Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1040: Hai chữ công bằng

Thường ngày thăm hỏi thỉnh an, Khương Vô Ưu chưa bao giờ thất lễ.
Nhưng một khi đề cập đến vấn đề cơ bản, nàng tuyệt đối không nhường nhịn, biểu hiện rất rõ ràng.
Hà hoàng hậu nhìn Khương Vô Ưu chăm chú, rồi cười: "Con lớn rồi không còn nghe lời mẹ! Nếu Vô Ưu đã không muốn, không ai có thể ép buộc con. Việc này thôi vậy."
Khóe miệng Khương Vô Tà cong lên một nụ cười yêu dị tuấn mỹ.
Khương Vô Khí đưa nắm tay lên chắn trước môi, ép tiếng ho khan trở vào.
Đột nhiên bị cuốn vào, Khương Vô Hoa chỉ dịu dàng: "Cái ghế này ngồi không thoải mái tí nào. Người đâu, đổi cái khác cho Tam hoàng nữ."
Hắn chủ động hóa giải bầu không khí căng thẳng giữa hoàng hậu và Khương Vô Ưu, hóa giải hành vi thất lễ đứng bật dậy của Khương Vô Ưu, nói thành là do ghế không thoải mái, xem như giúp hai bên có bậc thang để đi xuống.
"Không cần." Khương Vô Ưu mỉm cười, ngồi xuống: "Dù ghế có không thoải mái thế nào, thì ngồi hoài cũng sẽ thành quen."
Nàng không buồn nể mặt Khương Vô Hoa, trong lời nói ẩn chứa hàm ý.
Nhưng Khương Vô Hoa vẫn cười hiền hòa: "Theo ý hoàng muội."
Quay qua ra lệnh: "Không cần đổi."
Thái giám đứng hầu bên cạnh khom người tuân mệnh.
Đây là một sự quan tâm, đổi sang góc nhìn khác, chính là một loại biểu thị thái độ.
Cho dù như thế nào, những hoạn quan đang có mặt ở đây lúc này, đều là gia thần của thiên tử.
Ngoài Hoàng Đế Hoàng Hậu, chỉ có Thái Tử mới có quyền hạ lệnh với họ.
Các hoàng tử hoàng nữ khác, nếu muốn sai họ làm gì, dù cũng có thể ra lệnh đó, nhưng về lễ tiết, đều phải nói một chữ "Mời".
Mãi đến lúc này, Hoàng đế Đại Tề mới mở miệng, quay qua bảo Hàn Lệnh ở bên cạnh: "Có thể tiếp tục được rồi."
"Đại sư chi lễ" tiếp tục, đồng nghĩa những giao phong trong sáng ngoài tối đều nên dừng lại.
Thiên tử không tỏ thái độ, nhưng đã là tỏ thái độ.
Hoàng hậu vẫn giữ nụ cười, dáng vẻ ung dung.
Các hoàng tử, hoàng nữ cũng im lặng trở lại, dời ánh mắt về phía quảng trường.
Hàn Lệnh nhẹ nhàng khoát tay.
Thế là mọi người nhìn thấy một quý công tử áo trắng, một tay cầm theo sách, như đang đi dạo, đi vào quảng trường.
Như ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tách đám mây ra.
Mấy người đang chờ trên quảng trường, vốn dĩ mỗi người đều có một phong thái riêng, không ai mờ nhạt thất sắc.
Nhưng vào giờ phút này, tất cả mọi người đều chỉ nhìn vào một người nam nhân duy nhất, kẻ giành hết “phong hoa của Lâm Truy” này.
Hắn đến gần Thái miếu thì dừng lại, ở giữa quảng trường, ngay giữa bậc thềm có hoàng đế Đại Tề, các vị hoàng tử hoàng nữ, và bảy thiên kiêu đang chờ được tuyển chọn trên quảng trường.
Hắn chắp tay khom người hành lễ: "Quốc có chinh phạt, thất phu phải lãnh trách nhiệm! Trọng Huyền Tuân đến cầu bệ hạ cho danh ngạch, giương cờ ở Quan Hà Đài, để chứng tỏ hùng phong của Đại Tề ta!"
Hắn căn bản không xem việc tuyển chọn trước mặt ra gì, tự tin mình nhất định sẽ giương cờ ở Quan Hà Đài.
Hoàng đế Đại Tề ngồi trên Long ỷ nhìn xuống, mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Không biết Trọng Huyền ái khanh muốn lấy danh ngạch nào?"
Bảy đôi mắt trên quảng trường, trong đó có cả Khương Vọng, đều quay qua nhìn hắn.
Hai bên đài cao, bách quan quý nhân ở bên phải có thực lực siêu phàm còn đỡ, còn nhìn được rõ, chứ dân chúng bình thường trên đài cao bên trái thì phải nhón chân lên mới nhìn thấy hắn, người ta chen chúc nhau đến rìa đài cao, để đến gần nhất có thể, nhìn cho được rõ.
Khiến trông giống như, tất cả mọi người đều đứng đối diện với hắn.
Nam tử áo trắng kia đứng thẳng tắp thong dong. Mái tóc dài thả tự nhiên sau đầu, nhưng trông không hề lộn xộn, mà chỉ có sự tiêu sái.
Hắn đã sớm quen với việc bị nhìn chăm chú.
Hắn liếc qua Kế Chiêu Nam trước.
Đã lập thành Ngoại Lâu, tự nhiên chỉ còn hai lựa chọn là Ngoại Lâu Cảnh hoặc từ ba mươi tuổi trở xuống.
Mặt Kế Chiêu Nam không cảm xúc.
Ngân giáp và bạch y nhìn thẳng vào nhau.
Trọng Huyền Tuân dời mắt đi, trả lời hoàng đế: "Trọng Huyền Tuân mới vào Ngoại Lâu, tất nhiên là cầu lấy danh ngạch Ngoại Lâu Cảnh."
Hắn xin lấy danh ngạch Ngoại Lâu Cảnh, nhưng lại chẳng thèm nhìn ba người hiện đang cạnh tranh danh ngạch Ngoại Lâu Cảnh cái nào.
Có thể được tuyển chọn trong toàn bộ khu vực Lâm Truy, ai mà chẳng có mấy phần kiêu ngạo!
Tạ Bảo Thụ đã giận lắm rồi, nhưng hắn không mở miệng trước.
Bảo Bá Chiêu cười lạnh: "Nếu ngươi là Nội Phủ Cảnh, muốn một danh ngạch cũng không sao. Nhưng vừa mới vào Ngoại Lâu, đã muốn danh ngạch Ngoại Lâu, ta không đồng ý!"
Bảo gia vốn là chính địch của Trọng Huyền gia.
Bảo Bá Chiêu không sợ uy thế của Trọng Huyền gia.
Hoàng đế Đại Tề không lên tiếng, vẻ không định can thiệp vào.
Tạ Bảo Thụ bước tới hai bước, nghiêng người, chân mày nhíu lại, vô cùng cao ngạo: "Người ta đùa với ngươi, mới gọi ngươi là Trọng Huyền Phong Hoa. Năm nay được bao nhiêu tuổi? Có biết trời cao đất rộng là gì không?"
Triều Vũ tuy lạnh nhạt, nhưng cũng không thể thờ ơ.
Nàng gỡ thanh đao bên hông xuống, giọng lạnh lùng: "Muốn danh ngạch cũng được. Tới hỏi đao của ta."
Người ta là thiên tài, tự có khí thế.
Trọng Huyền Tuân vẫn không nhìn họ, chỉ hỏi hoàng đế Đại Tề: "Bệ hạ, Trọng Huyền Tuân có thể tranh một trận không?"
Hoàng đế Đại Tề chậm rãi đáp: "Nước sông có chảy không ngừng, mới không khô kiệt. Hai chữ công bằng, không phải là cường giả trên, kẻ yếu thì dưới. Tư cách, trẫm có thể cho ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn danh ngạch đó, thì phải khiến mọi người chịu phục."
Đây là chứng tỏ thái độ của mình, muốn Trọng Huyền Tuân cũng gia nhập vào cuộc tranh giành danh ngạch Ngoại Lâu Cảnh, cạnh tranh với ba tu sĩ Ngoại Lâu hiện có.
Đương nhiên uy quyền của Thiên tử, không ai dám ý kiến. Đơn giản là từ cuộc đấu của ba người, biến thành bốn người mà thôi.
Trọng Huyền Tuân chắp tay hành lễ: "Trọng Huyền Tuân, lĩnh mệnh!"
Hắn đứng thẳng dậy, lật tay trái, nắm quyển sách trên tay, chắp tay ra sau lưng, nói: "Vậy thì đến đây đi."
Đôi mắt đen láy sáng ngời quét một lượt qua Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ, Triều Vũ.
Nói thêm: "Ý ta là ba người các ngươi cùng lên đi."
Khóe miệng lúc nào cũng mang ý cười, khiến hắn trông có vẻ không nghiêm túc lắm.
Nhưng sau đại sư chi lễ, trước sự chứng kiến của hoàng đế hoàng hậu, của văn võ bá quan, hắn không có khả năng đi nói đùa.
Nên, hắn là nghiêm túc.
Không cần hai người đấu thành từng cặp làm gì, đánh luôn một lần bốn người cho tiện.
Chỉ cần đánh một trận là xong.
Hắn muốn lấy một địch ba, để tất cả những người tham gia và người đứng xem đều phải tâm phục khẩu phục!
Cuồng vọng đến như vậy!
Hai bên đài cao, chìm trong im lặng.
Khi hoàng đế bệ hạ gật đầu đồng ý cho Trọng Huyền Tuân tham dự tranh giành danh ngạch, đồng nghĩa cuộc tuyển chọn cuối cùng đã bắt đầu. Không ai muốn phá hỏng bầu không khí nghiêm túc của "đại sư chi lễ" vào lúc này.
"Cuồng đồ!" Tạ Bảo Thụ giận đến bật cười, trước đó vốn đã bị tên mập Trọng Huyền gia kia chọc giận, tâm tình mãi không tốt nổi, bây giờ gặp một tên không béo cùng họ, không ngờ lại càng làm người ta tức giận hơn.
"Chỉ là tướng sĩ tam lưu được người ta thổi phồng bảo là thiên kiêu, thì thật tưởng mình là phong hoa nhất thành à?"
Người dám gọi Dư Bắc Đẩu là tướng sĩ tam lưu không nhiều, vừa vặn Hướng Nghị đại phu Tạ Hoài An trước giờ không ưa tướng sĩ, càng không ưa cái trò hay giả thần giả quỷ của Dư Bắc Đẩu.
Tạ Bảo Thụ cũng là thiên chi kiêu tử, lại bảo hắn cùng hai thiên kiêu khác vây công một người mới vào Ngoại Lâu, nói đùa hay sao?
Thắng thì là của ai?
Bảo Bá Chiêu và Triều Vũ đều không lên tiếng cũng là vì nguyên nhân này.
"Cũng được."
Nhưng vào lúc này, Hoàng đế Đại Tề lại mở miệng: "Bảo Bá Chiêu, Triều Vũ, Tạ Bảo Thụ, ba người cùng lên đi. Nếu Trọng Huyền Tuân thắng, vị trí này chính là của Trọng Huyền Tuân, không còn gì để nói. Nếu Trọng Huyền Tuân thua, trẫm sẽ trị luôn một lần cái tội khinh mạn kiêu căng, quấy loạn đại lễ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận