Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 245: Tính mạng chỉ nằm trong một kiếm

Phi kiếm thuật thuần túy, tính mạng chỉ nằm trong một kiếm.
Kiếm còn người còn, kiếm gãy người mất.
Là con đường tu hành cổ xưa vô cùng hiếm thấy, có sát lực kinh người, nhưng vì đạo đồ lận đận, khó cầu đại đạo, nên dần bị mai một trong thế giới siêu phàm.
Phi kiếm thuật sa sút, không có nghĩa nó không cường đại.
Trên thực tế, thế giới tu hành bách gia tranh minh, phát triển cho tới bây giờ, mỗi ngày đều có phương pháp và hướng tu hành mới ra đời.
Bản thân lịch sử chính là quá trình đãi cát tìm vàng khổng lồ.
Phi kiếm thuật thuần túy quá mức cực đoan, nhưng nó chưa bao giờ bị thế giới tu hành chân chính từ bỏ.
Ví dụ đạo kiếm chi thuật của Đạo Môn, chính là lấy phi kiếm thuật làm trụ cột.
Giữ nguyên phần lớn sát lực của phi kiếm thuật, đồng thời, kết hợp với sự biến hóa rộng rãi của đạo thuật, giảm bớt sự ảnh hưởng của "Khí" đối với "Mạng".
Thế nhưng, đến ngày hôm nay, cho dù đã có nhiều phương pháp tu hành dễ đi hơn để lựa chọn, phi kiếm thuật thuần túy cũng vẫn có người đi theo.
Giống như con đường tu hành khí huyết trùng mạch cổ xưa của binh gia.
Binh tu hiện nay đã sử dụng con đường tu hành thông dụng dễ đi hơn, chỉ giữ lại một vài lý niệm và chi tiết. Tu như vậy an toàn hơn, có cơ hội trưởng thành. Thay đổi như vậy, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng giúp binh gia trở thành nhất lưu thời hiện tại.
Nhưng, vẫn có người cố chấp đi theo con đường binh gia cổ, đi theo con đường khí huyết trùng mạch đầy nguy hiểm kia. Ví dụ Đỗ Dã Hổ.
Những người truyền thống này, ngươi có thể bảo họ là đồ cổ hủ không biết biến đổi, bảo thủ thủ cựu, cũng có thể nói bọn họ là người thừa kế của thời đại cổ xưa, dùng sức lực yếu ớt của bản thân, để kéo dài thời kì vinh quang đã biến mất.
Những người đó chẳng quan tâm đâu.
Bởi vì đạo đồ nghìn vạn, họ chỉ là chọn một con đường mình muốn đi, chỉ vậy mà thôi.
"Nhặt được bảo rồi."
Khương Vọng thầm nghĩ.
Một người tu hành phi kiếm thuật thuần túy, cho dù tương lai như thế nào, thì ngay lúc này, cũng có thể bộc phát ra sát lực vượt xa Trương Hải.
Nhân tài như vậy nếu thật lòng gia nhập, vậy quả thật đã vượt qua giá trị mong muốn.
Trong số nữ nhân Khương Vọng biết đến nay, Diệp Thanh Vũ và Trúc Bích Quỳnh là hai người được bảo vệ tốt nhất.
Các nàng chưa từng rải qua mưa gió thế gian, rất mù mờ về sự hiểm ác của người đời.
Chỉ khác ở chỗ, phụ thân của Diệp Thanh Vũ mạnh hơn tỷ tỷ của Trúc Bích Quỳnh rất nhiều.
Nên ông ta biến toàn bộ Vân quốc thậm chí cả xung quanh Vân quốc làm hậu hoa viên, để nữ nhi nhà mình tha hồ đi dạo lung tung, chỉ ném cho nàng vài món bảo vật bảo vệ tính mạng. Kẻ không có mắt không có khả năng gây thương tổn cho nữ nhi hắn nổi, còn kẻ có mắt thì sẽ không đắc tội hắn.
Cho nên Diệp Thanh Vũ có tiêu chuẩn cao hơn, tầm mắt rộng hơn, làm việc rộng rãi hơn, chỉ thiếu mỗi việc trải qua sinh tử. Nhưng cái này đối với Lăng Tiêu Các chủ, không phải là vấn đề. Vì lập ra chương trình lịch luyện riêng cho nữ nhi, chẳng có gì là khó.
Theo tin tức qua lại với Diệp Thanh Vũ trước giờ đủ thấy, Lăng Tiêu Các chủ hẳn đã giải quyết chuyện này rồi.
Trong khi Trúc Tố Dao dùng hết toàn lực, cũng chỉ che chở được một vùng nhỏ bé, chỉ giúp được muội muội ít gặp phải tình đời. Khiến Trúc Bích Quỳnh đơn thuần như một tờ giấy trắng.
May mà có Điếu Hải Lầu làm chỗ dựa, Trúc Bích Quỳnh mới lớn lên được tới bây giờ.
Nhưng tông môn không phải trại tế bần, cạnh tranh nội bộ cũng vô cùng kịch liệt. Trúc Bích Quỳnh là một siêu phàm tu sĩ, thứ nàng cần không chỉ là được cho ăn cho uống.
Theo Khương Vọng, sau khi Trúc Tố Dao bị kẹt ở cửa thiên địa, tính tình đại biến, một phần là bởi vì sự thay đổi tình cảm của Hồ Thiểu Mạnh, phần nữa là vì ngày càng lực bất tòng tâm khi che chở muội muội, cảm thấy tuyệt vọng với tương lai. Nhiều cái kết hợp, mới có chuyện xin đi Thiên Phủ bí cảnh.
Trúc Tố Dao chết rồi, với tính cách đơn thuần của Trúc Bích Quỳnh, cuộc sống trong Điếu Hải Lầu nhất định sẽ không dễ chịu.
Loại bảo vệ này rất khó nói đúng sai, ít nhất đối với Khương Vọng. Nếu có khả năng, hắn cũng sẽ chọn để Khương An An cả đời không thấy được góc tối của thế gian.
Nhưng hắn không làm được điều ấy.
Trúc Bích Quỳnh xách một cái bọc ra đi, lúc nàng rời khỏi tông môn, thì chỉ đi có một mình, không mang theo gì.
Nhưng ở chung với Tiểu Tiểu một thời gian, đã dần liền tích lũy được ít đồ lặt vặt. Ví dụ như tiểu hà bao, dây cột tóc vân vân, Tiểu Tiểu còn may cho nàng một cái áo ấm, bởi vì nghe nói Trúc Bích Quỳnh ở gần bờ biển, cảm thấy ở nơi nhiều nước như vậy, chắc là lạnh lắm.
"Thật ra ở gần biển nóng lắm." Khương Vọng nói.
Hắn thấy hơi nhức đầu. Độc Cô Tiểu Tiểu lớn đến chừng này, nhưng hẳn là chưa từng rời khỏi quận, không biết tình hình ở bờ biển thì còn hiểu, còn Trúc Bích Quỳnh? Tuy nói người tu hành không sợ nóng lạnh, nhưng mà giữa một đám người mặc áo mỏng, một mình mặc áo ấm, không thấy nổi bật quá à?
"Ồ." Tiểu Tiểu vừa kinh ngạc vừa ái ngại. nàng đương nhiên không nghi ngờ lời của Khương Vọng.
"Trời nóng hay lạnh thì có sao đâu." Trúc Bích Quỳnh không tim không phổi: "Nhìn đẹp là được!"
Nàng thích cái áo ấm này mà. Kiểu dáng đẹp, may cũng khéo nữa.
Dù là ai cũng không chê bai được thiên phú may vá của Tiểu Tiểu.
"Tặng cái này cho ngươi!" Trúc Bích Quỳnh lấy phúc họa cầu, đưa cho Khương Vọng: "Trên người ta chỉ có cái này là đáng tiền."
Khương Vọng không nhận: "Đưa ta làm gì?"
"Ngươi báo thù giúp ta. Ta thiếu đại nhân tình của ngươi. Một viên phúc họa cầu đương nhiên không đủ, sau này ta sẽ nghĩ cách bổ sung thêm." Nàng nháy mắt: "Trúc Bích Quỳnh ta, nói lời cũng rất giữ lời."
Tiểu Tiểu liếc trộm Trúc Bích Quỳnh, nói nhỏ: "Trúc tỷ... Ngươi từng nói muốn dạy ta luyện võ."
Trúc Bích Quỳnh: "..."
Nhìn ánh mắt vô tội mà khát vọng của Tiểu Tiểu, nàng thật sự không sao nói ra được chữ ‘không’.
"Hay là... Ta ở lại thêm một tháng?" Nàng hỏi.
Khương Vọng hài lòng nhìn Tiểu Tiểu.
Nàng thị nữ này đúng là hiểu chuyện, cũng rất tỉnh táo.
Chỉ nhìn thấy hắn tới, liền hiểu hắn muốn giữ chân Trúc Bích Quỳnh, lập tức tìm ra kẽ hở cắm châm, hỗ trợ thuyết phục.
Tình cảm Trúc Bích Quỳnh dành cho Tiểu Tiểu là sự cảm thông, thương tiếc, coi Tiểu Tiểu như một tiểu cô nương. Có điều cô nương Tiểu Tiểu này, lại không hề đơn thuần đơn giản như nàng nghĩ.
Vào buổi sáng hôm bị phụ mẫu bán đi, Tiểu Tiểu đã không thể còn là một đứa trẻ nữa, đừng nói chi bao nhiêu sự việc sau đó nàng ta phải trải qua.
Từ ngày bắt đầu theo Khương Vọng, lúc nào nàng cũng cố gắng thể hiện giá trị của bản thân, mãi đến lúc này, mới tìm ra phương thức chính xác.
Khương Vọng muốn giữ Trúc Bích Quỳnh, đương nhiên không phải vì không hài lòng Tiểu Tiểu, mà đơn thuần chỉ là hắn thiếu người làm, có được thêm người nào là được thêm phần đó. Trúc Bích Quỳnh tinh thông ảo thuật nên rất hữu dụng, có thể đối phó được rất nhiều tình huống.
Khương Vọng nói với Trúc Bích Quỳnh: "Phúc họa cầu là tỷ tỷ ngươi để lại cho ngươi, ta không thể lấy. Theo ta thấy, việc ta giết chết Hồ Thiểu Mạnh, là hoàn thành cam kết đối với ngươi, giữa chúng ta không còn thiếu nợ nhau nữa. Ngươi cũng không cần cảm thấy thiếu ta cái gì."
"Nếu ngươi nhất định cảm thấy phải làm cái gì đó mới thấy an lòng... Rất đơn giản, hiện giờ ta đang rất thiếu người hỗ trợ, ngươi ở lại giúp đỡ ta nửa năm. Ta trả ngươi thù lao gấp đôi tiêu chuẩn của Trương Hải Hướng Tiền, sau nửa năm, chúng ta chia tay."
Nhắc tới tỷ tỷ, Trúc Bích Quỳnh quả nhiên không buông phúc họa cầu ra nữa.
Đường đi của nàng, trước nay đều là do tỷ tỷ sắp xếp.
Bây giờ đi về Điếu Hải Lầu, thật ra cũng rất mờ mịt.
"Trúc Bích Quỳnh, ngươi phải lớn lên thôi."
Nàng tự nhủ trong lòng. Ngẩng đầu nhìn Khương Vọng, mang theo sự cố chấp của một tiểu cô nương buông lời cam kết: "Được."
Khương Vọng chưa bao giờ là người làm việc mơ hồ.
Hắn luôn tin làm bao nhiêu mới có thu hoạch bấy nhiêu.
Hầm mỏ Hồ thị, thậm chí cả Thanh Dương trấn, là mảnh ruộng đầu tiên hắn cày cấy.
Trừ sâu xong, thì chiêu mộ nông phu.
Hắn thử rải hạt giống vào đây, xem xem năm sau thu hoạch được cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận