Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3031: Phượng đậu ngô đồng, Nam Đẩu sinh (1)

"Các huynh đệ cố lên, sau lưng chúng ta là hương thân phụ lão, là đất đai của Việt quốc ta ! không thể để hồng thủy nhấn ruộng đồng, không thể để ác thủy chìm trăm họ!"
Tiền Đường Thủy sư tổng Đô đốc Việt quốc Chu Tư Huấn tự mình dẫn đại quân đến chặn dòng nước lũ!
Lâu thuyền thủy sư xếp thành một hàng, chặn đường nước lũ. Đủ loại ánh sáng trận pháp giao hội sáng ngời.
Trên chiến thuyền, trừ trận sư cần ở lại để khống chế trận pháp, tất cả tướng sĩ thủy sư còn lại đều thi nhau nhảy xuống nước, lấy cơ thể mình kết thành trận, chặn dòng nước dữ.
Chu Tư Huấn kéo cao kim khu, nghịch dòng xông lên, quyền nối tiếp quyền đánh vỡ từng đỉnh sóng.
Nhờ sức mạnh siêu phàm đủ sức dời núi bạt sông, thế giới hiện thực vốn dĩ không còn xảy ra lũ lụt. Nhất là ở nơi được khai thác từ lâu như sông Tiền Đường, tất cả sóng lớn đều bị thuần phục hết từ lâu. Theo dòng nước mà lập thành trận pháp, ngàn năm nay không ngừng điều chỉnh đợt sóng. Sau thời gian dài đằng đẵng, sông Tiền Đường bây giờ chỉ còn làm hai việc, là "tưới tiêu" và "thưởng lãm".
Ngạn ngữ có câu ! "Thủy họa do đại yêu, núi lở do tinh quái."
Ý nói những thứ gọi là "Thiên tai" có thể gây nên thiệt hại này, đa phần đều do có sức mạnh siêu phàm nhúng tay, quấy phá.
Ví dụ như nơi nào trong thành Phong Lâm nuốt người là đất nứt? Nơi nào trong thành Phủ Kỵ thiêu rụi Cách thị là bị cháy?
Ngay lúc Tiền Đường vỡ đê, [trấn áp] của Thủy sư Việt quốc ở sông Tiền Đường cũng bị phá hủy! Thủy sư Việt quốc đã thành lập cả ngàn năm, toàn bộ tan vỡ trong làn nước sông, trở thành một phần của nước sông cuồn cuộn, mới dẫn đến không áp chế được.
Chu Tư Huấn lúc này vẫn chưa biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Trong thời khắc cấp bách, đành phải ra tay cứu người trước, sau đó mới đi truy tìm nguyên nhân, lấy tận lực giảm thiểu thương vong cho trăm họ làm chủ.
Sông Tiền Đường là tín ngưỡng trong lòng của rất nhiều người Việt quốc.
Nó là người mẹ của người Việt, qua trăm ngàn năm đã dựng dục ra vô số anh tài. Một lần sóng cuộn, cũng thành thiên tai.
Ngay thời khắc đê sông Tiền Đường bị đánh vỡ, lớp đê phòng ngự của Cách Phỉ ở Lý quốc xa xôi cũng bị phá vỡ.
Người bị đánh vỡ phòng tuyến, không chỉ có mình Cách Phỉ!
Nếu không làm gì có cảnh trăm họ đều gào khóc!
Hoàng đế Việt quốc Văn Cảnh Tú, đứng trên nóc hoàng thành, nhìn về phương hướng phía xa.
Thiên tử vọng khí, thấy Lý quốc quốc thế như hồng!
Cả lòng ông ta tan nát!
Vừa đau vừa hối vừa ngượng vừa hận!
Đến lúc này ông ta mới biết, mình rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì.
Thế cục Cao Chính bày ra khi còn sống, lúc chết điểm mắt, khiến mọi người cho rằng Cách Phỉ là mấu chốt để Hoàng Duy Chân trở về. Dùng thông tin giả này, để che giấu bố cục thật "Quét dọn đình viện chờ phượng đậu ngô đồng" của mình.
Nhưng thực ra, cái tin giả kia cũng không hẳn là hoàn toàn sai cả.
Trong quá trình Hoàng Duy Chân trở về, Cách Phỉ có một tác dụng rất lớn, một tác dụng mà hầu như chẳng có ai mong sắm vai ! chính là "Mở màn".
Làm một cái lưỡi móc, vạch trần truyền thuyết tiêu sái nhất chín trăm năm qua của nam vực, vén tấm màn cho vở hí kịch vĩ đại này biểu diễn.
Con quái vật từ Sơn Hải Cảnh đi ra đó, đã trở thành Chân Nhân trong thế giới hiện thế, còn là người thật sự biết được "Chân tướng" việc phượng hoàng có chín loại.
Không có ai thích hợp hơn hắn cả.
Nhưng cái vai làm "Mở màn" này, vốn dĩ ai cũng làm được. Cách Phỉ chỉ là người thích hợp nhất, chứ không phải không đúng hắn thì không được. Hắn sống hay chết, là tỉnh hay điên, không có ảnh hưởng gì.
Tuồng kịch hôm nay, vốn nên được mở ở Việt quốc. Như vậy Việt quốc cũng coi là nơi phượng đặt chân, tự nhiên sẽ có đức trạch.
Dù cuối cùng Hoàng Duy Chân không chọn Việt quốc là nơi lý tưởng, thì đức quang cửu hoàng lâm thế cũng vẫn đủ giúp Việt quốc lột xác, thật sự trở thành "Phượng chín loại, đức không sai".
Đây mới chính là dịch cân tẩy tủy, phượng trạch là thoát thai hoán cốt.
Một Việt quốc tân sinh như vậy, mới có thể xuất hiện khả năng vô hạn, mới thật sự có hy vọng.
Bố cục để bảo đảm cho tương lai Việt quốc mà Cao Chính lưu lại, chính là ở chỗ này. Mục tiêu cao nhất là phượng đậu ngô đồng, mục tiêu thấp nhất là phượng hoàng đức trạch.
Nhưng bởi vì Văn Cảnh Tú không quan tâm đến nơi sống chết của Cách Phỉ.
Mới để Cách Phỉ cả đêm chạy trốn, không ở lại Việt quốc.
Cao Chính tận tâm tận lực dạy Cách Phỉ lâu như vậy, từ đầu đến cuối đều giữ Cách Phỉ ở lại Ẩn Tướng đỉnh, thậm chí xây dựng lý tưởng cho hắn, trải đường cho hắn trở thành truyền kỳ nhân tộc, để hắn giơ cao lá cờ cải cách Việt quốc tân chính, khiến hắn coi Việt quốc là tương lai của mình...
Tất cả, đều đã bị hủy hoại bởi sự nghi kị của Văn Cảnh Tú.
Văn Cảnh Tú từ đầu đến cuối chưa từng tin tưởng Cách Phỉ, dĩ nhiên một phần vì bản thân Cách Phỉ không xứng đáng để được tin.
Nhưng trong khi Cao Chính thật sự coi Cách Phỉ là đồ đệ, dạy dỗ hắn không giữ lại chút nào, thì Văn Cảnh Tú lại không thể thật sự coi con quái vật Sơn Hải Cảnh này là sư đệ của mình.
Lúc Cách Phỉ vô tri vô giác, ngây thơ ngu ngốc, Văn Cảnh Tú luôn đối xử với hắn nhẹ nhàng, chải đầu lau mặt cho hắn. Lúc bản tính tàn nhẫn của Cách Phỉ quay trở lại, ý chí quái vật Sơn Hải quay trở về cơ thể, là hoàng đế Việt quốc, Văn Cảnh Tú sẵn sàng dùng hắn làm quân cờ!
Ông ta nghi kị, dè chừng Cách Phỉ, luôn xác định chỉ coi Cách Phỉ là thanh kiếm, không hề quan tâm sống chết của Cách Phỉ.
Nhưng Cách Phỉ là một con dã thú, luôn rất nhạy bén với nguy hiểm, với sự khác thường.
Và chỉ cần nhận ra có điều không đúng, lập tức trốn ngay.
Nên, phượng hoàng đức trạch mới rơi xuống nhà hàng xóm.
Văn Cảnh Tú lại chỉ có thể đứng đó mà nhìn Lý quốc!
Ông ta biết Cách Phỉ không phải mấu chốt để Hoàng Duy Chân trở về, nhưng ông ta không biết Cách Phỉ chỉ cần ở lại Việt quốc là đã có ý nghĩa rồi.
Ông ta quá thông minh, lại quá không thông minh.
Cũng là tận tâm tận lực, không tiếc bỏ ra tất cả, chỉ để Việt quốc lấy lại được nhiều hơn... Nhưng lại phá tung bố cục của Cao Chính, tính già hóa non.
Ngọn núi quan gọi là "Vân Lai", dân gọi là "Ẩn Tướng" kia, như mang sự nguyền rủa của vận mệnh. Cả đời Cao Chính đều là bước đi trong bóng tối, rồi hi sinh trong tuyệt cảnh. Đệ tử của ông ta, cũng đang ở trong tuyệt vọng gần như tương tự.
Cách Phỉ thời ngày xưa, tuyệt vọng của hắn là không gánh vác được trách nhiệm nặng nề của gia tộc, không nhìn thấy được khả năng phục hưng Ngự Trùng Thuật thượng cổ, tất cả giãy giụa đều bị chôn vùi ở trong Sơn Hải Cảnh.
Quái vật Sơn Hải chiếm lấy cơ thể Cách Phỉ, tuyệt vọng đổi thành dù có bỏ ra bao nhiêu cố gắng, cũng không thay đổi được kết quả, không trốn ra được khỏi lồng giam, không còn phân biệt được thật giả.
Là sư huynh, tuyệt vọng của Văn Cảnh Tú là dù có bỏ ra bao nhiêu cố gắng, thì cũng không đột phá được giới hạn năng lực. Rõ ràng ông ta đã đồng ý sẵn sàng hy sinh tất cả, nhưng lại càng làm nhiều, càng sai nhiều!
"Hôm nay Tiền Đường vỡ đê, cũng là kỳ cảnh núi sông!"
Văn Cảnh Tú từ hoàng cung Đại Việt, chỉ một bước đã tới Tiền Đường, long bào tung cao, lấy tư thế Thiên tử tôn sư ra tay chặn sóng, cảm nhận được sự sụp đổ toàn diện ở bên trong sông Tiền Đường, cảm nhận được quốc thế của Việt quốc giảm sụt, không tránh khỏi đau thương:
"Là trẫm hại nước!"
Bên kia giáp khôi Biện Lương đã điều động hộ quốc đại trận, dẫn quân tới trấn bốn phía họa lưu, nhưng rồi ông ta khựng lại, vì ông ta nhìn thấy !
Phía trên nước lũ, còn có nước lũ.
Dòng sông của lịch sử, đang cuộn trào bên trên dòng Tiền Đường của đại triều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận