Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2114: Giữa thanh thiên, Bắc Đẩu chiếu Vương Đình

Một kiếm tuyệt đỉnh đại biểu cho trụ trời nghiêng đổ, kéo sát từ dưới lên.
Đao thuật đại biểu cho sơn hà đại địa lại trảm từ trên xuống.
Hai bên giao chiến có thể nói là hai phương vị trái ngược.
Nhưng uy thế không bị ảnh hưởng chút nào.
Kình khí kinh khủng rít gào thoát ra.
Bốn phía võ đài lần lượt có ba màn sáng dâng lên, đó là do pháp trận của đài Thanh Nha bị kích ứng nên trực tiếp thôi phát đến cực hạn, nhằm bảo vệ an toàn cho những người đang quan chiến.
Mà bản thân tòa võ đài này đã trải đầy vết nứt.
Thời khắc này chứng minh rằng, gạch đá in khắc trận văn phức tạp đã phải chịu tải đến cực hạn.
Ánh mắt đang nhìn lên võ đài của Hách Liên Vân Vân có ánh sáng xanh lưu chuyển, thứ nàng nhìn không phải chỉ là đao kiếm quyết đấu mà còn là sự va chạm giữa hai loại "Ý". Nữ ni áo đen lúc đầu còn hờ hững, giờ khắc này cũng ngưng thần quan sát. Kiếm của Khương Vọng, là một kiếm bẻ gãy trụ trời, kiếm này quả thực có thế khuynh thiên. Nhưng mà sơn hà đại địa cũng có ý chí bao la có thể gánh chịu hết thảy. Như cái gọi là "Địa thế khôn, quân tử lấy hậu đức tải vật." Dù cho là tai ách thế nào, sơn hà đại địa đều yên lặng tiếp nhận. Giờ khắc này, Trường Tương Tư kéo từ dưới lên, một kiếm rít gào như dung nham nóng rực đụng phải sông núi nối tiếp với thiên không. Đụng nát từng dãy từng dãy núi do đao kình tạo ra, mà sơn hà lại vẫn còn liên miên bất tận. Đấu Chiêu bày ra Cửu Khâu Đao thế, như viết xuống một thiên văn chương rộng lớn. Nói là phong cảnh, viết là sơn hà, miêu tả chính là lịch sử, phác họa chính là tang thương. Trụ trời gãy, cuối cùng không thể lại tiến lên. Cửu Khâu Đao Điển tổng cộng có chín thức, giờ phút này thức mà Đấu Chiêu chém ra là "Thanh Châu Bất Lão".
Núi xanh liên miên kia như được vẩy mực, tùy ý họa xuống, từ từ hao hết kiếm thế của trời nghiêng. Giờ khắc này, Đấu Chiêu xông lên trên, kiếm thế của Khương Vọng đã sụt. Thiên Kiêu Đao lưng cực dày mà lưỡi cực sắc thuận thế bổ xuống, lần theo quỹ tích tuyệt diệu của đường sinh tử kia, chém rụng "Dương Châu Như Ca"! Thức này là phồn hoa trứ gấm, càng là cẩm tú sơn hà. Dùng một đao cực ý tại một điểm cực thịnh. Quả thực là một đao quá khéo, quá thích hợp. Sự nắm chắc đối với thế cùng ý của Đấu Chiêu, quả thực là đơn giản kỳ diệu tột cùng. Một đao chém xuống, đao khí bay múa như bão táp, mỗi một sợi đao kình đều trương dương cực hạn, sáng chói cực hạn, giống như dùng sự xán lạn cả đời nỏ rộ trong nháy mắt. Đao này hạ thấp thời gian, phồn hoa của cả thế gian đều ở trong đó. Diễm sơn kiếm như nến đỏ đã cháy hết. Trường Tương Tư làm bấc đèn, lại ôm lấy tàn lửa, bỗng nhiên vẩy một cái. Cái vẩy này, giống như phượng bay lên chín tầng trời, có thần điểu hát vang. Tiếng kiếm reo chính là tiếng phượng hót. Sau lưng Khương Vọng, Thần Điểu một chân ngửa mặt lên trời vỗ cánh. Trên mũi kiếm của Trường Tương Tư, chút tàn lửa kia căng phồng lên trong nháy mắt, trải thành biển lửa vô biên. Kiếm Tiên Nhân diễn xuất Tất Phương Ấn, trải Tam Muội Chân Hỏa thành biển! Lấy lửa thần thông này ứng đối với một đao mang theo ý cực thịnh kia của Đấu Chiêu. Cẩm Tú Sơn Hà đều rơi vào trong biển lửa. Rầm rầm rầm! Đao kình cùng liệt hỏa điên cuồng giảo sát, hao tổn lẫn nhau. Đấu Chiêu đã có sự cảnh giác từ trước đối với Tam Muội Chân Hỏa đương nhiên sẽ không để mặc cho loại dây dưa này tiếp tục.
Một thức Dương Châu Như Ca này chưa đi hết đã chuyển đổi đao thế. Cho tới bây giờ, sát pháp bí thuật chưa hẳn là học càng nhiều càng tốt. Sát thuật càng cường đại lại càng cần một lượng lớn thời gian cùng tinh lực để rèn luyện, đó cũng là sự khảo nghiệm về thiên phú. Nếu dùng sát thuật không đủ thuần thục đến ứng đối với dạng địch thủ như Khương Vọng, không khác gì tự tìm đường chết. Nhưng mỗi một bộ đao thuật mà Đấu Chiêu sử dụng cho đến hiện tại, đều hoàn toàn cho thấy trình độ đỉnh phong. Giữa các đao thế có sự chuyển đổi tự nhiên, mang đến cảm giác tựa như mây trôi nước chảy. Một khắc trước vẫn đang là đao ý tiên hoa trứ cẩm mang theo liệt hỏa phanh du, một khắc sau đã là Thiên Kiêu Đao nhẹ nhàng uyển chuyển. Giống như một chiếc lá liễu mảnh mai, bị gió thổi dập dìu trong mưa bụi. Nhẹ nhàng, mông lung trong làn sương mờ ảo. Dập dìu, lúc ẩn lúc hiện, giống như một giấc mộng bao phủ. Núi này từng là sông, nước này từng là lăng.
Xương mục nơi đây từng là bạn cũ. Phế tích nơi này từng là hoa thành. Ô hô! Thương hải tang điền, thế sự như mộng. Thức này, tên là "U Châu Vô Mộng". Đây là một thức mờ ảo nhất bên trong Cửu Khâu Đao Điển. Không có một đao nào càng thích hợp hơn so với nó. Đao này mang đến sự hợp thời, Tam Muội Chân Hỏa lại như ảo mộng, để mặc cho nó làm càn. Một khắc trước sóng lửa ngập trời, phô thiên cái địa. Một khắc sau, đao bổ biển lửa, gió áp cận thân Khương Vọng. Nhưng mà lúc biển lửa tách ra, lại có kiếm khí gào thét như rồng, dòng lũ nhân đạo cuồn cuộn mà đến! Khương Vọng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, ngay lúc Diễm Thành truy đuổi đã chôn xuống phục bút. Những "người đến người đi" bị Đấu Chiêu chém vỡ kia, đều là lương thực cho Nhân Tự Kiếm thời khắc này. Dù cho Đấu Chiêu có lấy đao thuật tuyệt đỉnh nào ra ứng đối, dám mở biển lửa, liền phải chính diện nghênh đón biển người! Một đường kẻ xám như rắn cỏ, nằm ngang ngàn dặm, lúc này đầu bút điểm xuống, chỉ trong khoảnh khắc đầu đuôi đã nối liền, là vẽ rồng điểm mắt. Một phẩy, một mác, chính là Nhân Tự chống trời. Một đôi chân, đạp biến Thiên Sơn. Một đôi tay, đánh vỡ muôn vàn khó khăn. Mang Nhân Tự Kiếm này, Khương Vọng thông hành không ngại. Kiếm khí mãnh liệt, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên chỉ trong thoáng chốc đã xé nát tất thảy ảo mộng... Phá vỡ đao thế hỏi trung đình! Nhưng ở trong ảo mộng đang tan rã không bờ ấy, lại có một đao hoành hành! Lấy lưỡi đao nghênh mũi kiếm. Đối với Nhân Tự Kiếm của Khương Vọng, Đấu Chiêu cũng đã sớm có chuẩn bị. Thậm chí y đã chắc chắn, giờ này khắc này, đây chính là một kiếm mà Khương Vọng chắc chắn phải ra. Bởi vì đây là thế mà y đã cho, là ý mà y đã đoán, là cơ hội tốt nhất mà y chừa lại cho Nhân Tự Kiếm. Hai tu sĩ có được tài hoa chiến đấu tuyệt đỉnh, sẽ tranh đoạt quyền chủ động như thế nào?
Chung Ly Viêm nhìn mọi thứ không chớp mắt, hắn ta biết rõ, khiếm khuyết của hắn ta có lẽ ở ngay đây. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, chỉ trong thời gian cực ngắn, Khương Vọng cùng Đấu Chiêu đã chuyển đổi công thủ không biết bao nhiêu lần, không ngừng phá chiêu, biến chiêu, thiết lập ván cục lại phá cục, bao nhiêu lần đều đưa ra lựa chọn phá vỡ không gian tưởng tượng của hắn ta! Đây chính là trận so cờ đỉnh phong nhất trong thế hệ tu sĩ trẻ tuổi đương thời. Ngoài miệng, hắn ta có thể không thừa nhận nhưng trong lòng nhất định phải đối mặt. Chỉ có nhìn thẳng vào chênh lệch, mới có thể khiêu chiến chênh lệch.
Giờ này khắc này, đối mặt với biển người mãnh liệt, Thiên Kiêu Đao của Đấu Chiêu xoay vòng mà ra. Cửu Khâu Đao Điển lại sửa chiêu. Trường đao chém ngang nhân gian, đao khí chẻ trời xẻ đất, làm núi cao che lấp khe cốc, gọi nước sông tràn đầy ruộng tốt. Gọt núi làm đại, quật thổ làm ao. Tiền nhân cắm cây, hậu nhân hóng mát. Thiên cổ công tội, ai đến bình luận? Vương hầu tướng lĩnh đều đã chết, chỉ có núi sông là như cũ, như cũ cũng chỉ còn núi sông! Đao này, tên là "Đắc Thất Kinh Châu".
Một đao chém ra người đến người đi. Thế của Nhân Tự Kiếm chập chờn. Hai chân chữ Nhân đã đứng không vững! Nương theo đao thuật kinh khủng chứa đựng cả bách gia, từ lúc khai chiến đến bây giờ Đấu Chiêu chưa từng lặp lại chiêu thức lần nào. Đao thuật của y quá mạnh, lựa chọn của y cũng rất nhiều! Thậm chí, có thể nói, chiến đấu đến bây giờ, mỗi một thức y xuất ra đều tại thời cơ thỏa đáng nhất, mỗi một đao đều chém ra một cách sảng khoái dưới điều kiện cho ra kết quả tốt nhất. Dù cho Khương Vọng biểu hiện được kinh diễm đến cỡ nào, cũng không thể nào đè y xuống. Mà tới được giờ phút này, chiến đấu tiến triển đến thời điểm kịch liệt như vậy, một đao Đắc Thất Kinh Châu kia, đã chém ra biển người. Vạn cổ đến nay, ai có thể thoát được khỏi hai chữ được mất? Nhìn thấy một đao kia bổ ra biển lửa, nhìn thấy Nhân Tự Kiếm không kịp chuẩn bị, chưa thể chống đỡ khí thế...
Sáu người đang quan chiến ngoài sân, đều rõ ràng Khương Vọng đã lâm vào hướng suy tàn. Tuy rằng chút xu hướng suy tàn này còn vô cùng yếu ớt. Nhưng ở cấp độ quyết đấu đỉnh cao này của Khương Vọng cùng Đấu Chiêu thì nó là trí mạng! Thế cục đối chọi gay gắt bị đánh loạn. Thế bị yếu đi một phần, cờ sập một mảnh. Một bước yếu, từng bước sai! Đã chém ra được dạng ưu thế này, Đấu Chiêu đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Thiên Kiêu Đao bỗng nhiên dừng lại. Cửu Khâu Đao bỗng nhiên thu lại đao thế. Cẩm tú hay mộng đẹp gì đó, chẳng khác nào trời đã quang mưa đã tạnh. Núi xanh, đắc thất, sơn hà vạn dặm cũng chẳng còn thấy nữa. Giờ phút này thân thể Đấu Chiêu còn quấn theo một loại bình tĩnh của trời quang mây tạnh.
Có một loại kinh khủng sinh ra lúc này. Cho dù là sáu người đang ngồi ở xa quan chiến, lúc này nhìn thấy phong mang của Thiên Kiêu Đao cũng sinh ra ý lạnh. Hiện thế phủ xuống, thuật sát phạt đệ nhất. Đấu Chiêu đã bắt đầu đặt dấu chấm hết cho trận chiến này. Một đao kia rửa sạch duyên hoa, muốn thấy Thiên Nhân Ngũ Suy! Nhưng là trước lúc này, bên trong xích đồng của Khương Vọng, có một bước kiếm quang. Cũng chính là thứ mà Khương Vọng ấp ủ đã lâu! Một khắc Đấu Chiêu hạ cờ đồ long này, chính là chiến cơ mà hắn đã chọn. Đôi tai của hắn có ánh xanh ngọc lưu động, trong hư không ẩn ẩn có tiếng phạn vang lên. Trạng thái Thanh Vân Tiên tới tận lúc này mới mở ra! Quan Tự Tại Nhĩ cũng cùng lúc triển khai! Cái trước tiếp diễn trong mười chín hơi thở, cái sau lại chỉ có trong chớp mắt. Nhưng chính trong nháy mắt này tinh lâu ở chân trời theo thứ tự mà sáng lên, tinh quang mênh mông như thác nước chảy xiết, tinh lộ uốn lượn giống như thần nhân vung bút vẽ tại thiên khung, vẽ ra đêm dài hùng vũ, vẽ ra một bức Bắc Đẩu treo chiếu. Thế là mọi người nhìn thấy. Bên ngoài đấu trường Thương Lang, mọi người cũng nhìn thấy giữa thanh thiên bạch nhật, Bắc Đẩu chiếu vương đình! Đấu Chiêu điên cuồng biến chiêu, dùng cái này để lẩn tránh việc Khương Vọng bổ sung hiểu biết, đây đương nhiên là hành động thiên tài. Nếu không phải là dạng tuyệt thế thiên kiêu như Đấu Chiêu, mà dám dùng loại biện pháp này trước mặt Khương Vọng, chắc chắn là đang tìm đường chết. Đối mặt với Khương Vọng, ai dám không thể hiện ra mạnh nhất? Dù là biết rõ sẽ bị hiểu biết, cũng không có khả năng dùng sát thuật không mạnh để ứng đối với Khương Vọng.
Chiến đấu thế này, ngay từ đầu, Khương Vọng đã chiếm trước ưu thế về thời gian, chiến cuộc kéo càng lâu càng có lợi. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là Đấu Chiêu. Cho dù y sử dụng không phải là đao thuật mạnh nhất, cũng đủ để có thể tranh phong cùng Khương Vọng. Tới một mức độ nào đó, cái này cũng có thể xem như một loại áp chế về thực lực. Khương Vọng nhất định phải thừa nhận, hắn hôm nay, dù là tiến bộ cực nhanh, sớm đã không phải là Khương Vọng trong Sơn Hải Cảnh. Nhưng nếu bàn thực lực trên lý thuyết, hắn vẫn kém hơn Đấu Chiêu. Đây không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, đồng thời cũng không ảnh hưởng đến lòng tin giành thắng lợi của hắn. Cho đến bây giờ, Đấu Chiêu đã thi triển liên tiếp bốn môn đao thuật tuyệt đỉnh, Phật môn đao thuật "Đại Huyễn Nhân Đà Đao", Pháp gia đao thuật "Nhất Tự Trảm Lập Quyết", Binh gia đao thuật "Lâu Lan Phá Trận Đao", Nho gia đao thuật "Cửu Khâu Đao", mỗi một đao thuật đều đã đạt đến đỉnh phong, hạ bút thành văn, vận dụng tuyệt diệu. Điều này chứng tỏ thực lực của y vô cùng khủng bố, là thiên phú thiên hạ vô song. Hơn nữa, có thể nói, những thứ Đấu Chiêu am hiểu không phải chỉ gói gọn như thế, y còn có rất nhiều thủ đoạn có thể lựa chọn, y vẫn có thể tiếp tục chiến đấu như thế đến hồi cuối, cho tới khi chưa phân ra thắng bại, Lạc Lối của Khương Vọng không cách nào bổ sung thêm hiểu biết. Nhưng Khương Vọng cũng bởi vậy mà có được phán đoán - Không cần nói đến sự tài hoa mà Đấu Chiêu thể hiện ra trong trận chiến này, có thể nói mạch suy nghĩ chính của y trong trận chiến này đã chính xác, điều này cũng hiển nhiên đối kháng lại với Lạc Lối. Sự biến chiêu điên cuồng của Đấu Chiêu đã thể hiện rõ sự tự tin tuyệt đối và khả năng chưởng khống trận chiến của y. Vậy nên, tại thời khắc này, khi Đấu Chiến Thất Thức được tung ra, thì cũng là thời điểm Đấu Chiêu tự tin có thể phân định thắng bại.
Điểm phán đoán thời cơ này vô cùng quan trọng, đây chính là khí khẩu! Nơi lấy hơi, tức là khí khẩu. Giữa thứ gọi là hô hấp này, chính là một đường phân định sinh tử. Trong chiến đấu hắn không thể khiến Đấu Chiêu để lộ sơ hở, thế nhưng khi đã xác định được ý đồ chiến đấu của Đấu Chiêu, hắn lại có cơ hội nắm chắc được lựa chọn của y. Như vậy, không có sơ hở cũng đã biến thành sơ hở! Hắn ẩn nhẫn thời gian dài như vậy, chính là vì muốn đặt thời cơ phân định thắng bại tại một khắc trước khi Đấu Chiêu chuẩn bị phân định thắng bại. Sớm hơn sẽ bị cảnh giác, chậm hơn thì có lẽ đã kết thúc. Vậy nên, hắn nhất định phải phán đoán chuẩn xác, lúc nào mới là thời điểm Đấu Chiêu cho rằng có thể kết thúc chiến đấu. Chỉ cần phán đoàn này có hơi chút sai lệch thì mọi thứ đều sẽ thay đổi. Bên cạnh việc phán đoán chuẩn xác, không có chút sai lầm nào thì cần phải thành công nắm chắc được cơ hội chỉ chớp mắt là sẽ trôi qua kia, mới có thể cướp được khả năng giành thắng lợi. Cơ hội kia, ngay tại lúc này! Vào thời khắc này! Đấu Chiêu chỉ vừa nhấc đao, đao ý của Thiên Nhân Ngũ Suy còn chưa lan ra, hắn liền không chút do dự xốc lên lá bài tẩy, đặt cược hết một lần! Lúc này, trên không trung của đấu trường Thương Lang, hoàn toàn bị ánh sao bao phủ. Tinh lộ ở chân trời uốn lượn, xuyên qua khu vực của Bắc Đẩu. Thân hình mặc thanh sam tay cầm kiếm của Khương Vọng thong dong giậm chân, mà cả thiên địa dao động, thất tinh lệch vị trí. Cán đuôi của Bắc Đấu bên trên bầu trời chỉ là gập lại, liền đã chỉ phương Bắc. Thế là cả thiên địa nhiễm hàn, tám phương đông lạnh. May bay nát ra thành tuyết bay, trọc khí tàn lụi như lá vàng. Vạn sự vạn vật đều trở nên buồn tẻ, nhân gian xơ xác tiêu điều. Lúc này Thiên Hạ Đều Đông! Đấu Chiêu cùng Khương Vọng đều không hề nương tay, đều lấy ra đòn sát thủ. Bởi vì dưới tình huống chắc chắn phải phân định thắng bại, bọn họ đối mặt nhau, đều không có khả năng nương tay. Thiên Nhân Ngũ Suy là chiêu thức như thế nào? Là một đạo cuối cùng của thuật sát phạt đệ nhất hiện thế. Khương Vọng đã từng gặp qua không chỉ một lần, tích lũy không ít hiểu biết nhưng vẫn chưa có phương pháp phá giải. Thiên Hạ Đều Đông là chiêu thức thế nào? Ở ngoại ô Lâm Tri, khiến Trọng Huyền Tuân không tiếc nhảy lên, tại chiến trường Dân Tây, đặt vững thắng bại. Là đạo đồ sát kiếm của Khương Vọng, chỉ lấy lực sát thương để luận, cũng là một kiếm mạnh nhất của hắn đến hiện tại. Thiên Hạ Đều Đông của Khương Vọng ra càng nhanh, thế cùng ý càng viên mãn, chiếm trước nửa phần tiên cơ.
Thế nhưng Thiên Nhân Ngũ Suy của Đấu Chiêu lại cường đại hơn. Chiến cuộc diễn biến đến trình độ này, cả hai bên đều không cách nào khống chế sức mạnh. Trong mắt Khương Vọng có âm Dương Ngư đang du động. Mà đuôi tóc đen nhánh của Đấu Chiêu dường như cũng có kim thất đang nhô ra. Kim quang cùng xích viêm dường như trở thành hai màu sắc duy nhất giữa thiên địa. Tiếp đến mới là đỏ cùng xanh cắt ngang nhau! Lúc này, Hách Liên Vân Vân đang quan chiến ở ngoài sân mới bỗng nhiên giật mình, trận chiến đấu giữa sứ giả của hai đại cường quốc này, vốn nên để người ta say xưa luận bàn vậy mà lại diễn biến thành cục diện sinh tử. Như vậy sao được?
"Tách bọn họ ra!"
Nàng lập tức mở miệng nhưng cũng biết chưa chắc có thể hành động kịp. Nơi này là là Vương đình chí cao, tính an toàn là không thể nghi ngờ. Người đang bảo hộ nàng, tuy là Chân Nhân đương thời nhưng cũng không theo sát. Chủ nhân của đấu trường Thương Lan, lúc này cũng không ở tại đấu trường. Hơn nữa, dù khoảng cách có gần hơn, dù Chân Nhân đương thời có ra tay, thì có thể đơn giản xóa bỏ uy thế chiến đấu của hai người kia, bảo trụ tính mạng của bọn họ sao? Trong ánh mắt của nàng... mang theo đầy nghi vấn! Chung Ly Viêm không cảm thấy Đấu Chiêu sẽ chết, hắn ta cắn chặt răng, hơi tiếc nuối vì không thể lấy lại được danh dự trên người Khương Vọng. Còn về mối quan hệ giữa Tề quốc cùng Sở quốc sau trận chiến này... Nằm ngoài phạm vi bận tâm của hắn ta. Vũ Văn Đạc không nhìn rõ thế cục, còn tưởng rằng đây là cục diện có thể tùy lúc dừng lại, tựa như lúc trước kiếm của Khương Vọng lướt qua cổ của Chung Ly Viêm vậy. Kim Công Hạo của Kim thị cùng nữ ni Ngọc Hoa đến từ Tẩy Nguyệt Am thì lại không mấy quan tâm, chỉ suy nghĩ đến những ảnh hưởng từ cuộc chiến này. Mà Hoàng Xá Lợi đã hất trường bào, chuẩn bị cho việc dùng tư thế tiêu sái nhất bay về phía võ đài. Nàng đã quyết định, dù cho phải lập tức thành tựu Thần Lâm, cũng phải quay ngược thời gian, bảo đảm tính mạng cho hai người này.
Sao nàng có thể nhẫn tâm nhìn hai mỹ nhân như thế tàn lụi trước mắt mình chứ? Cho đến bây giờ, dù là Đấu Chiêu hay là Khương Vọng, đều là thiên kiêu mang tính đại biểu cho quốc gia của mình, sinh tử của bọn họ không phải là vấn đề cá nhân mà còn mang theo mối liên quan rất lớn. Cho nên, những người chú ý đến một màn này, dù cho có là ai thì đều khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều thứ. Duy chỉ có hai người đang giao phong sinh tử kia, ở trong mắt bọn họ, hoàn toàn không mảy may quan tâm đến sống chết của mình. Tại thời khắc này, bọn họ giống nhau, trong mắt đều chỉ cháy rực sự tự tin vĩnh viễn không phai màu cùng sự quyết tâm truy cầu thắng lợi. Ta sinh ra không giống với người khác, chưa từng hoài nghi tài hoa của mình. Từ trước đến nay khổ tu không ngừng, từ trước đến nay nóng lạnh không ảnh hưởng. Một ngày thần binh ra khỏi vỏ. Anh hùng thiên hạ người nào là địch thủ! Không muốn thứ gọi là cùng hàng tuyệt thế. Chỉ hỏi người nào đứng đầu. Người nào đệ nhất!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận