Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1173: Hi sinh vì nước

"Người chiến thắng, Đấu Chiêu của Sở quốc!"
Thiên kiêu ngã xuống, giọng nói của Dư Tỷ vang lên đúng lúc.
Luồng ánh sáng trong trẻo ấm áp bao phủ cơ thể Cam Trường An, bảo vệ thể xác và linh hồn, tẩm bổ sinh cơ của gã.
Lúc này, Đấu Chiêu vẫn đang cầm Thiên Kiêu đao, còn Thiên Kiêu đao vẫn đang cắm trên trán Cam Trường An.
Máu chảy như thác đổ.
Màu đỏ và trắng khiến khuôn mặt Cam Trường An có chút mơ hồ.
Nhưng đao không thể đâm sâu hơn nữa.
Ngược lại, nó đang rút ra từng chút một.
Không phải Dư Tỷ không thể rút đao nhanh hơn, mà là lão muốn cứu sống Cam Trường An và ngăn vết thương mở rộng. Mặt khác, lão cũng muốn bảo vệ Đấu Chiêu khỏi "sự ngăn trở" của mình, không để nó làm hại đến Đấu Chiêu.
Đây là công bằng mà người chủ trì cuộc thi đấu chính của Hoàng Hà Hội cần phải có.
Đấu Chiêu cảm nhận được sự kiên quyết và sức mạnh không thể kháng cự đó, sau khi chắc chắn mình không thể chém Cam Trường an ra làm hai khúc, y giơ tay rút Thiên Kiêu đao ra, lắc nhẹ.
Những thứ màu đỏ và trắng dính trên lưỡi đao rơi ra.
Mặc dù không giết được đối thủ của mình, nhưng cuối cùng y đã giành chiến thắng.
Đối với người dân Sở quốc, trận tranh sát với người Tần quốc còn quan trọng hơn việc tranh khôi.
Lúc này, Cam Trường An kiêu ngạo vô song của Tần quốc, đã hoàn toàn mê man, thân thể tàn tạ. Cái đầu cũng bị chẻ ra một nửa!
Nhờ Dư Tỷ bảo vệ, gã mới thoát khỏi cái chết.
Mà Đấu Chiêu cầm Thiên Kiêu đao đứng trên khán đài, nhìn về phía khán đài nơi người dân Sở quốc tụ tập, hai tay mở rộng!
Y không nói lời nào, y cũng không cần phải nói gì cả.
Trên khán đài, những người Sở quốc mặc quần áo sặc sỡ cùng nhau hát vang bài tế ca của Sở quốc "Cầm thương trang bị giáp, chiến xa san sát, đoàn binh nối tiếp nhau".
"Cờ che rợp trời, giặc như mây, mũi tên rơi, chiến binh tranh giành ngôi đầu".
Từ Dạ Lan Nhi đến Hạng Bắc, mỗi một người Sở đến xem lễ.
Một số rưng rưng khóc, một số thì khàn giọng.
Một số đỏ mặt tía tai, một số thì nắm chặt tay.
Họ cùng nhau hát...
"Trời nổi cơn thịnh nộ, uy linh nổi giận, giết sạch mọi thứ, bỏ hoang đồng trống."
Trận chiến Hà Cốc quá tàn khốc khiến hàng triệu người Sở mất đi người thân.
Hài tử không còn phụ thân, thê tử chẳng còn trượng phu, lão nhân mất đi con cái...
Họ muốn trả thù...
Họ muốn rửa hận!
Người dân Sở quốc đồng thanh hát bài ca tế lễ đau xé ruột: "Chân thành dũng cảm lại mạnh mẽ, luôn kiên cường sao có thể xâm phạm."
"Thân xác này chết vẫn còn hồn, linh hồn cũng có thể thành quỷ hùng.
Đấu Chiêu đột nhiên thu đao vào vỏ, những người Sở trên khán đài cũng im lặng.
Nhẹ giọng nỉ non: "Thân xác này chết vẫn còn hồn, linh hồn cũng có thể thành quỷ hùng."
Không biết từ bao giờ, trong đôi mắt xán lạn của vị thiên kiêu dùng lực áp đảo Cam Trường An Tần quốc đã lăn xuống hai hàng lệ nóng. Ai có thể quên được nỗi nhục quốc thể?
Lại còn thêm cả thù nhà!
Trên bình nguyên Hà Cốc đau thương kia, có cả linh hồn của thúc thúc y!
Hiện giờ, người đã có thể yên nghỉ chưa?
Đây chỉ là khởi đầu...
Đây chỉ là khởi đầu!
Người Tần nghiến răng nghiến lợi, còn người Sở lại phấn khích.
Nhưng bi thương và vui mừng lúc này cũng không tương thông.
Đối với những người ở hiện trường, trận chiến này quan trọng hơn cả.
Thiên hạ đều biết Đấu Chiến Thất Thức là tuyệt thế vô song.
Tuy nhiên, người thực sự từng nhìn thấy "Thuật sát phạt đệ nhất hiện thế" này đã ít lại càng ít.
Biết rằng nó mạnh, nhưng thật khó mà biết nó cường đại đến như vậy.
Trong trận chiến này, Đấu Chiêu đã sử dụng tổng cộng sáu thức Đấu Chiến Sát pháp.
Trong số đó, [Thiên phạt] có thiên uy, [Nhân Họa] dẫn động Họa khí, [Bì Nang Bại] tan rã huyết nhục, [Thần Tính Diệt] thiêu hủy thần thông ánh sáng, [Thần hồn Hủ] áp chế thần hồn và [Trảm Tính Kiến Ngã] chỉ thẳng nội tâm.
Có thể nói, mỗi thức có sức mạnh quỷ thần khó lường.
Đó thực sự là Sát pháp mạnh nhất mà Khương Vọng từng thấy trong đời.
Nhân Duyên Đao của Cam Trường An cũng là đao thuật tuyệt thế được truyền lại từ cường giả Chân Quân, nhưng đứng trước Đấu Chiến Thất Thức thì phải cam chịu hạ phong.
Nhưng điều mà Khương Vọng quan tâm hơn cả là dù có mạnh như Đấu Chiêu, hung tàn như Đấu Chiến Thất Thức, lại thêm quyết tâm tất sát, cũng không thể giết được Cam Trường An trước mặt Chân quân Dư Tỷ.
Điều này cho thấy dưới trường hợp Dư Tỷ đã chuẩn bị sẵn sàng, việc này khó khăn như thế nào.
Vì vậy hắn không được để cho Dư Tỷ nhận ra sát ý của hắn.
Dưới tình huống không thu hút sự chú ý của vị Chân Quân này, cộng thêm việc lão nắm chắc tình hình chiến đấu của tám trận chiến, chưa chắc không thể tạo ra sơ suất.
Đến lúc đó Bất Chu Phong thổi qua, thần hồn tan nát. Chẳng lẽ Dư Tỷ sẽ vì một Lâm Chính Nhân mà trả một cái giá to lớn?
Khương Vọng yên lặng suy nghĩ, dời tầm mắt tựa như không có chuyện gì.
Trận chiến giữa Đấu Chiêu và Cam Trường An đã kết thúc, nhưng những trận chiến khác vẫn còn dang dở.
Khương Vọng quét mắt thấy có một trận chiến còn kết thúc sớm hơn trận của Đấu Chiêu.
Đó là một nam nhân có mái tóc dài vấn cao, lông mày sắc bén, đôi mắt toả sáng.
Trên thân gã giắt bội kiếm, mặc một bộ võ phục đơn giản chất phác, thân hình cao thẳng, đứng chính giữa diễn võ đài chữ Bính, lặng lẽ quan sát trận đấu ở diễn võ đài bên trái.
Mà không xa trước mặt gã chỉ còn lại một vũng máu, có lẽ đối phương đã được mang đi cứu chữa.
Khương Vọng trước đó đã biết người này là hiệp khách Ngụy quốc, Yến Thiếu Phi.
Đối thủ bị gã đánh bại từ sớm là Cách Phỉ của Việt quốc.
Nghe nói Yến Thiếu Phi này xuất thân bần hàn, không danh sư, cũng thiếu thốn tài nguyên, dựa vào chính mình từng bước trưởng thành. Gã rất nổi tiếng ở đất Ngụy, nhiều người hâm mộ, và là hiệp khách hạng nhất.
Gã có thể một mạch đi đến hiện tại, đánh bại Cách Phỉ xuất thân danh môn Việt quốc, ngồi vững vị trí tứ cường của Hoàng Hà Hội, đương nhiên có thể xưng là thực lực xuất chúng. Nhưng với nhiều người, đó chỉ là may mắn mà thôi. Dù sao không phải ai cũng có thể may mắn như vậy, cả một đường không đụng phải những thiên kiêu của các quốc gia bá chủ.
Nếu thiên kiêu Ngoại Lâu Cảnh Cảnh quốc không bỏ thi, thì trong danh sách mười sáu người thi đấu chính thức chưa chắc đã có tên của gã ...
Không kịp quan sát nhiều người như vậy, Khương Vọng thuận theo ánh mắt của Yến Thiếu Phi nhìn về phía trận chiến bên trái gã.
Đó là trận chiến giữa Trọng Huyền Tuân và thiên kiêu Mục quốc Na Lương.
Trên sân, Thiên Luân của Trọng Huyền Tuân treo cao trên không, quang mang chiếu rọi.
Y vẫn một thân bạch y tung bay, dưới tác dụng của Trọng Huyền bí thuật thoắt đến thoắt đi, chói mắt vô cùng.
Hầu hết mọi ánh mắt trên khán đài đều đổ dồn vào y.
Mà Na Lương với thân hình gầy yếu, hai tay mang một đôi Thiết Trảo sắt nhọn, hơi cong người không ngừng công kích.
Ở trận này, vậy mà gã lại đè Trọng Huyền Tuân đánh!
Động tác của gã không hề đẹp đẽ, đó là cong cả hai chân, sau đó nhảy tung lên, thô tục xấu xí đến mức buồn cười.
Nhưng nhìn tốc độ mà gã nhảy, không ai có thể cười được.
Gần như ngay khi bàn chân của gã rời khỏi mặt đất, Thiết Trảo đã đáp xuống trước mặt Trọng Huyền Tuân.
Trảo pháp của gã cũng rất khó coi.
Giống như sói đói vồ mồi, chỉ có sự hung dữ nguyên thủy nhất, không có chút cảm giác đẹp đẽ nào.
Nhưng gã di chuyển như điện dưới ánh sáng của Thiên Luân, Thiết Trảo lướt qua Thiên Luân hết lần này đến lần khác.
Mà Trọng Huyền Tuân rất biết vận dụng kết hợp thần thông Trọng Huyền với Trọng Huyền bí thuật, chỉ trong chớp mắt đã qua lại xung quanh hàng nghìn lần. Y có thể dễ dàng di chuyển ngay cả khi bị ba người Bảo Bá Chiêu, Triều Vũ, Tạ Bảo Thụ bao vây công kích ... Vậy mà lúc này né tránh lại có chút gian nan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận