Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1029: Ánh trăng tuyết trắng không bằng

"Ta biết Lôi Chiêm Càn."
Nghe được cái tên người quen này, Khương Vọng nhẹ giọng cười cười, hỏi: "Còn Thôi Trữ này, là thần thánh phương nào?"
"Là nhân sĩ trong quân đội." Nói đến chính sự, Trọng Huyền Thắng cũng nghiêm túc: "Không phải xuất thân danh môn gì, chỉ có gia thế bình thường, vào quân đội, đánh ra thành tích, hiện giờ đang ở trong Tù Điện quân, rất được Tu tướng quân coi trọng."
Chưởng quản Tù Điện quân là Tu Viễn, Khương Vọng cũng biết người này.
Cũng là một nhân vật bò từ tầng dưới chót lên, khắp cả Tề quốc không có nhân vật họ Tu lợi hại nào thứ hai, nhờ có Tu tướng quân mới có được Tu gia. Nếu nói về nội tình, đương nhiên còn xa mới có thể so được với Trọng Huyền gia, Lý gia.
Điều kiện cơ bản nhất để được công nhận là một thế gia đỉnh cấp là phải có được tước vị thế tập võng thế, để đảm bảo thế gia sẽ qua được nhiều đời mà không rơi rớt.
Nếu không, dù nhân vật lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể lấp lánh một thời, một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ lập tức như bèo dạt mây trôi mà thôi.
Nghe nói, vị Tĩnh Quý phi kia vẫn luôn thổi gió bên gối cầu tước cho Cao thị chính là vì lý do này.
Đương nhiên, chỉ cần Tu Viễn còn sống một ngày, người Tu gia sẽ còn một ngày cơ hội có thể bước chân vào vòng tròn thượng tầng Tề quốc.
"So với Vương Di Ngô thì người này thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng cười đáp: "Vương Di Ngô là đệ nhất trong quân rồi, từ Du Mạch đến Chu Thiên, đến Thông Thiên, đánh khắp trong quân vô địch thủ, một đường đứng đầu, một đường vô địch. Ta đoán hiện giờ vẫn không ngoại lệ."
Mới đầu Vương Di Ngô còn là đệ nhất Tề quốc, nhưng vì có Khương Vọng xuất hiện nên chỉ có thể là đệ nhất giới hạn trong quân mà thôi.
Khương Vọng không cười: "Cho nên, đối thủ của ta chỉ có đường huynh của ngươi."
Đây không phải kiêu căng, đây là thực lực. Có thêm hai người này tham dự trong danh ngạch Nội Phủ cảnh, một người là bại tướng dưới tay, một người là thủ hạ của bại tướng dưới tay, hắn không có lý do gì để lo lắng.
Duy chỉ có Trọng Huyền Tuân, tuy nói danh sách đã định ra, nhưng dù sao vẫn chưa tới bước cuối cùng, vẫn có thể xảy ra biến hóa, mà điều này lại phụ thuộc vào tâm tư Thiên Tử.
Trọng Huyền Thắng cũng thu lại nụ cười, nói: "Nếu Bệ hạ thực sự triệu y ra, có lẽ là vậy."
"Tức chết lão nương!"
Hương Linh Nhi quay lại lâu, nghiến răng nghiến lợi mắng.
Lão nương té trước mặt ngươi, ngươi cũng mặc kệ.
Chờ lão nương tới y quán, ngươi lại tới Tam Phân Hương Khí Lâu?
Muốn chơi trốn tìm với lão nương à?
Nàng càng nghĩ càng bực bội, hung hăng siết tay, lập tức vang lên tiếng nổ bùm bụp.
Giờ đã vào đêm, Tam Phân Hương Khí Lâu lại càng thêm náo nhiệt.
Muội Nguyệt ngồi dựa vào bệ cửa sổ liếc sang, không kinh ngạc vì tiếng động khi nàng siết nát không khí, mà phì cười vì mảnh thuốc cao da chó đen thui trên cánh tay nàng. Để che giấu sơ hở, Hương Linh Nhi còn cố ý vẽ thành vết bầm trên người khi bị té, sau khi được y quán bản địa nhiệt tình cứu chữa thì trở thành như bây giờ...
Một tiểu mỹ nhân xinh như hoa thế kia, dán cả cao da chó vào mà vẫn không bớt đi nửa phần nhan sắc, lại có vẻ vô cùng đáng thương, cũng có chút đáng yêu.
"Ngươi còn cười!" Hương Linh Nhi trừng mắt.
Nhưng trừng một cái, chẳng hiểu sao cơn giận lại tiêu tan.
Lúc này, nàng chỉ thấy.
Nữ tử mặc váy đỏ ngồi dựa vào bên bệ cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy nửa người.
Đùi phải che khuất một nửa, tay phải đặt lên đầu gối phải, ngón tay ngọc xanh nõn xòe nhẹ ra, như một đóa ngọc lan.
Chân trái nhè nhẹ rủ xuống bệ cửa, làn váy đỏ rực phức tạp không thể che lấp đường cong cực kỳ ưu mỹ thân hình thẳng tắp, cân đối kia. Tuy chỉ lộ ra mắt cá nhân nhưng cũng đủ gợi ra ngọc tuyết, hoàn toàn không bị làn váy đỏ kinh diễm kia át đi.
Tà váy bồng bềnh như thủy triều đỏ.
Tay trái của nàng cũng lười biếng rũ xuống.
Đầu ngón tay cong cong mềm mại ôm lấy một bình ngọc mỏ hạc màu thiên thanh.
Không cần nói cũng hình dung ra khuôn mặt của nàng.
Trong số tất cả Thiên Hương, Tâm Hương, Hương Linh Nhi thích nhất là khuôn mặt hơi xa cách mà mị hoặc này.
Cửa sổ mở rộng, bên ngoài gió đêm mát mẻ phiêu phiêu quyện với ánh trăng lấp lánh.
Có gió thổi tới.
Làn gió dịu dàng tản mạn khắp nơi.
Dường như sự ồn ào náo động bên dưới lầu cũng biến mất.
"Ta vừa mới tức đến mù đầu, giờ mới chú ý tới." Cảnh đẹp mỹ nhân đương nhiên khiến người ta dịu lại, Hương Linh Nhi hòa hoãn hỏi: "Sao hôm nay ăn mặc tiên diễm như vậy?"
Muội Nguyệt nhẹ nhàng nhếch miệng cười trả lời: "Nhắm rượu."
"Ngươi cười lên thật đẹp, muội muội tốt." Hương Linh Nhi si ngốc bước tới một bước, nhưng lập tức cảnh giác dừng lại.
Nàng lắc đầu cười hì hì nói: "Ngươi mê người quá, khiến ta khó mà phòng bị được."
Muội Nguyệt không nói gì.
Hương Linh Nhi lại hỏi: "Ta nghe nói Khương đầu gỗ kia từ chối gặp ngươi?"
Nàng cười cười: "Như thế lại khiến tỷ tỷ thoải mái hơn rất nhiều".
Muội Nguyệt khẽ nói: "Đổi người khác đi, không cần phải tốn thời gian với hắn. Người này một lòng hướng đạo, không thể lay chuyển."
"Không ai thích hợp bằng người này, có danh khí, lại có tương lai, còn thiếu căn cơ." Không hiểu sao Hương Linh Nhi lại cười nói:
"Dù có một lòng hướng đạo đến đâu đi nữa, gặp ngươi rồi cũng chỉ muốn một lòng hướng về ngươi thôi."
"Hắn thì khác, từ khi còn rất yếu hắn đã rất kiên định." Muội Nguyệt thầm than nhẹ.
Nhưng nàng vẫn cười nói: "Chúng ta phải nhanh chóng tìm một nhân vật có vai vế ở Tề quốc để cứu lấy cục diện của bổn tông ở Đông Vực, chứ không phải ở đây đấu khí với ai hết, làm vậy thật vô nghĩa."
Tam Phân Hương Khí Lâu đã bắt đầu bố cục phân lâu khắp thiên hạ, Muội Nguyệt cũng là nhờ vào thể hiện xuất sắc khi ở Bất Thục thành và Hòa quốc mà nhảy lên thành Thiên Hương trong thời gian cực ngắn.
Ở Tề quốc, đương nhiên Tam Phân Hương Khí Lâu không thể trắng trợn kinh doanh, nhưng ở một số tiểu quốc Đông Vực thì họ đã vượt khuôn khổ phần nào rồi. Nhưng dù phát triển ở tiểu quốc khác đi nữa, vẫn phải làm tốt Đại Tề quốc này.
Bá chủ Đông vực không chỉ là một cái tên, mà còn ảnh hưởng đến nhiều mặt.
Dù Tam Phân Hương Khí Lâu phát triển tốt ở các nơi khác trong thiên hạ, nhưng một khi gây sự với thượng tầng Tề quốc, sẽ lập tức tuyệt tích ở Đông Vực này. Mặt khác, chính vì tình trạng giàu mà không mạnh, lớn mà bất ổn này, khó mà ứng đối với cục diện cường quyền, nên Tam Phân Hương Khí Lâu mới nghênh đón lần biến đổi này.
Thời cơ Muội Nguyệt gia nhập thế cuộc có thể nói là tuyệt diệu.
"Ai dà, ta đau đầu quá!" Hương Linh Nhi giở trò xấu: "Làm biếng tìm quá, thế nào cũng phải bắt hắn thôi!"
Muội Nguyệt cố ý để cho người mời Khương Vọng đến cũng là thử một chút mà thôi, bày ra thất bại cho người ta thấy. Đương nhiên, cũng không chắc là không có tâm tư muốn gặp mặt trò chuyện, dù là che mặt.
Nàng không ngờ Khương Vọng lại từ chối gặp, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng hợp lý, giống như thiếu niên ngăn kiếm trước mặt bảo vệ muội muội năm đó.
"Tùy tỷ." Nàng nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tỷ tỷ muốn ồn ào, ta sẽ không xen vào. Nhưng tên mập bên cạnh hắn rất thông minh, sau này tỷ tỷ tiếp xúc phải cẩn thận một chút, tránh cho sau này ta về Lâu không thể bàn giao với Tông chủ."
Theo như hiểu biết của nàng về Hương Linh Nhi, nếu mình cứ ngăn cản mãi nàng ta sẽ sinh nghi. Nàng thoải mái nhượng bộ, chỉ nhắc tới điểm nguy hiểm, Hương Linh Nhi tỉnh táo lại chắc hẳn sẽ nghĩ rõ ràng.
"Yên tâm đi" Hương Linh Nhi cười khanh khách: "Ta làm sao có thể bỏ muội muội ngươi được?"
Muội Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ nâng bình ngọc lên, ngửa cổ uống một ngụm.
Dưới bóng đêm, dường như cần cổ thiên nga tỏa sáng.
Mỹ nhân một mình uống rượu bên cửa sổ đẹp như một bức họa, vầng trăng treo cao bên cạnh chỉ làm nền cho nàng.
Hương Linh Nhi bất giác ngẩn ngơ.
Trong lòng chỉ muốn ...
Chẳng trách, nàng tên Muội Nguyệt.
Trước mặt nàng, mặt trăng cũng mờ nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận