Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1345: Cha lợi hại quá (2)

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Khương Vọng bắt đầu thăm dò Nội Phủ.
Triệu Huyền Dương tuy khoanh chân ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói lại đúng lúc vang lên: “Đừng vọng động thần hồn.”
Khương Vọng chỉ đành tản đi thần hồn chi lực, bất đắc dĩ nói: “Tu hành cũng không cho, vậy ta làm gì?”
“Hay là ngây người một lát đi.” Triệu Huyền Dương nói.
“Đây là cách ngươi đối xử bằng hữu sao?” Khương Vọng hỏi.
“Vậy ta tâm sự với ngươi?”
“Thôi bỏ đi.” Khương Vọng nằm ngửa ra, hai tay gối lên gáy, con mắt trong trẻo nhìn mái vòm động quật: “Ta vẫn là ngây người đi!”
Đỉnh động của thượng cổ ma quật thực sự không có gì để xem, Khương Vọng nhìn đến mê mẩn, cho nên ánh mắt bắt đầu trở nên mờ ảo.
Triệu Huyền Dương không cách nào biết được, thiên kiêu trẻ tuổi mà y vô cùng thưởng thức lúc này đang có tâm tình gì.
Trải qua quang mang vạn trượng trên Quan Hà đài, được thiên hạ ca tụng. Ngay sau đó vài ngày, trên người hắn đã gánh tội danh thông ma, bị thiên hạ phỉ nhổ.
Tư vị từ đỉnh phong đến đáy cốc, có bao nhiêu người có thể tiếp nhận?
Mà Khương Vọng lúc này…
Đang suy nghĩ cái gì?
Vòm trời như cái nắp, mây trôi như ngựa phi.
Trong Lăng Tiêu bí địa.
Trưởng lão trấn tông A Sửu đại nhân tôn quý đang chơi đùa cùng một con chó xám nhỏ.
Lúc này hình thể A Sửu co lại cực nhỏ, chỉ lớn hơn một vòng so với Xuẩn Hôi, đang há hốc miệng, lè lưỡi, vui vẻ nhảy tới nhảy lui với con chó xám.
Bỗng nghe được tiếng gió, A Sửu lập tức nghiêm mặt, thần thái đoan trang hẳn lên.
Một bàn tay liền tóm lại Xuẩn Hôi đang nhảy nhót theo sát sau mông hắn.
Xuẩn Hôi chớp chớp mắt, tỏ ra rất vô tội, không hiểu vị lão đại tân nhiệm, tại sao nói không chơi là không chơi nữa.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Thanh Vũ đã nhẹ nhàng đi tới.
“Đến rồi à, Thanh Vũ.” A Sửu rất có phong phạm trưởng bối, trầm ngâm nói: “Việc học của An An thế nào rồi? Đứa nhỏ này rất tham chơi, ngươi phải giám sát cẩn thận.”
Hình như hoàn toàn không nhớ rõ, sở dĩ việc học của Khương An An không thể kịp thời hoàn thành là bởi vì bị hắn dẫn theo ra ngoài chơi.
“Cũng tạm rồi.” Diệp Thanh Vũ thuận miệng trả lời một câu, sau đó liền hỏi: “Ngươi thì sao, chơi đùa với Xuẩn Hôi vui lắm sao?”
“A, có gì mà vui, giúp An An chiếu cố một chút thôi.” Mắt A Sửu nhếch lên đến tận trời: “Loại chó cỏ này, ta thả cái rắm có thể giết chết một trăm con.”
Xuẩn Hôi nghiêng đầu, đương nhiên là nghe không hiểu, lại rất thân thiết nhảy tới trước mặt hắn.
A Sửu vẫn dùng nhục trảo vô tình ngăn ở phía trước: “Đừng đứng gần bổn tọa như vậy!”
“Mày mày mày…mày làm gì!”
Là Xuẩn Hôi lè lưỡi liếm rất nhiệt tình.
A Sửu nhanh chóng thu trảo lui về phía sau.
Xuẩn Hôi lại tưởng là đang chơi với nó! Càng vui sướng nhảy lên phía trước.
Ở trước mặt Diệp Thanh Vũ, A Sửu không chịu nổi mặt mũi, hai trảo linh hoạt lộn một cái, ném Xuẩn Hôi ngã chổng vó: “Thành thật cho bổn tọa một chút!”
Xuẩn Hôi ngã chỏng vó nhưng vẫn vô cùng vui sướng, ngoáy cái đuôi không ngừng.
Diệp Thanh Vũ yên lặng nhìn tất cả mọi chuyện, từ bỏ ý nghĩ ra tay trên người Xuẩn Hôi.
"Sửu thúc." Nàng trực tiếp hỏi: “Có người bắt nạt ta, thúc có quản hay không?”
Nói thì chậm, nhưng xảy ra rất nhanh. A Sửu nhảy dựng lên, nhảy vọt lên không trung, hiện ra bản tướng dài ba trượng, răng nanh nhe ra, trên cái đuôi dài nhỏ có bóng nước, mơ hồ có tiếng sóng vỗ.
Trong lúc nhất thời khí thế kinh người.
“Ai to gan như vậy?” Hắn rống giận như sấm: “Bổn tọa xé hắn!”
“Triệu Huyền Dương.” Diệp Thanh Vũ nói.
A Sửu sửng sốt.
“Hôm nay gió lớn quá.” Răng nanh của hắn thu lại, đuôi cũng buông thõng, lông tơ trên người cũng trở nên đặc biệt mềm mại.
Thậm chí trên không trung hắn còn lảo đảo, đứng không vững: “Sao ta lại có cảm giác không chịu nổi? Gió to quá, khả năng trúng gió rồi. Ài, lớn tuổi rồi, không chịu nổi nữa, ta về phòng nghỉ ngơi trước đã.”
Trong khi nói chuyện, hắn đã lung la lung lay bay đi, biến mất trong không trung.
Chỉ có Xuẩn Hôi còn đang ngơ ngác, không biết “đại ca” sao lại đột nhiên bỏ đi. Nó trở mình tại chỗ rồi nhanh nhẹn bò dậy, lại vẫy đuôi nhìn Diệp Thanh Vũ, muốn lấy một ít trái cây để ăn.
Diệp Thanh Vũ mím môi, không nói gì.
Một lát sau, một đám mây rơi xuống, hiện ra thân hình trên không trung, tứ chi mở rộng - là A Sửu lại vòng trở về.
Hắn bay đến trước người Diệp Thanh Vũ, cúi đầu ủ rũ nói: “Thanh Thanh à, ngươi đừng có bộ dạng này, không phải là Sửu thúc không giúp ngươi, chúng ta không chơi nổi Cảnh Quốc a!”
“Vậy thì trơ mắt nhìn thân ca của An An gặp chuyện không may sao? Sau này sao chúng ta có thể không biết xấu hổ mà đối mặt với An An? Còn có Xuẩn Hôi nữa!” Diệp Thanh Vũ giơ tay xách Xuẩn Hôi lên, bảo A Sửu nhìn cho rõ, trong đôi mắt xinh đẹp ngấn nước: “ Xuẩn Hôi cũng là của người ta, thúc mỗi ngày đều chơi với nó rất vui vẻ.”
Nếu như Xuẩn Hôi cơ linh một chút thì nên phải phối hợp giả khổ cầu xin rồi.
Đáng tiếc nó không có.
Nó bị xách lên không trung, ngược lại vui sướng không thôi, nhếch miệng điên cuồng vẫy đuôi, nước miếng trào thẳng ra ngoài.
A Sửu dùng móng vuốt vỗ vỗ trán, bộ dạng rất là đau đầu: “Vậy phải làm sao bây giờ, người ta nhổ một sợi lông chân còn to hơn cả bắp đùi của ta. Ít nhất cũng phải có một chân quân mới có thể đứng trước mặt người Cảnh Quốc nói chuyện được. Cha ngươi vì sao bế quan, còn không phải là sợ trước mặt ngươi không có mặt mũi sao?”
Ầm!
Đang nói chuyện, trên đầu hắn đã bị người hung hăng đập một quyền.
Diệp Lăng Tiêu bạch y thướt tha hiện thân: “Cả ngày, chỉ thấy ngươi nói nhiều! Ăn cũng nhiều, nói còn nhiều hơn cả ăn!”
A Sửu đảo cặp mắt trắng dã, không nói lời nào.
Lúc này Diệp Lăng Tiêu mới xoay người lại, nhìn đứa con gái bảo bối của mình, nhìn có chút hả hê cười nói: “Ta đã nói tiểu tử này không ra gì mà? Trước đó chỉ là không kiếm ăn ở Tề Quốc được, còn ra vẻ nói đến Sở Quốc làm việc, giờ hay rồi, chỉ trong nháy mắt, cả thiên hạ đều không thể kiếm ăn nữa!”
Diệp Thanh Vũ cụp mí mắt xuống không nói lời nào.
“Được rồi được rồi.” Diệp Lăng Tiêu không cười nữa, giọng cũng dịu đi: “Quốc sách trung lập của Vân Quốc sẽ không thay đổi, nhưng lập trường giữ gìn công lý nhân tộc cũng sẽ không thay đổi. Thông ma là tội lớn của nhân tộc, mỗi người chúng ta đều phải quan tâm. Vừa vặn trong tay cha con có một ít lịch sử đen tối của tên Trang nào đó, chờ lúc Ngọc Kinh Sơn đưa ra thời gian công thẩm, hắn đã không còn thời gian tìm sai lầm của người khác nữa rồi! Con nói xem, hắn có vấn đề, chứng cứ của hắn còn có thể khiến người ta tin sao?”
“Thật sao?” Diệp Thanh Vũ giương mắt lên.
“Đương nhiên rồi!” Diệp Lăng Tiêu tự đắc nói: “Con thật sự cho rằng cha con chỉ biết bế quan sao? Cha vừa nhìn thấy con gái bảo bối của ta không vui, liền vội vàng lục tung tìm chứng cứ rồi. Con đó, bớt nghe mấy tin rác rưởi đi!"
A Sửu bảy lần không phục tám lần không cam lòng, mở trừng hai mắt, định mở miệng.
Thế nhưng một ánh mắt càng sắc bén hơn thoáng cái lại trừng trở lại.
Được rồi.
A Sửu chớp chớp mắt, trong nỗi oan ức còn mang theo một chút dè dặt.
Phá hỏng hình tượng vĩ đại của Diệp Tiểu Hoa trước mặt nữ nhi, tuyệt đối là một trong những tội danh lớn nhất của Lăng Tiêu Các.
Cho dù là A Sửu địa vị cao thượng, dám phạm tội này cũng khó tránh khỏi bị đánh.
Diệp Thanh Vũ nhoẻn miệng cười: “Cha lợi hại quá!”
“Khương Vọng còn lợi hại hơn.” Diệp Lăng Tiêu chẳng thèm ngó tới, bĩu môi nói: “Lúc ta lớn như nó, chưa từng bị người ta truy sát khắp thiên hạ, càng không náo loạn đến mức thiên hạ đều biết như vậy.”
Hắn phiền muộn thở dài một hơi: “Ài, cha con cũng chỉ biết truy sát người khác thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận