Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2297: Ma Vân thành một đêm không ngủ

Đêm nay, Ma Vân thành gió nổi mây vần.
Đêm nay, không ít người không ngủ.
Trong gian nhà của Ma Vân Khuyển gia, Khuyển Hi Hoa vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn hư ảnh Vũ Tín trên bầu trời đêm, vừa khó hiểu nói:
"Pháp sư, không phải ngài nói sẽ nghĩ biện pháp để chúng ta nhìn trộm Thần Tiêu chân bí, chiếm được tiên cơ sớm hơn sao? Sao lần này... toàn thành đều biết rồi."
Người đứng đầu Ma Vân Khuyển gia, Yêu Vương Khuyển Thọ Tằng đứng ở bên cạnh bảo hộ, biểu lộ cũng rất cổ quái.
Lúc này người đứng ở giữa đại viện là một hòa thượng cao gầy mặc áo cà sa đỏ thẫm, trên đầu trọc có sáu cái sẹo giới luật màu đỏ, con mắt rất sáng. Nghe thấy câu hỏi của Khuyển Hi Hoa, hắn dựng thẳng lòng bàn tay ở trước ngực, có phần ngượng ngùng nói:
"Ta không đủ bản lĩnh khống chế lực lượng của Tri Văn chung, không thể hoàn toàn dung nạp Thần Tiêu bí tàng. Không cẩn thận để cho chân bí này chạy ra ngoài..."
Cái gọi là "Bí ẩn chân thật" trong miêu tả của hắn có ý vị linh động, phảng phất như tự có tính linh.
Khuyển Hi Hoa mấp máy môi, cuối cùng miễn cưỡng nói:
"Dương pháp sư thật hài hước."
Lần này Ma Vân Khuyển gia hợp tác với Cổ Nan sơn chính là do Chân Yêu Khuyển Ứng Dương thúc đẩy. Nhưng nói thật, nếu Khuyển Ứng Dương không nhượng bộ trong một số việc, Ma Vân Khuyển gia vốn dĩ không có tư cách hợp tác với Cổ Nan sơn.
Cứ nhìn Thử Già Lam của Hắc Liên tự tới Ma Vân thành, đó là xông thẳng vào, tự mình tra xét tự mình đoạt lấy, muốn làm gì thì làm, có chào hỏi bất kỳ nhà nào ở đây không?
Không phải không hiểu chuyện qua lại giữa thế gian.
Thật sự là không cần thiết.
Cho nên dù trong lòng Khuyển Hi Hoa có oán hận, cảm thấy hòa thượng từ Cổ Nan sơn này thật không hiểu thấu, làm cho mọi yêu trong thành đều biết bí mật tốt đẹp này, ngoài miệng lại không dám có nửa câu bất mãn.
Vị pháp sư này là người xếp hạng thứ năm trong Thiên Bảng Tân Vương, cao hơn Lộc Thất Lang hai bậc, hắn đi theo phía sau là được, làm gì có chỗ nào để nói nhảm.
Nếu không phải Khuyển Hi Tái chết rồi, cơ hội đi nhờ xe bực này, làm sao lại đến lượt hắn?
Pháp sư chân truyền Cổ Nan sơn tên là Dương Dũ, lúc này quay đầu lại, có phần kỳ quái liếc nhìn Khuyển Hi Hoa một cái:
"Ta sai lầm thật đấy, điều này có gì khôi hài à?"
Ngượng ngùng nịnh bợ không bằng im lặng, nhất là khi ngươi đối mặt với một kẻ thẳng thắn.
Dù sao Khuyển Hi Hoa cũng thiếu kinh nghiệm sống của Sài A Tứ, không thể thức tỉnh thiên phú tương ứng, nhất thời nghẹn họng không nói nên lời.
Khuyển Thọ Tằng ở bên cạnh cảm khái một tiếng:
"Có lẽ đây chính là duyên pháp mà Phật môn thường nói."
Không biết là hắn nghĩ tới Khuyển Hi Tái đã chết hay là nghĩ đến điều gì khác, giọng điệu rất thê lương, cảm xúc phong phú.
Dương Dũ pháp sư gật đầu:
"Thí chủ rất có tuệ căn, Phật của ta từ bi độ hóa chúng sinh, yêu thương vạn vật, nếu chân bí này không muốn bị che giấu, cứ để cho bọn họ biết cũng không sao."
Đổi lại bất kỳ một yêu quái nào nói như vậy, có lẽ Khuyển Thọ Tằng đều cảm thấy giả dối. Cái gì mà từ bi độ hóa chúng sinh, yêu thương vạn vật, sao không thấy các ngươi yêu Hắc Liên tự? Nhưng nó thốt lên từ miệng vị pháp sư trẻ tuổi này, không biết vì sao lại khiến cho lão già quỷ quyệt từng trải quen nhìn thế sự hắn, cảm nhận được thái độ chân thành.
Hình như hắn nói thật lòng vậy...
Khuyển Thọ Tằng gật nhẹ đầu, lại quay đầu, cuối cùng không biết nói sao.
Dương Dũ ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Chí bảo Cổ Nan sơn Tri Văn chung cảm ứng từ xa với hắn.
Đêm lạnh như nước, hắn tắm ánh trăng này như Phật quang.
Trong phủ thành chủ Ma Vân thành.
Nghe Vũ Tín ở đó nói năng bừa bãi, Chu Tranh với đôi mắt kép, chỉ cảm thấy gương mặt nóng rát đau nhức.
"Ông đây vô mưu? Cái loại như ngươi mà cũng đòi bình phẩm anh hùng thiên hạ?"
Hắn nghiến răng oán hận nói:
"Con chim này, sớm muộn gì cũng khâu cái miệng thối của hắn lại!"
Chủ nhân Ma Vân thành, Chân Yêu Chu Huyền chỉ cười nói:
"Dương Dũ của Cổ Nan sơn cũng tới, còn di chuyển cả Tri Văn chung. Thần Tiêu bí tàng không biết thật giả này đúng là thơm ngon... Lan Nhược, đây là một khảo nghiệm lớn đối với ngươi."
Chu Tranh hạ thấp tầm mắt, không nói thêm gì nữa.
Mà Chu Lan Nhược ngồi trước khung đàn, vẻ mặt vẫn ung dung, chậm rãi nói:
"Hiện tại ta đã tin, một khi Thần Tiêu bí tàng mở ra, chúng ta có thể chạy tới trong vòng mười nhịp thở."
Theo tình thế trước mắt, phàm là có một số ý tưởng, có một số biện pháp, đều rất khó đến nơi kịp thời trong vòng mười nhịp thở.
Điều này khiến cho rất nhiều công sức của Chu Tranh đặt trên người Vũ Tín đều lộ vẻ phô trương.
Đúng là lấy giỏ tre múc nước uổng công, sao phải vất vả sao phải bận rộn.

Khi tiếng chuông vang vọng khắp thành.
gia chủ Viên gia Viên Giáp Chinh đang ngồi trước lò đất uống một mình.
Thanh niên tài tuấn Viên gia Viên Mộng Cực, còn đang tung lưới, tìm kiếm dấu vết Xà Cô Dư khắp nơi.
Nghe được tiếng chuông vang, nghe Vũ Tín ở nơi đó vui cười điểm danh mắng khắp các phương.
Viên Mộng Cực sửng sốt một hồi:
"Ủa? Sao Vũ Tín lại nhắc đến Xà Cô Dư? Hắn biết Xà Cô Dư ở đâu à?"
Thân là gia chủ Viên gia, Viên Giáp Chinh đã rất già. Đương nhiên, lão già là tuổi thọ gần hết, tu vi của hắn đến chết mới suy.
Lão muốn sớm ngày bồi dưỡng một người kế nhiệm cho mình, nhưng rất rõ ràng, Viên Mộng Cực còn thiếu rất nhiều hỏa hầu.
Giờ phút này lão giả nâng chén lắc đầu, cười mắng:
"Còn nhớ nhung Xà Cô Dư! Thằng nhãi nhà ngươi đúng là sơ tâm không đổi!"
Viên Mộng Cực cười khà khà:
"Con đã chuẩn bị vẹn toàn, nhất định phải cắn được miếng thịt mỡ trong miệng tên Lộc Thất Lang kia, xem hắn còn dám khinh thường người khác nữa không! Thật sự coi Ma Vân thành này như là nhà của hắn chắc!"
Viên Giáp Chinh thò tay nắm bầu rượu trên bàn, lắc lư nghe âm thanh, miệng nói:
"Thằng nhãi nhà họ Vũ nói nhiều như vậy, ngươi không nắm được chút trọng điểm nào à?"
Viên Mộng Cực vội vàng mang một vò rượu lâu năm bên cạnh qua, đổ đầy bầu rượu đang hâm nóng trên lò đất nhỏ. Sau đó nghĩ một chút, tức giận nói:
"Tên Vũ Tín kia dám nói con là không đáng nhắc tới, con sẽ không tha cho hắn!"
Viên Giáp Chinh trợn trắng mắt, râu ria vểnh lên cao:
"Vậy Thần Tiêu bí tàng thì sao, ngươi không động tâm chút nào sao?"
"Ai dà!"
Cuối cùng Viên Mộng Cực cũng thở dài, ngồi xuống bên cạnh:
"Sao có thể không động tâm, nhưng trước đó con không chuẩn bị gì cả, có cách nào nhúng tay? Đừng nhìn Cổ Nan sơn biết rõ tin tức của Vũ Tín, không biết chừng bây giờ hắn và gã áo đen kia đang trốn ở chỗ nào rồi! Con làm sao tìm được đây? Cho dù tìm được, vội vàng đuổi tới cửa, chẳng lẽ lại chiếm được lợi ích gì sao? Hay là thôi đi, chẳng bằng con ăn miếng thịt mà mình đang thấy... Gia chủ, đến lúc đó ngài cần phải ra tay hỗ trợ."
Viên Giáp Chinh hừ một tiếng, cuối cùng không nói gì khác.
Viên Mộng Cực này, nói ngốc thì hình như không ngốc, nói thông minh thì hình như không quá thông minh. không biết nên đánh giá thế nào cho phải.
Dứt khoát lại rót một chén rượu !
Không quan tâm nữa, người đến sau tự có phúc về sau!

Trong mật thất Thần Tiêu ẩn giấu cực sâu, tất cả gợn sóng của thần thông đạo thuật đều bị ngăn cách.
Vũ Tín và Hùng Tam Tư tiến vào vô cùng gian nan, tốn rất nhiều công sức, có thể nói chuẩn bị suốt những năm gần đây, quá nửa đều đầu tư vào trong đó. Cho nên sau khi tiến vào, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Bọn họ tới đây còn không dễ dàng gì, huống chi là yêu khác?
Dù sao Tri Văn chung ra trận là điều không ai tưởng tượng được.
Bộ đôi suy tính Thần Tiêu bí tàng nhiều năm này, đương nhiên không biết nhất cử nhất động của bọn họ đang bị toàn bộ Ma Vân thành vây xem... Vẫn đang hứng trí bừng bừng tiến hành đại nghiệp khai phá Thần Tiêu bí tàng.
Vũ Tín cực kỳ kích động, chỉ không biết vì sao luôn cảm giác lưng ớn lạnh, giống như bị ai theo dõi - Đương nhiên điều này là không thể nào, mật thất Thần Tiêu nhìn một cái là thấy hết, làm sao chứa nổi một đôi mắt khác?
Câu đố trên vách tường thứ nhất là Hùng Tam Tư và hắn phá giải. Chủ yếu là Hùng Tam Tư, nhưng hắn cũng cung cấp một phần ý kiến... cho dù chưa được tiếp thu.
Lúc này mỗi người phụ trách một ổ khóa, tiến hành cùng một lượt, phá giải cửa bí tàng.
Chỉ có điều hắn ở trước vách tường do mình phụ trách, suy nghĩ lung tung, di chuyển trái phải, một lúc sau vẫn không có tiến triển, quay đầu nhìn động tác của Hùng Tam Tư như nước chảy mây trôi... cảm thấy khó hiểu cho thông minh tài trí vốn có của mình.
Không nhịn được nhíu mày hỏi:
"Hùng lão ca, vì sao ta ghép thế nào cũng không được, cái này có bí quyết gì không ?"
Hùng Tam Tư đứng trước vách tường màu trắng bạc, tiện tay di động khối lập phương, tự tin thong dong nói:
"Ngươi biết “doanh bất túc' không?"
Không biết vì sao, rõ ràng hắn đeo mặt nạ, ẩn giấu thân hình, rõ ràng giọng nói thô kệch khó nghe như vậy, nhưng lại khiến người xem tin tưởng một cách kỳ dị ! hắn phải là một mỹ nam tử mới đúng.
"Mấy hôm trước mới đọc qua! Một trong Cửu Số của bên Nhân tộc!"
Vũ Tín kiêu ngạo đọc lên:
"Mượn cái dư thừa, chẳng đủ để cầu số ẩn tạp."
"Không liên quan gì đến cái đó."
Hùng Tam Tư lấy một miếng da thú từ trong ngực ra:
"Ngươi chỉ cần ghép theo hình vẽ trên này là được."
Vũ Tín nhận lấy xem xét, miêu tả trên da thú quả thực hết sức rõ ràng, chỉ cần căn cứ theo hình vẽ là được. Vốn là một vách tường vuông với nét vẽ hỗn độn, hiện giờ đối chiếu xong, lại rõ ràng không thể tả.
Hỏi sao Hùng lão ca này lại có thể nhẹ nhàng thoải mái như vậy chứ, hóa ra đều là chiêu ngoài bàn cả!
Vũ Tín âm u liếc nhìn lão đại ca một cái, ánh mắt cực kỳ ai oán.
Hùng Tam Tư không hề bị lay động, vừa hoàn thành việc di chuyển mấy khối vuông kim loại cuối cùng, vừa nói:
"Không thể đưa ngươi thứ này quá sớm, miễn cho ngươi đắc ý quên mình. Chúng ta phải khống chế thời gian Thần Tiêu bí tàng mở ra, cho dù đã không cách nào che giấu tình báo cũng phải tận lực đừng để bị quá nhiều yêu khác phát hiện. Kho báu xuất thế, khó tránh khỏi hào quang chói lọi, ai biết sẽ có dị tượng gì. Ta đoán bố trí ngoài thành không thu hút được bọn chúng quá lâu... Nhiều nhất một khắc đồng hồ, chúng ta phải nắm chắc ưu thế một khắc này, lấy được chìa khóa bí tàng."
Vũ Tín vừa làm theo sách vẽ vừa cười đùa nói:
"Thần Tiêu Đại Tổ phù hộ, Quang Vương Như Lai phù hộ, Yêu Sư Như Lai phù hộ, Viễn Cổ Diêm La Thần phù hộ..."
Hùng Tam Tư nghe xong bật cười, thật sự nếu để Quang Vương Như Lai của Cổ Nan sơn và Yêu Sư Như Lai của Hắc Liên tự cùng nhau phù hộ, chẳng phải trước tiên sẽ đánh chết Vũ Tín nhà ngươi hay sao?
Nghe một hồi, chợt sửng sốt, dường như có lẫn vào thứ gì đó kỳ quái.
"Vị viễn cổ Diêm La Thần này là gì vậy?"
"Ồ, là Thích Khách chi thần gì đó, thuộc một Tà giáo mới nổi, mấy hôm trước ta thấy trong tài liệu liên quan của Trị An phủ."
Vũ Tín thuận miệng nói:
"Gọi là Vô Diện giáo, thú vị thật. Giáo nghĩa hình như là 'Ta không cần khuôn mặt này, mặc kệ bọn chúng nói gì', ngày ngày không phải giúp kẻ này chữa bệnh, thì cũng là cứu tế người kia. Tà Thần khác gõ tủy hút máu, bọn chúng thì hay ho rồi, phát lương phát tiền! Thật quá kỳ quái."
Hùng Tam Tư đã ghép xong khối lập phương cuối cùng trên bức tường trước mặt, thắp sáng cái khóa thứ hai trên cánh cửa Thần Tiêu, bèn quay người lại, xem Vũ Tín thao tác.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cho nên hứng thú nói:
"Chữa bệnh cứu tế là hành vi lương thiện, sao lại bảo bọn chúng là Tà giáo?"
Vũ Tín cười nhạt một tiếng:
"Tà hay không tà không phải là xem quan phủ chúng ta nói thế nào sao. Mấy lão hòa thượng trên Cổ Nan sơn có thật là ai nấy đều từ bi lương thiện thật không? Chưa chắc đã vậy!"
Dương Dũ pháp sư trong gian nhà Khuyển gia nhe răng cười một tiếng.
Cái tên gọi là Vũ Tín này, quả thật đã chứng minh thế nào gọi là đấu võ mồm. Một miệng đầy tiện thuật, chính xác điểm bắn vào từng người trong Ma Vân thành, ngay cả vị hòa thượng mới đến như hắn không thể may mắn thoát khỏi.
Trong mật thất Thần Tiêu, Hùng Tam Tư lại hỏi:
"Ngươi nói bọn họ đưa lương thực đưa tiền, tức là nhập giáo đưa ngay à? Vậy bọn họ phải có vốn liếng rất dày, e rằng không phải là một giáo phái nhỏ."
Vũ Tín lắc đầu:
"Không hẳn, hình như phải thỏa mãn một số điều kiện gì đó. Nói là ‘cứu người cấp bách chứ không cứu kẻ nghèo hèn’... Ta không rõ lắm. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, lát nữa ta sẽ tìm thêm tư liệu cho ngươi."
"Không cần."
Hùng Tam Tư đạo:
"Động tác của ngươi chậm lại chút, lại không ai thúc giục ngươi, gấp cái gì?"
"Hắc hắc, truyền thừa của Vũ Trinh đại tổ, sao ta lại không vội cho được?"
"... Sau khi lấy được truyền thừa, ngươi muốn làm gì?"
"Trước hết là cưới Chu Lan Nhược đi, vừa có tiền vừa đơn thuần lại vừa xinh đẹp, tìm vợ phải tìm người như vậy."
Toàn bộ Ma Vân thành, đêm nay đều biết đến Vô Diện giáo, biết đến viễn cổ Diêm La Thần.
Bất luận trước kia tin vào điều gì, nghe được chuyện tặng lương thực tặng tiền bạc, chữa bệnh cứu tế, đều rất khó bình tĩnh trở lại.
Như vậy vấn đề đã đến... Vô Diện giáo ở đâu? Phải tìm ai nhập giáo?
Từ khi Vô Diện giáo được xây dựng tới nay, đều là truyền miệng, hình thức nhập giáo là một đối một. Vô Diện Giáo tông định ra ba không truyền, không quen không truyền, phi thành thật không truyền, không làm việc thiện không truyền.
Tốc độ phát triển của bản thân giáo phái không chậm, nhưng muốn tìm được căn cơ của bọn họ cũng không dễ dàng.
Viên Lão Tây đang giải thích giáo nghĩa cho tín đồ, hoàn toàn chưa từng nghĩ rằng Vô Diện giáo lại tiến vào tầm mắt của đại chúng theo phương thức này.
Hơn nữa là thiếu chủ Ma Vân Vũ gia tự mình tuyên truyền cho bách tính toàn thành.
Có thể đoán được, sau tối nay, Vô Diện giáo tất sẽ khuếch trương gần như bùng nổ. Thần lực mà vị Giáo tông như lão có thể vận dụng, sẽ mênh mông cỡ nào?
Thân phận ngoài sáng của Viên Lão Tây còn phải kiếm cơm ăn ở Hoa Quả hội, không thể trèo sang Vũ gia được; nếu không dù thế nào bây giờ cũng phải đứng ra, phong cho Vũ Tín một chức Hộ Pháp vinh dự gì đó.
Diêm La Thần vĩ đại, đây cũng là sắp xếp của ngài sao?

Ta sắp xếp cái gì!
Viễn cổ Diêm La Thần trong gian nhà cũ của họ Sài, lúc này đã sắp phát điên.
Trường Tương Tư trong vỏ cũng có phía không đè nổi!
Vất vả lắm mới nắm chắc tâm lý các bên, chỉ huy Sài A Tứ phá rối thành công, đánh tan cảnh khốn quẫn của thiên ý, mắt thấy sẽ khuyên lùi ba Yêu Vương, để cho mình thở một hơi nghĩ xem chạy trốn ở đâu... Ngươi đột nhiên đưa ra màn này?
Cái gì mà Thần Tiêu bí tàng.
Cái gì mà Hùng lão ca Vũ lão đệ, còn Cửu Số doanh bất túc của Nhân tộc, ta còn chưa từng nghe qua.
Vũ Tín cẩu tặc, ta tất giết ngươi!
Trong tình cảnh thực tế như vậy, trong đêm chiến tranh loạn lạc như thế, cũng chưa chắc thấy chỉ có Cổ Thần trong gương nóng ruột.
Mấy Yêu Vương đứng dưới bầu trời đêm không ai có thể thản nhiên.
Đặc biệt là Thử Già Lam.
Con mẹ nó, tiếng chuông kia vang lên chính là Tri Văn chung!
Chí bảo mà Hắc Liên tự tha thiết mong mỏi, cũng chính là bảo vật trấn sơn của Cổ Nan sơn!
Cứ như vậy dọn ra ngoài sao?
Rốt cuộc là vị Bồ Tát La Hán nào đến, lại không nói võ đức như vậy?
Có phải là để đối phó với Thử Phật gia hắn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận