Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1716: Tuyết đen như thác nước (1)

Người tên Phỉ nổi danh của Cách thị, vừa rơi vào trong gió tuyết.
Thi thể rơi xuống cực nhanh, nhưng trước khi rơi xuống biển, đã biến mất không thấy gì nữa.
Vù vù...
Gió càng thổi mạnh hơn.
Tuyết cũng lớn hơn.
Từng mảnh từng mảnh bông tuyết lớn như quạt hương bồ.
Tung bay trên bầu trời, có một loại dị dạng kinh khủng.
Đặc biệt là màu sắc của tuyết.
Ngay từ đầu trắng nõn, như có ánh sáng chói trong tận thế âm u này. Hiện tại thì trong màu tro lại có thêm nâu, màu sắc càng ngày càng đậm, dần dần chuyển biến thành đen nhánh, giống như trong quá trình rơi xuống, nhiễm quá nhiều vết bẩn.
Luồng không khí lạnh cuồn cuộn, khiến người ta co rúm lại.
Nào có thế giới trong sạch chứ? Nào có Thiên Đường không dơ bẩn?
Trên đời, bóng tối ngay ở phía sau ánh nắng, sau hừng đông mỗi một ngày chính là trời tối.
Chúc Duy Ngã xách ngược Tân Tẫn thương, bay nhanh trong tuyết lớn màu đen.
Mỗi một bông tuyết bay tới gần y, đều bị thương kình im ắng xoắn nát.
Thân hình như núi đá của Khôi Sơn gần như dán sát bên cạnh y, giữa cánh tay và cánh tay, chỉ có khoảng cách một quả đấm, không chú ý một chút, thì sẽ đụng tới. Đương nhiên, bọn y rất chú ý.
Hai khối ngọc bích Ai Dĩnh và Hoài Sa, im lặng phóng ra ánh sáng nhạt, tạo ra một góc an ổn trong trật tự đang sụp đổ.
Chúc Duy Ngã cũng không muốn bị nhét chung một chỗ với một đống cơ bắp lớn như thế, cảm giác giống như bị một tảng đá lớn ép đến xó xỉnh chiếc lồng, thật không dễ chịu.
Thân hình hùng tráng đến đáng sợ của Khôi Sơn cũng rất cần một chút không gian co giãn. Mày rậm nhíu chặt, gã cũng không mong muốn chen chúc cùng Chúc Duy Ngã.
Nhưng hết cách.
Không được che chở, bọn gã rất khó đến được ngọn núi trung tâm. Tại thời điểm thiên khuynh này, thiên địa nguyên lực giống như đã sụp đổ hoàn toàn. Không có Cửu Chương ngọc bích, Khôi Sơn dùng thể phách võ phu đáng sợ, không chừng cũng có thể làm được, nhưng tiêu hao quá mức, hiển nhiên cũng không phù hợp với suy tính cạnh tranh cuối cùng.
Nghĩ cũng biết, người cuối cùng có thể tụ hợp ở ngọn núi trung tâm, đều là loại tồn tại gì.
Ngay từ đầu, hai người bọn họ còn mỗi người đi một bên, phóng khoáng riêng mình, một đường ầm ầm mạnh mẽ đâm tới. Sau này, theo thiên tai càng ngày càng nghiêm trọng, càng dựa gần nhau hơn. Không phải hai khối ngọc bích không đủ để chống ra phạm vi lớn hơn. Nhưng hiện tại, bọn họ thay phiên nhau mở đường, một người đối kháng thiên tai, một người điều dưỡng trạng thái, dùng việc này để giữ vững đỉnh phong. Vì giảm bớt phạm vi đối kháng, tiết kiệm thể lực, đương nhiên phải cố gắng tới gần nhau hơn ... Khoảng cách một quả đấm đã là cực hạn, lại gần nữa thì ai cũng không chịu được.
"Dựa theo danh sách quân thượng cho, ngươi nói người cuối cùng có thể đuổi tới ngọn núi trung tâm là mấy người nào?" Khôi Sơn câu được câu không hỏi thăm, cũng sợ lộ ra mình xấu hổ.
Danh sách thiên kiêu đất Sở tham dự Sơn Hải Cảnh, và tư liệu người trợ quyền được mời, mặc dù không tính là tình báo bí ẩn gì, nhưng Bất Thục thành muốn nắm giữ rõ ràng, cũng không phải chuyện đơn giản. Khôi Sơn và Chúc Duy Ngã có thể hiểu rõ các đạo nhân mã trước khi tới, Bất Thục thành, toà thành tội ác kẹp giữa ba nước Trang, Ung, Lạc này, hiển nhiên còn phức tạp hơn những gì nó biểu hiện ra ngoài, cũng càng có lực lượng hơn.
"Toà lầu mới xây trong thành kia, đã được Tam Phân Hương Khí Lâu xác định là tổng bộ tại Tây cảnh của bọn họ rồi?" Chúc Duy Ngã hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Mà Khôi Sơn lộ ra biểu cảm kỳ quái: "Ngươi có hứng thú à?"
Chúc Duy Ngã liếc nhìn gã: "Người khác có thể đuổi tới ngọn núi trung tâm hay không, ta không rõ, ta và ngươi."
Y đột nhiên dừng lại, âm thanh trầm xuống: "Chỉ e chưa hẳn có thể tới!"
Chúc Duy Ngã dừng lại, giống như dao động sắc thái của cả bức tranh.
Bay như mũi tên, tĩnh như cây tùng ngạo nghễ.
Cho dù dừng trong bức tranh, cũng là một nét bút sáng nhất.
Chớ nói chi y còn đang vận động.
Tân Tẫn thương chuyển nhẹ trong không trung, nhấc lên, mũi thương như có thế vạch phá không gian, tạo ra một tuyến hàn mang.
Đúng vào lúc này.
Rầm rầm rầm!
Phía trên bầu trời, tuyết đen không phải đang bay xuống, mà là đang trào lên.
Tựa như phía trên bầu trời cao kia, có một ngọn núi tuyết màu đen khổng lồ, hoàn toàn sụp đổ trong thiên địa kịch biến, phát sinh tuyết lở, thế là gào thét sụp đổ.
Quan sát dưới chân, có sóng lớn ngập trời, dâng lên thật cao.
Mà ngay phía trước, vô số oán khí, tử hồn kết thành thuỷ triều đen, không biết trào lên từ chỗ nào... Phảng phất lấp đầy khe hở giữa trời và biển!
Khôi Sơn cũng không lo nói chuyện phiếm nữa, chỉ siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay nổ vang tầng tầng.
Gân xanh nổi trên cơ bắp, như nộ long nhô lên.
Huyết khí lang yên xông ra thiên linh, vậy mà trực tiếp đụng vào trong thác nước tuyết đen, mở ra một khe hở cực lớn, khiến cho tuyết đen như mưa đen.
Mà Khôi Sơn vung quyền.
Động tác của gã vô cùng gọn gàng, dứt khoát.
Chỉ là nắm tay, sau đó ra quyền mà thôi.
Nhưng giống như thợ rèn đập sắt ngàn vạn lần, một chùy cuối cùng hạ xuống tạo ra phôi sắt.
Giống như mái cong vô số lần nhỏ nước, một lần cuối cùng, khiến người ta nhìn thấy vết lõm trên đá.
Chuyện đơn giản nhất trên đời chính là vung quyền.
Nhưng tất cả rèn luyện gian nan nhất, phức tạp nhất, chỉ trong một quyền này.
Gã đấm ra một quyền.
Trong phạm vi ánh sáng nhạt của Cửu Chương ngọc bích bao phủ, mưa gió bất động.
Mà "Thuỷ triều đen" xông tới kia, lại giống như bị tường khí vô hình đẩy mạnh, bị đánh lui chừng hơn hai mươi trượng.
Chính lúc triều lui ầm ầm!
Trong chốc lát, oán khí sụp đổ không đếm được, hồn phách tan vỡ khó tiếp.
Nhưng điều này phảng phất càng chọc giận "Thuỷ triều đen".
Vô số ý niệm hỗn loạn, bạo ngược, dường như được thống nhất dưới sự khống chế của ý chí nào đó.
Ầm!
Triều đi, triều lại về.
Bọn chúng tuôn ngược trở về, xâm trời che biển, trực tiếp chôn vùi quyền kình!
Khôi Sơn bay ngược lại.
Khi gã vội vàng thối lui, thậm chí còn tự tạo ra gió.
"Không xong, chạy mau!"
Gã dốc sức đánh một đòn, cũng hoàn toàn không nhìn thấy khả năng đánh tan thuỷ triều đen này.
Mà khe hở to lớn bị huyết khí lang yên đốt ra kia, trong thác nước tuyết đen của thiên khuynh, chẳng qua chỉ là một vết lõm nho nhỏ, trong khoảnh khắc đã được bổ khuyết hoàn toàn.
Trong Sơn Hải Cảnh này, từng biến cố, phảng phất báo cho mọi người biết, sự nhỏ bé của người tu hành.
Kiến càng lay cây, sức người nào có thể bằng?
Uy lực diệt thế như vậy.
Thoáng chốc tuyết đen thiên khuynh, trước tuôn ra thuỷ triều đen, sóng biển gào thét mà lên phía dưới kia, chẳng biết lúc nào đã nhuộm dần sắc tối!
Màu tối đã nhuộm khắp nơi.
Thiên địa như tương hợp.
Trong đen tối chồng chất này, trong âm u lẫn lộn này, một điểm hàn mang nổ tung!
Nó xán lạn, cô độc, sắc bén.
Giống như từ khi khai thiên lập địa đến nay, đã lặng lẽ ở đây.
Dường như từ tuyên cổ đến nay, vĩnh hằng không đổi.
Đó là hướng người tuyệt vọng nhìn thấy, đó là tiếng vọng người cô độc cảm nhận được.
Là... Một chấm nhỏ cô quạnh trong đêm dài vô tận.
Nó sáng ở đó, sáng trong ý nghĩa tầm mắt. Đồng thời, cũng chấm một chấm trên thế giới sụp đổ loạn lưu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận