Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1279: Vui vẻ lâu dài

Quan đạo do bách gia kết hợp mà tạo thành quả thực mênh mông và uyên bác, cụ thể đến nỗi mà áp dụng trên cá nhân mỗi người đều không giống nhau. Thái tử ở đây chỉ là nói đại khái qua, Khương Vọng cũng chỉ là tự suy đoán về con đường tu hành của Tề thiên tử.
Chỉ là hắn bỗng nhiên nghĩ tới, nếu nói như vậy, thời điểm mà hắn giết chết Đồng A còn thật là một thời cơ đặc biệt tốt, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của Trang quốc. Nếu không, chỉ dựa vào uy thế đánh bại Ung quốc, Đỗ Như Hối đã thuận thế rút lui khỏi quan trường, để cho Đổng A kế thừa chính cương của ông ta.
Năng lực về chính trị của Đổng A thì không cần phải nói, lại còn thêm sự trợ giúp của vị trí tướng quốc, việc lão ta có thể tiến lên Ngoại Lâu chắc chắn là việc không có chút lo lắng trở ngại nào, thậm chí còn có cơ hội có thành tựu Thần Lâm. Mà Đỗ Như Hối thành công thoát thân kia, khi gặp lại không chừng ông ta đã trở thành Chân Nhân.
Khương Vọng ban đêm đột nhập thành Tân An giết chết Đổng A, nhưng hắn lúc đó không chỉ là giết chết Đổng A, mà còn là cắt đứt con đường đi của Đỗ Như Hối! Hắn cũng là đã cắt đứt hướng tuần toàn của vị trí tướng quốc Trang Quốc.
Nếu Đỗ Như Hối muốn tìm một Đổng A khác, người có thể có đủ khả năng để kế thừa chính cương của ông ta thì không biết còn cần bao nhiêu năm nữa.
"Ý của thái tử là, cái chết của vị Hàn Ân kia, hoàn toàn không đơn giản như thế?" Khương Vọng liên hệ với tất cả những gì hắn đã chứng kiến khi ở Trang Quốc, nghiêm túc hỏi: "Cũng không phải là do một mình Trang Cao Tiện tàn sát?"
Đáp án của vấn đề này rất quan trọng đối với hắn. vì nhờ vào nó, hắn có thể phán đoán ra thực lực hiện có của Trang Cao Tiện.
Nhưng Khương Vô Hoa chỉ lắc đầu, cười nói: "Ta nhưng chưa hề nói cái gì."
Chính nét mặt tươi cười của Khương Vô Hoa đã là một loại đáp án rồi.
Cho dù Ung quốc có vị trí ở phía xa vùng tây cảnh thì cũng không thoát khỏi tầm mắt của Tề quốc. Điều này cũng không khiến cho Khương Vọng cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu không thể phóng tầm mắt khắp thiên hạ, thì làm sao có thể trở thành một quốc gia bá chủ?
Nếu tầm mắt chỉ có thể dừng lại ở một vực, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể là hùng chủ một thời gian ngắn mà thôi.
"Vi thần hiểu rồi." Khương Vọng trả lời.
"Ngươi hiểu được cái gì rồi?" Khương Vô Hoa chứa ý cười hỏi.
"Vị thần hiểu được tại sao thái tử lại muốn nói quan đạo này cho vi thần nghe rồi." Khương Vọng không cười, chỉ hỏi tiếp: "Triều đình đã có sắp xếp cho vi thần rồi?"
Khương Vô Hoa nói nhiều về quan đạo cho hắn nghe như vậy, có lẽ triều đình sắp trao thực chức cho hắn.
Mời hắn qua phủ uống cháo, không thể nghi ngờ là một loại bày tỏ thiện chí.
Khương Vô Hoa dù sao cũng là Đông Cung thái tử, biết trước triều đình sắp xếp cho hắn cái gì quả thực là việc không hề khó khăn, trước tiên nhắc nhở hắn, cũng là cung cấp những kiến thức cần thiết cho hắn về con đường quan đạo, giúp hắn có thể lựa chọn con đường đúng đắn nhất. Phần nhân tình này, thực sự kết cực kỳ bền chắc.
Y cười nói: "Thanh Dương Tử trí dũng song toàn, là may mắn của quốc gia ta."
Bây giờ y không nói "là may mắn của cô" có lẽ y cũng biết hăng quá thì hóa dở.
Chỉ là đối với lời tán thưởng này, Khương Vọng hoàn toàn không thể nào sinh ra được cảm giác hưởng thụ. Cho đến bây giờ hắn mới suy nghĩ ra, nếu đổi lại là Trọng Huyền Thắng thì sợ rằng chỉ cần thái tử vừa mở lời là hắn ta đã có thể hiểu hết được sự tình, vì vậy chắc chắn sẽ không có phần nhân tình này.
Nợ nhân tình là thứ nợ khó trả nhất, nợ nhân tình của thái tử càng làm cho người ta cảm thấy như đi trên một tấm băng mỏng.
Mà hắn đã nghe đến bây giờ, phần nhân tình này không muốn thì cũng phải nhận.
Khương Vọng trong lòng thở dài một hơi nhưng trên mặt thì vẫn cười nói: "Đa tạ thái tử chỉ điểm."
Khương Vô Hoa khoát khoát tay nói: "Ta và ngươi trí thú hợp nhau, nên làm tri kỷ, có gì mà phải nói cám ơn."
Y nghiêm nét mặt nói: "Thành tựu giả, chính là thành tựu của chính trị và quân sự. Ngươi thích hợp cái gì thì cần phải tự mình hiểu rõ. Quan đạo chậm rãi, không nên bị tạm thời trở ngại. Ngươi bây giờ là tuyệt giới thiên kiêu, cũng là tài năng của đất nước. thiên tử sẽ cân nhắc kỹ càng tất cả các ý nguyện của ngươi, ý chính là muốn ngươi mau chóng trưởng thành, chứ không phải muốn liên lụy tới ngươi."
Là quận chủ của một vùng đất? Hay là muốn hắn đem quân đi chinh phạt Mê Giới? Hay là Vạn Yêu Môn?
Cho dù Khương Vọng có kiêu ngạo, nhưng nếu dựa vào danh quyền của hắn hiện nay, cộng thêm thiên phú mà hắn biểu hiện ra thì không gian để hắn lựa chọn cũng không lớn.
Chắc không đến nỗi bắt hắn đi biên soạn mấy cuốn thánh thư gì đó, hay cho hắn đi làm mấy việc mài mực viết chữ, hao tổn thời gian.
Mà việc mà Khương Vọng cần suy nghĩ cẩn thận bây giờ là... tu hành của hắn có cần thiết phải dựa vào quan đạo hay không?
Đây là đạo đồ căn bản, cần phải suy xét thật cẩn thận. Đương nhiên nếu đã nhận phần nhân tình này thì Khương Vọng cũng sẽ không bối rối hay do dự nữa.
Hắn lên tiếng hói: "Khương Vọng có chỗ không hiểu. Nếu như quan đạo là một thể hai mặt, chính cương lại có mối quan hệ mật thiết với tu hành. Vậy thì trừ những kẻ có mối thù hận sâu sắc ra thì làm sao còn người phản quốc bất trung?"
Kẻ phản quốc có hai loại, một là vì thù hận, hai là vì lợi ích.
Nếu ở trong tu hành thể chế quan đạo thì những kẻ phản quốc chắc chắn là không đạt được chỗ lợi nào mới đúng.
"Các quốc gia trên thế giới này không chỉ giới hạn ở một hoặc hai. Kẻ ác ở nước này có thể có công với nước kia. Công lao và tội ác có thể được cân bằng với nhau. Với sự hỗ trợ của thể chế quốc gia, kẻ đó có thể chống chịu được phản phệ, thậm chí còn có thể được hưởng lợi từ nó."
Khương Vọng âm thầm nghĩ, cũng giống như Hoàng Dĩ Hành, bán Dương quốc mà hướng về Tề quốc, tu vi của hắn ta không hề bởi vì Dương quốc diệt vong mà giảm sút, ngược lại còn đạt được bước tiến lớn nhờ vào sự phát triển mạnh mẽ của nước Tề.
Nhưng đây hoàn toàn không phải vấn để mà hắn muốn hỏi...
Sau khi Thái tử giải thích xong, y nói thêm: "Hơn nữa, tu luyện là việc riêng của từng người. Lấy việc thăm dò tinh không làm ví dụ, làm sao người khác có thể biết được nó có tiêu hao nhân khí hay không? Thân ở trong quan trưởng, có rất nhiều người không hề dựa vào quan đạo. Vì thế đi theo thể chế không nhất thiết phải là vì lòng trung thành, và tách rời khỏi thể chế cũng không nhất thiết phải là sự phản nghịch."
Y nhìn Khương Vọng đầy ẩn ý: "Nước Tề là một cường quốc to lớn, nhưng lòng trung thành hoàn toàn không phải thể hiện ở điều này."
Hiển nhiên là y đã nghe hiểu ẩn ý bên trong câu hỏi của Khương Vọng, hơn thế nữa còn nói cho hắn đáp án.
Muốn dựa vào quan đạo hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào ý nguyện của hắn. Triều đình nước Tề chắc chắn sẽ không dựa vào điều này để phán đoán lòng trung thành của hắn.
Cũng giống như bây giờ hắn đeo thanh bài tứ phẩm, xem thực chức như hư chức cũng được. Hoặc là có thể làm việc thật sự để đạt được thành tựu nhưng không nhất thiết là phải lấy lực lượng của quan đạo.
Mọi thứ đều do hắn quyết định, và tất cả đều phụ thuộc vào việc hắn sẽ chọn con đường của riêng mình như thế nào.
Khương Vọng chỉ cảm thấy bản thân hôm nay đã có một nhận thức mới về thái tử, cũng là có một sự hiểu biết mới về quan đạo ở hiện thế. Hắn hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc nói: "Nghe lời nói của quân, thắng cả mười năm đọc sách."
Thái tử lại cười nói: "Từ 'quân’ này không thể tùy tiện dùng đâu."
Ai đã nói thái tử chất phác, mộc mạc! ?
Khương Vọng chỉ cảm thấy hắn vừa bò ra khỏi một cái hố, liền ngay lập tức rơi vào một cái hố khác, không có cách nào chống cự được.
Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.
Hắn nâng mắt nhìn bên ngoài điện.
"A, thời gian đã không còn sớm nữa rồi!"
Khương Vọng tỏ ra kinh ngạc, sau đó làm vẻ tiếc nuối nói với thái tử: "Hôm nay nói chuyện với điện hạ quả thực rất vui. Khương Vọng cũng thu được không ít lợi ích. Tiếc là ta còn việc quan trọng cần làm, không thể nán lại lâu. Vậy ta xin bái biệt ở đây, cầu điện hạ thánh phúc."
Khương Vô Hoa cũng không giận dữ, y chỉ ngồi ở đó, ôn nhu cười nói: "Thanh Dương Tử đi đường chậm rãi."
Khương Vọng mau chóng đứng dậy, dưới chân như có gió mà nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ sợ là thái tử lại đổi ý không thả người.
Hắn cảm thấy đối với kiểu nói chuyện vòng vo như thế này, quả thực không phải là đối thủ của mấy vị trong dòng dõi hoàng gia.
Sau này nếu muốn đến Trường Nhạc cung, nhất định phải kéo theo Trọng Huyền Thắng mới được.
A phi.
Sau này hắn chắc chắn sẽ không đến Trường Nhạc cung thêm lần nào nữa!
Phần ân huệ còn nợ này, nghĩ biện pháp khác để hoàn trả vậy.
"A chờ một chút!" Tiếng của thái tử vang lên ở phía sau lưng.
Khương Vọng chỉ làm như không nghe thấy, ba bước cũng biến thành hai bước nhanh chóng đi ra khỏi thiện đình.
Đột nhiên ống tay áo của hắn căng ra, vẫn là bị người ta bắt được.
Khương Vọng ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn nhu của Khương Vô Hoa.
"A, thái tử điện hạ." Hắn kinh ngạc nói: "Có chuyện gì mà phải gọi vi thần quay lại vậy?"
Giống như hắn thực sự không nghe thấy thanh âm vừa rồi của thái tử.
Khương Vô Hoa cũng làm như không phát hiện ra điều gì. Y chỉ buông ống tay áo của Khương Vọng ra, vươn tay lấy từ trong tay thái giám bên cạnh một hộp đựng thức ăn có hình dạng phong nhã, đưa cho Khương Vọng:
"Ngươi quên đem theo cái này. Bên trong có tuyết trúc kê, trân châu triện, tiểu ngọc lan, mỗi loại có một phần. Dùng hộp thức ăn này đựng thì dù có để bao lâu cũng không bị hỏng."
Khương Vọng đón lấy hộp thức ăn, nói: "Sự tiếp đón hậu hĩnh của điện hạ, vi thần khắc ghỉ ở trong lòng".
Khương Vô Hoa chỉ cười nói: "Lần sau lại tới dùng thiện."
"Có thời gian vi thần nhất định sẽ đến."
Khương Vọng đem hộp thức ăn bỏ vào hộp trữ vật, lòng bàn chân như bôi dầu, vội vã mà đi.
Một bước bước ra khỏi cửa cung.
Lúc này trời vẫn còn sáng, ánh sáng ấm áp chiếu thẳng vào tấm biển treo trên cửa cung, làm cho hai chữ "Trường Nhạc" sáng lên rực rỡ.
Chỉ khi biết thế nào là đủ thì mới có thể vui vẻ lâu dài. Nhìn từ những biểu hiện từ trước đến nay, xem ra thái tử cũng là một người biết thỏa mãn nên tất nhiên có thể trường nhạc.
Nhưng... thực sự có đúng như thế không?
Khương Vọng nhìn thấy cỗ kiệu của mình, liền vội vàng chui vào, hắn hấp tấp nói: "Đi mau!"
Kiệu phu tất nhiên là nghe lời, ngay lập tức nâng kiệu đi.
Nhưng ngược lại quản gia Tạ Bình đứng bên cạnh lại cực kỳ kinh ngạc.
Khương tước gia đây là... phạm phải việc gì rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận