Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1319: Dường như nổi trống (2)

Y trầm giọng nói: “Phạm Thanh Thanh, đến giờ ngươi vẫn chưa phải chịu đại hình, là ta muốn cho ngươi cơ hội. Hiểu không?”
Trương Vệ Vũ nói để Mã Hùng tra hỏi, uy hiếp để Mã Hùng bày ra thủ đoạn của thanh bài, kỳ thực đều là tự mình mở miệng hỏi, hiển nhiên cũng không yên tâm về Mã Hùng.
“Cái gì?” Trọng Huyền Thắng đang ngồi trên chiếc ghế đặc biệt nói: “Trương đại nhân còn muốn dùng hình ép cung sao? Cần gì phiền phức như vậy! Không bằng thế này, ngươi rốt cuộc muốn Phạm Thanh Thanh nói gì thì trực tiếp viết ra giấy đi, sau đó để nàng ta đọc, chẳng phải mọi người sẽ vui sao?”
“Trọng Huyền thiếu gia hiểu lầm rồi.” Trương Vệ Vũ trầm giọng nói: “Có tội nhân trong lòng ôm tâm tư gặp may, ta chỉ khiến nàng ta nhận ra tình hình thực tế mà thôi.”
Y vẫn nhìn Phạm Thanh Thanh, chậm rãi nói: “Ngươi nhìn hắn dựa vào tổ tiên để diễu võ giương oai ở đây, có phải là nhìn thấy rất có bản lĩnh không? Nhưng ngươi nghĩ hắn có thể ngăn cản cuộc điều tra này không? Ngươi biết đất phong bị lục soát thì cảm thấy thế nào? Đến Khương Vọng hắn còn không bảo vệ được, ngươi cảm thấy hắn có thể bảo vệ ngươi sao? Một mình ngươi gánh lấy tất cả, ngươi nghĩ xem kết quả của ngươi là gì?”
Không phải y muốn chất vấn trước mặt Trọng Huyền Thắng, nhưng y căn bản không có không gian riêng để thẩm vấn.
Khương Vọng tuy chỉ mới ở đây được hai năm, nhưng hắn không còn là bèo không rễ nữa.
Chưa nói đến áp lực do Trọng Huyền Thắng gây ra, sự bảo vệ âm thầm của các cấp trên Bắc Nha, ngay cả Đông Hoa học sĩ Lý Chính Thư cũng đã nói một câu với Triều nghị đại phu Trần Phù, nên xử lý vụ việc một cách công bằng.
Được rất nhiều người ủng hộ, rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm, không thể tạo ra bất kỳ chứng cứ giả nào, cũng không thể vu oan giá họa.
Thông tin tình báo trong Chính Thanh Điện là sự thật, Phạm Thanh Thanh gửi tình báo đến Điếu Hải Lâu cũng là sự thật. Không có đạo lý Khương Vọng cấu kết với Điếu Hải Lâu là giả!
Y phải tìm ra manh mối từ Phạm Thanh Thanh này, tóm lấy người này không buông ra.
Y rất chắc chắn Phạm Thanh Thanh chỉ là kẻ gánh tội thay, còn Khương Vọng mới là kẻ chủ mưu đằng sau, việc y phải làm là phá vỡ tâm lý gặp may của Phạm Thanh Thanh, cho nàng biết ai có thể cứu nàng.
“Ô kìa, mớm cung người ta nhận tội trước mặt ta sao?” Trọng Huyền Thắng quay đầu lại hỏi Mã Hùng: “Mã bổ đầu, đây có gọi là mớm cung không?”
“Hừm...” Vị thanh bài bổ đầu có thâm niên ở Bắc Nha này lại đang suy nghĩ.
Có vẻ câu hỏi này so với câu hỏi trưa nay ăn gì còn khiến gã lúng túng hơn.
Trương Vệ Vũ nhún vai: “Ta chỉ giúp nàng nhìn nhận thực tế, kẻo nàng nghĩ một vài thế gia ở Tề quốc có thể một tay che trời. Loại bỏ những nhân tố bên ngoài có thể ảnh hưởng đến lời khai, ta thấy như vậy không nên bị chỉ trích.”
“Nếu ngươi cho rằng cách thẩm vấn này là bình thường...” Lần này Trọng Huyền Thắng dễ nói chuyện một cách đáng ngạc nhiên, chỉ giơ tay: “Vậy tiếp tục đi.”
Một cái bóng phủ lên trong lòng Trương Vệ Vũ.
Nhưng y không thể lùi bước.
Mà lại thuận thế nói với Phạm Thanh Thanh: “Ngươi nghe thấy không? Bây giờ hãy kể lại sự việc cho đúng, lấy công chuộc tội cũng không phải là không có cơ hội.”
Phạm Thanh Thanh buồn bã nói: “Đại nhân, mỗi câu ta nói đều là sự thật. Bản đồ bố trí lực lượng canh phòng siêu phàm của Nhật Chiếu quận là một phần do ta thăm dò từng chút một mà vẽ ra, một phần là thông tin tình báo mà ta tìm người để mua. Ta có thể giao ra danh sách mua bán... Mỗi lần có tin tình báo, ta đều để ở chỗ đó. Mỗi mười lăm hàng tháng, người từ Điếu Hải Lâu sẽ đến lấy.”
Để tin tình báo vào ghế trong Chính Thanh Điện, nghe có vẻ rất mạo hiểm, nhưng thực ra lại cực kỳ an toàn.
Bởi vì tính chất đặc biệt của Chính Thanh Điện, khi Khương Vọng không ở gần đây, thường sẽ không có ai tới.
Mà Khương Vọng căn bản đã sống ở Lâm Truy rất lâu, mỗi lần trở về đất phong đều đi nhanh về nhanh.
Giấu ở đây an toàn hơn bất cứ nơi nào trong Thanh Dương trấn.
Phạm Thanh Thanh tiếp tục nói: “Chuyện này bị đại nhân phát hiện ra, là đúng người đúng tội. Nhưng ở Thanh Dương trấn không có người thứ hai biết chuyện này.”
“Được rồi, ngươi không cần nói nữa.” Trương Vệ Vũ giơ tay lên, có chút bực bội.
Nàng này đã quyết tâm gánh hết mọi tội danh, có hỏi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Do áp lực của Trọng Huyền Thắng, y không thể sử dụng các thủ đoạn khác.
“Vẫn còn thời gian.” Trọng Huyền Thắng ở bên cạnh nửa cười nửa không: “Sao Trương đại nhân lại không hỏi nữa?”
“Ngươi nghĩ mình đã thắng à?” Trương Vệ Vũ nói: “Những lời nàng ta nói không thể rũ sạch hoàn toàn liên quan tới Khương Vọng, có thể thuyết phục được ai chứ? Ta tuyệt đối không tin Khương Vọng không biết gì về chuyện này!”
Trọng Huyền Thắng thờ ơ nói: “Nếu ngươi cho rằng nàng ta nói dối, ngươi có thể báo lên triều đình, mời Trần Phù đại nhân đích thân soát hồn.”
Toàn thân Phạm Thanh Thanh chấn động, vẻ mặt kinh hãi.
Trương Vệ Vũ khinh thường liếc nhìn nàng, trầm giọng nói: “Trước khi dùng phương pháp này, ký ức có liên quan trong hồn phách sẽ tự động bị xóa bỏ... Người và ta đều quen thuộc phương pháp này, đối với Điếu Hải Lâu cũng chẳng phải chuyện gì khó. Muốn mượn tay ta giúp Khương Vọng xóa chứng cứ sao? Ngươi đừng xem thường ta!”
Trọng Huyền Thắng thở dài: “Đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Trương Vệ Vũ liếc nhìn bụng gã: “Bụng quân tử của ngươi khá to đấy, giữ thứ gì bên trong cũng đều được.”
“Phải đấy.” Trọng Huyền Thắng cười: “Như là ước ao, ghen ghét, còn cả tức giận, phẫn nộ của một số người nữa.”
“Hừ!” Trương Vệ Vũ nhân cơ hội nói với Phạm Thanh Thanh: “Ngươi nhìn thấy chưa? Ngươi là cái gì? Ngươi cho rằng mình trung thành bảo vệ chủ nhân, nhưng có ai quan tâm đến ngươi? Soát hồn cũng chẳng là gì, ngươi vẫn cho rằng bản thân sẽ được bảo vệ sao?”
Phạm Thanh Thanh rũ mắt, vẻ mặt phức tạp.
Trương Vệ Vũ nói: “Nghĩ kỹ hẵng nói, nghĩ chưa kỹ thì đừng mở miệng.”
Dường như y đã nói rõ rằng muốn Phạm Thanh Thanh lấy ra chứng cứ chứng minh Khương Vọng cấu kết với Điếu Hải Lâu, để bản thân mình có thể thoát thân.
Nhưng đối với Phạm Thanh Thanh, nàng lấy bằng chứng ở đâu? Khương Vọng thật sự không biết chuyện này!
Trừ phi...
Nàng vu cáo ngay tại chỗ!
Hơn nữa nàng có thể chắc chắn rằng ngay cả khi Trương Vệ Vũ phát hiện ra mình đang vu cáo thì cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, giúp nàng một tay.
Nhưng nàng không thể không nghĩ ...
Trọng Huyền Thắng muốn làm gì?
Người mập mạp trông có vẻ tốt bụng này thực ra lại vô cùng đáng sợ, tại sao có thể nói ra hai chữ “soát hồn” một cách nhẹ nhàng bâng quơ, còn tỏ ra không quan tâm đến nàng như vậy?
Dường như... chỉ chờ nàng vu cáo!
Phạm Thanh Thanh suy nghĩ một hồi, cuối cùng im lặng.
Vì vậy Chính Thanh Điện lại rơi vào im lặng đến kỳ lạ.
Trọng Huyền Thắng vô vị nhìn ra phía ngoài điện, Thập Tứ đứng ở phía sau bước tới mở cửa sổ Chính Thanh Điện.
Từ núi xa đến đồng gần, từ chân trời đến sát vành tai, mọi thứ trên thế gian này dường như nổi trống, mọi thứ trong tự nhiên đều tự do tự tại.
Gió cuồn cuộn thổi, trúc lay từng đợt, rì rào thành tiếng.
Người trong điện im lặng nghe chính thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận