẻ như vậy, đắc tội Đan Quốc như vậy, có gì đặc biệt hơn đâu?
Mặc Kinh Vũ chỉ là người đầu tiên tới đây ra giá.
Có lẽ cũng không phải là người cuối cùng.
Giờ này khắc này, Tiêu Thứ còn đang dụng tâm tạo hình tinh khung thánh lâu của mình, cũng không có phản ứng gì với Mặc Kinh Vũ.
Trương Tuần ngoài cửa thành, lại mở mắt ra.
Hắn nhìn về phía môn đồ Mặc gia trên lưng cự ưng, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ có chút tổn thất các ngươi không đền bù được, có chút mâu thuẫn, các ngươi cũng không thể hóa giải.”
Lời này của Trương Tuần cũng không khách khí.
Dù là ai đứng ở góc độ của hắn, cũng không khách khí nổi.
Mặc Kinh Vũ chỉ quay đầu nhìn về phía hắn, giọng nói không vui cũng không buồn: “Trương huynh không cần tức giận. Nếu Tiêu Thứ thật sự đồng ý nhập tịch Ung Quốc, ta sẽ bày tỏ thành ý của Ung Quốc với quý quốc, lại từ từ câu thông với ngươi.”
Lúc trước, khi Khương Vọng ở Ung Quốc Uy Ninh Hầu phủ nhìn thấy Mặc Kinh Vũ, đã nghi ngờ thân phận của Mặc Kinh Vũ. Dù sao người này trước kia cũng từng nhận mệnh lệnh của phía Tần Quốc, tham dự vây giết Tả Quang Liệt, sau đó lại ở Ung Quốc như cá gặp nước.
Lần này trái lại đã xác định, người này hiện nay quả thật đã là người Ung Quốc.
Chỉ không biết là hắn đang đi theo đại phương lược chỉnh thể của Mặc môn, hay là đã triệt để quy phục tân quân Ung Quốc Hàn Hú…
Theo Khương Vọng thấy, khả năng cái trước lớn hơn một chút.
Dù sao cũng là nhân vật “Thần nhi minh chi”, ý chí kiên định, rất khó bị ngoại vật ảnh hưởng.
Mà Mặc môn trước khi nâng đỡ Ung Quốc, là cùng loại với Tam Hình Cung, đi con đường "người học ta không cần thuộc về ta", chỉ cầu lan truyền đạo thống, cũng không câu nệ nước khác.
Sau khi nâng đỡ Ung Quốc, được xác lập chính học duy nhất của Ung Quốc, thì con đường đã có chút tương tự với Đạo môn rồi.
Mặc Kinh Vũ là môn đồ Mặc gia, khi Mặc gia có nhu cầu, từ bỏ sự phát triển của quốc gia khác, xây dựng một quốc gia thuộc về sự nghiệp của Mặc môn, cũng là chuyện có thể lý giải…
“Không có gì để câu thông.”
Trương Tuần đứng dậy, trực tiếp nhảy lên không trung, đối mặt với Mặc Kinh Vũ ở xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận