Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1915: Không Dám Để Việc Nhỏ Sơ Sẩy Thành Đại Họa (1)

"Ta nói cho ngươi, kia là ta Mẫn ca không tại chỗ này. Bằng không thành Tích Minh có thể ném? Hắn đã sớm lĩnh quân đi chi viện. Là hiện nay quan Hô Dương chỉ có ta thúc phụ một người chủ trì đại cục, mới không thể tùy tiện chia binh tiến về trước... Ài!"
"Vâng vâng vâng, danh hiệu Xúc Mẫn công tử, ta nghe như sấm bên tai. Hoàng Hà hội, Nội Phủ tràng Top 8, người nước Hạ chúng ta kiêu ngạo! Bất quá theo ta thấy đến, Ngọc Long công tử cùng hắn cũng chỉ là kém lấy tuổi, tiếp qua mấy năm, người nào tên tuổi càng vang dội, thật đúng là nói không rõ đây!"
“Hừ hừ, Hoàng Hà Chi Hội…”
“Nhớ năm đó, trong nhà cũng muốn phái ta đến Mặc gia cầu học, ta thì lại thích Nho gia hơn, cho nên mới đến Mộ Cổ thư viện… Không phải ta nói, Trương huynh đệ, ngươi cần phải đọc sách nhiều hơn, kết giao bằng hữu nhiều hơn. Chỉ biết liều mạng trên chiến trường, rốt cuộc tiền đồ cũng chỉ có hạn. Sau này ngươi lên vị trí cao, sẽ hiểu. Bình cảnh nơi nào cũng có!”
“Ai dà, ai nói không phải chứ. Mấy năm gần đây, ta ở trong quân cũng càng lúc càng khó! Chỉ là ta không có thiên phú như công tử Ngọc Long, cũng không biết nên học từ đâu. Công tử Ngọc Long có đề nghị gì không?”
Hai người như thế tán gẫu hồi lâu.
Đối với Xúc Ngọc Long, hắn quả thực là tìm được tri kỷ trong cuộc sống!
Trên đời vì sao lại có người hiểu ta như vậy?
Hiểu hết thảy ý ở ngoài lời của ta, lý giải ý ta chưa nói xong. Câu câu nói đến ý tưởng bên trên, cỡ nào hợp phách!
Trước khi rời đi còn ước định, chờ sau khi chiến sự kết thúc, phải tụ họp ở thành Quý Ấp. Dựa vào thể diện của Xúc Ngọc Long y, muốn giúp Trương Cố tìm được một con đường nhỏ thật sự rất đơn giản.
Những… tâm phúc hiện tại của y, đúng là không có ai cơ trí bằng mập mạp trước mắt này. Trương Cố cũng tỏ vẻ, chờ sau khi về nhà, sẽ gửi cho Ngọc Long huynh đệ một ít sản vật núi rừng tự mình săn được.
Chiến sự Tề - Hạ đột nhiên bạo phát, khiến cho cuộc đời của hai người căn bản rất khó qua lại, lúc này quen biết, cũng nhờ vậy mà có giao tình. Có lẽ chờ mình công thành danh toại, chuyện này cũng sẽ thành một đoạn giai thoại rồi! Xúc Ngọc Long nghĩ như thế, thúc ngựa quay lại quan thành.
Từ đầu tới cuối, y trò chuyện vui vẻ với một vị võ tướng đến từ thôn quê phủ Phụng Lễ, thậm chí còn chưa xuống ngựa…
Trọng Huyền Thắng lau khuôn mặt ướt nhẹp, lại nở nụ cười, mới xoay người vào doanh địa, tiến vào lều chủ tướng đã dựng tốt.
Khương Vọng lại đang tu luyện. Thập Tứ đang yên lặng tháo giáp tay, cầm một cái khăn lông khô, giúp hắn ta lau khô mái tóc rõ ràng chỉ cần một đạo thuật đơn giản là có thể giải quyết.
“Nếu các ngươi không biết dùng đạo thuật phân giải thủy nguyên như thế nào, ta có thể làm giúp.” Khương Vọng đột nhiên mở mắt nói.
Trọng Huyền Thắng lặng lẽ cười một tiếng: “Khó trách ngay cả Xúc Ngọc Long cũng nói ngươi không có mắt nhìn!”
Khương Vọng cũng không quan tâm Xúc Ngọc Long nói như thế nào về hắn, cũng không có gì để so đo, chỉ là nói: “ quan Hô Dương không cần nữa sao?”
“Xúc Thuyết là một người cẩn thận. Hiện tại cho dù vào quan thành, tất nhiên cũng là một cuộc ác chiến, đại trận hộ thành của quan Hô Dương dưới sự gia trì của đại trận hộ quốc Hạ quốc, chúng ta sẽ phải tổn thất không nhỏ… Đang ở hậu phương địch, không có nơi nào để bổ sung binh lính, kiêng kị nhất chính là tiêu hao lớn.”
Trọng Huyền Thắng nói một đống lý do, cuối cùng cười nói: “Muốn đoạt được quan Hô Dương, có biện pháp tốt hơn, cần gì phải khổ chiến chứ?”
Khương Vọng ‘a’ một tiếng, không hề quan tâm là biện pháp gì. Chỉ biết tạm thời không có chiến sự, liền lại nhắm mắt lại tu luyện.
Mưa vẫn còn tiếp tục, một hạt một hạt đánh vào trên lều.
Giữa thiên địa, thật giống chỉ còn lại có âm thanh của mưa.
Trú đóng ngoài quan Hô Dương một đêm. Lúc hừng đông, mưa cũng ngừng. Sĩ tốt Đắc Thắng doanh tháo dỡ doanh địa, thu thập lều, chất lại lên xe, dưới tiếng hô quát của Trọng Huyền Thắng, tự động đi vào quan Hô Dương.
Dựa vào cuộc trò chuyện giữa Trọng Huyền Thắng và Xúc Ngọc Long, một đội phủ quân Phụng Lễ bọn họ, phải di chuyển đến thành Tân Tiết về phủ Phụng Lễ. Các tướng sĩ nóng lòng quay về, không thể đợi thêm nữa.
Chỉ là mặc dù có vị hảo huynh đệ Xúc Ngọc Long ở đây, trên con đường đại đội sĩ tốt đi xuyên qua, vẫn giá đầy đại nỏ, lại càng có thêm sĩ tốt quan thành kết trận đề phòng, hoàn toàn không cho bất cứ cơ hội nào.
Đương nhiên Trọng Huyền Thắng vốn cũng không có ý định làm gì.
Quán triệt ý chí của Xúc Thuyết và mức độ đề phòng này, bản thân nó cũng là một loại khảo nghiệm. Phàm là người trong lòng có quỷ, khẳng định không dám để chính mình rơi vào tình cảnh sinh tử đều nằm trong tay người khác như này.
“Theo ta! Theo ta! Các huynh đệ đi theo ta! Ta mang các ngươi về nhà!” Trọng Huyền Thắng kéo theo một thân thịt mỡ, cực khổ chạy trước chạy sau, chỉ huy đội ngũ tiến về phía trước. Nhưng thật ra lại là vô tình hay cố ý làm rối loạn tiết tấu hành quân của sĩ tốt Đắc Thắng doanh, khiến cho bọn họ nhìn qua càng giống với phủ quân Hạ quốc đã nếm mùi thất bại.
Có một số huấn luyện đã sớm trở thành bản năng, những sĩ tốt tinh nhuệ xuất thân từ Thu Sát quân này, luôn không tự chủ mà bày ra trận hình chiến đấu.
Trong nhiều ánh mắt khác nhau của quân canh giữ quan Hô Dương, Trọng Huyền Thắng một đường vô sự rời khỏi quan Hô Dương, cho đến cuối cùng, cũng không thể gặp được Xúc Thuyết một lần nào.
"Thật sự đi như vậy sao?"
Bên ngoài quan thành, Khương Vọng kinh ngạc hỏi.
Sau lưng cửa thành chậm rãi đóng lại, vì chi bại quân đáng thương này, ngăn cách phương hướng gió lửa phủ Lâm Vũ.
Đương nhiên, đối với Đắc Thắng doanh mà nói. Từ giây phút này, bọn họ đã chân chính tiến vào hoàn cảnh bốn bề đều là địch, trước khi quan Hô Dương bị phá vỡ, không thể nhận được một chút giúp đỡ nào cả.
Bọn họ tất nhiên không thể thật sự nghênh ngang “trở về” Phụng Đãi, nơi đó một người quen đều không có, cũng sẽ chẳng có ma nào giúp. Đội quân ba ngàn người, cũng khó có thể che giấu dấu vết hoạt động trong nội địa Hạ quốc. Cho dù muốn tìm một khe suối để ẩn nấp, thì cũng không thật tế lắm.
quan Hô Dương rất nhanh sẽ dò xét được tin tình báo thành Tích Minh, lú này, mới có thể tính là thời khắc nguy cơ chân chính. Nhưng Trọng Huyền Thắng vẫn thong dong.
“Ở đây chẳng có chút cơ hội nào, không đi thì làm gì bây giờ?” Hắn ta thậm chí còn có lòng thanh thản đánh giá Xúc Thuyết: “Hạ quốc đúng là tàng long ngọa hổ, trước kia ta không biết người tên là Xúc Thuyết này, hôm nay nhìn thấy một chút bản lĩnh bố phòng này, nhìn một chút chi tiết bên trong quan Hô Dương… Đã thấy phong thái danh tướng.”
Khương Vọng không nói gì: “Ngươi còn muốn chiêu hàng người ta phải không?”
Những bậc danh môn như Xúc thị và Thái thị của Đại Hạ này, khả năng đầu hàng cơ hồ không đáng kể.
Hậu đãi và lợi ích mà Hạ quốc cho bọn họ, cho dù Tề quốc có cho nhiều hơn, thì còn có thể giúp bọn họ lại lập thế gia cơ sao?
“Không, ta chỉ là nhắc nhở chính mình, lúc giết Xúc Ngọc Long, đừng bỏ qua một nhân vật nguy hiểm như Xúc Thuyết này.”
“Xúc Ngọc Long?” Khương Vọng nhíu mày, hỏi: “Các ngươi không phải trò chuyện rất vui vẻ sao? Y làm sao lại đắc tội ngươi rồi?”
“Y hung hăng đắc tội ta rồi!” Trọng Huyền Thắng hung ác nói.
Khương Vọng trầm mặc một lúc, nói: “Ngay cả Xúc Thuyết còn chưa gặp mặt đâu, liền nói như thế nào không muốn bỏ qua cho ông ta. Ngươi trước tiên suy nghĩ cho chúng ta hiện tại đi.”
“Đều đã đi đến một bước này rồi, chỗ nào cần lo lắng nữa?”
Trọng Huyền Tháng cười dùng ngón tay mập mạp của mình gõ lên huyệt Thái Dương: “Đều ở đây cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận