Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2366: Người kia nay đã về

Khương Vọng dùng Tiên niệm phóng thích tất cả ký ức về Nhiêu Bỉnh Chương, tất nhiên hiểu rõ việc này sẽ khiến Khương Mộng Hùng nổi trận lôi đình.
Giận mà khởi binh, thông minh không thế.
Nhưng hắn có tư cách gì mà không cho Khương Mộng Hùng biết Nhiêu Bỉnh Chương đã giãy giụa mười ba năm ở Yêu giới?
Hắn có lý do chi mà để cho nỗi đau của Nhiêu Bỉnh Chương lặng lẽ giữa trời đất?
Mười ba năm trước Khương Mộng Hùng đến Yêu giới, chỉ mang về một thanh Thiều Hoa thương.
Mười ba năm sau, tới tận hôm nay hắn mới biết Nhiêu Bỉnh Chương bị hành hạ mười ba năm tại Yêu giới. Chịu khổ đến chết, lòng mãi trĩu nặng mang theo "Tam Tư".
Có lẽ là một tu sĩ Thần Lâm cảnh một mình trằn trọc gần nửa năm, mà có thể thoát thân nguyên lành từ lãnh địa Yêu tộc, tin tức này thật khiến người ta động lòng.
Cũng có lẽ là Thần Tiêu thế giới mở rộng, quả thực mở ra gông xiềng của Yêu tộc, kích thích thần kinh của Nhân tộc.
Trong thời khắc như vậy, hai tộc Nhân Yêu không ngừng tiền cược. Thiên Yêu Chân Quân không ngừng vọt tới, ngươi vừa hát xong tới ta lên sân khấu.
Như Cổ Nan sơn Thiền Pháp Duyên, Hắc Liên tự Kỷ Tính Không đã rút lui trong cuộc chiến ở tinh không.
Như Bắc Thiên sư Vu Đạo Hữu của Cảnh quốc, Đại Đô đốc Thần Kiêu - Lữ Diên Độ của Kinh quốc khẩn cấp vào trận, cộng thêm Chân Quân Vũ Văn Quá của Mục quốc vốn đang luân phiên trấn thủ Toại Minh thành...
Nhưng bất kể là cường giả tuyệt đỉnh như thế nào, cũng không thể che lấp được Khương Mộng Hùng trong giây phút này.
Hắn siết chặt nắm đấm trước Nam Thiên thành của Yêu tộc.
Đôi chỉ hổ danh chấn chư thiên kia, đang được đeo ngay ngắn trên tay hắn.
Phúc Quân nắm lại, thiên địa tăm tối.
Toàn bộ chiến trường Võ An đều bị bao phủ dưới bóng tối của hắn. Hắn là vị chiến thần cái thế, binh sát màu đen quay cuồng vạn dặm, như rồng như hổ, như rừng binh khí rung chuyển, như trăm vạn đại quân hùng mạnh.
Sát Tướng siết lại, thần quỷ bi ai khóc than.
Vô số vong hồn của các cường giả, gào thét dưới chỉ hổ của hắn!
Nắm đấm như vậy, đã từng đánh chết quốc quân, đánh chết Trụ Quốc thượng tướng, đánh chết Thiên Yêu, đánh chết Hoàng chủ, đánh chết Thiên Ma!
Dưới quyền của Khương Mộng Hùng không giết kẻ vô danh.
Đánh từ nam tới bắc, đánh từ đông tới tây, đánh từ hiện thế tới chư thiên.
Quyền của hắn là độc nhất thiên địa, quyền của hắn là Địa Ngục Vô Gian.
Lúc này không nhìn thấy biểu cảm của hắn, thậm chí còn chẳng có phẫn nộ.
Trên đời không còn Nhiếp Bình Chương .
Cũng như thế gian không còn ta.
Tất cả mọi thứ đều không tồn tại, chỉ có nắm đấm.
Chỉ có nắm đấm!
Hôm nay Chân Quân đến không nhiều hơn Thiên Yêu.
Nhưng Khương Mộng Hùng lại ra tay trước, một mình một người, đồng thời xuất quyền với bảy vị Thiên Yêu!
Ngoại trừ Viên Tiên Đình mặc giáp trụ vàng áo choàng đỏ kia, ai có thể đương đầu?
Không gian sụp đổ từng mảng lớn, trật tự thời không bị đánh nát, tất cả đạo tắc đều không được phép tồn tại, nguyên lực trong phạm vi mấy vạn dặm bị quét sạch không còn gì! Khương Mộng Hùng không nói thêm lời nào nữa, nhưng nắm đấm của hắn vang lên từng tiếng từng tiếng, đập trời xé đất, không ngừng vang vọng một cái tên.
"Hổ Thái Tuế! Hổ Thái Tuế!"
Hôm nay không thấy máu, kiếp này không an giấc!
Con có ba điều mong nhớ.
Lẽ nào vi sư lại chẳng chẳng nhớ con... Mười ba năm!

Phía Yêu tộc, Sư An Huyền, Kỳ Quan Ứng, Viên Tiên Đình, Lộc Tây Minh, Huyền Nam Công, Thiền Pháp Duyên, Kỷ Tính Không.
Phía Nhân tộc, Khương Mộng Hùng, Tần Trường Sinh, Tả Hiêu, Vu Đạo Hữu, Lữ Diên Độ, Vũ Văn Quá.
Hai tộc tổng cộng mười ba vị cường giả tuyệt đỉnh, triển khai chém giết tại chiến trường Võ An.
Có lẽ là màn diễn thử về cuộc chiến Thần Tiêu.
Đến lúc này, tin tức thế giới Thần Tiêu mở rộng đã được cao tầng Nhân tộc biết được.
Nhân tộc không thể không chấp nhận sự thật là cần phải xây dựng một tuyến phòng thủ hoàn toàn mới. Điều này tất sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện hiện thế, ảnh hưởng đến thế cục của Nhân tộc đối với chư giới.
Trận chiến hôm nay, có lẽ có thể coi như là thăm dò Yêu tộc.
Một trận đại chiến kinh khủng như thế, quân đội tầm thường không thể nhúng tay vào được.
Văn Nhân Trầm vội vàng rút quân.
Ngay cả Chân Nhân cường đại như Khổ Giác vừa mới đại triển thần uy cũng chỉ có thể vội vàng mang theo đồ đệ bảo bối nhà mình bỏ chạy.
Khương Vọng vẫn còn đang nghỉ chân sau lưng Tả công gia, toàn thân không còn căng thẳng, thả lỏng như một công tử ca ngồi xe dạo phố hoa, nhàn nhã xem cuộc tranh đấu tuyệt đỉnh.
Tuy là sống sót sau tai ương, toàn thân đầy máu, nhưng vẫn ung dung dùng một sợi dây buộc tóc cột gọn mái tóc dài. Thong thả khống chế Như Ý Tiên Y, gột rửa sạch sẽ trên người.
Trong hơn năm tháng này, hắn nhiều lấn ắp thắng lại bại, khi bại lại thắng, lần lượt thử nghiệm, lần lượt tuyệt vọng, lần lượt lại tiến lên phía trước.
Đau cũng chẳng nói đau, tuyệt vọng cũng chẳng dừng bước, chẳng hề buông tay.
Trong thế giới Thần Tiêu hắn đã vô số lần cận kề cái chết, kiên cường tựa như một biểu tượng mang tên "kiên cường", chứ không phải một con người cụ thể. Dường như chẳng biết đau, chẳng biết khổ, chẳng biết từ bỏ, dường như có thể gánh chịu hết thảy!
Nhưng làm sao con người có thể gánh chịu hết thảy?
Hắn cũng chỉ là một thanh niên hai mươi hai tuổi.
Chỉ là bởi lúc đó hắn đang trong lãnh địa Yêu tộc, biết mình không có bất kỳ ai làm chỗ dựa!
Cho tới giờ khắc này...
Chân Quân Nhân tộc dồn dập hạ xuống.
Quan Diễn tiền bối như thầy như bạn hộ tống cả chặng đường.
Khổ Giác đối đãi với mình như con cháu, nổi giận đè ép Tước Mộng Thần.
Quân Thần Quyền như Định Hải Thần Châm của Đại Tề xuất quyền hỏi Thiên Yêu.
Hoài Quốc công đối đãi với mình như cháu ruột, chắn trước người mình.
Cuối cùng hắn cũng có thể thả lỏng, thậm chí còn có thể nghĩ đến việc sửa sang lại dung nhan của mình một chút.
Tuy là... mỏi mệt như thủy triều ập tới. Đầu óc không ngừng choáng váng, mỗi khối cơ bắp trên người đều đang thỉnh cầu được thả lỏng, mỗi một viên đạo nguyên đều đang trầm mặc, mỗi một phần huyết khí đều chẳng muốn sôi trào.
Bỗng nhiên sau gáy căng ra.
Thân thể vô thức cảnh giác, tay phải theo bản năng cầm kiếm, lại buông lỏng trước khí tức quen thuộc.
Cứ như vậy bị Khổ Giác tóm cổ, rút lui thẳng về phía Võ An thành.
Trận đại chiến giữa các đỉnh cao bộc phát ngay sau lưng.
Mây mù vô biên lay động cả lục hợp, ánh lửa thấu trời tranh đấu chín tầng mây.
Khương Vọng có ý muốn để lão tăng mặt vàng điều chỉnh tư thế một chút, đường đường là Võ An hầu Đại Tề mà bị túm cổ áo bay đi, thật sự chẳng ra thể thống gì. Nhưng tốc độ của Khổ lão tăng không giống người thường, hắn còn chưa kịp mở miệng thì người đã vào thành, lại còn bị ném lên một cái giường cực kỳ mềm mại.
Trên lò đốt hương thơm, đỉnh đầu có trận đồ.
Mùi hương thoang thoảng, trận văn lấp lánh ánh quang.
Một bát thuốc không đầu không đuôi, ùng ục ùng ục rót vào trong miệng.
"Đừng nghĩ ngợi chuyện gì cả, trước hết hãy ngủ một giấc thật ngon."
Lão tăng Khổ Giác hiếm khi nói chuyện dịu dàng như vậy, trong giọng nói ẩn chứa công phu dưỡng thần tĩnh tâm.
Cả quá trình này quá thoải mái dễ chịu, ý thức của Khương Vọng cũng theo đó mà mơ màng.
Nhưng trước khi ngủ thiếp đi, hắn đột nhiên giật mình nhớ ra một việc, miễn cưỡng nhấc tay trái lên để Khổ Giác nhìn thấy chiếc chuông đồng đeo trên cổ tay:
"Tiền bối..."
Khổ Giác lập tức mắt sáng rực lên, một tay cầm lấy chiếc chuông đồng, ngắm nghía bên trái bên phải, miệng ngoác đến tận mang tai:
"Đứa nhỏ này... Người về đã đành, còn nghĩ đến việc mang lễ vật cho sư phụ! Cái này, cái này, vi sư biết khen ngươi thế nào cho đủ!"
"Vật này..."
"Thích lắm thích lắm, vi sư rất thích!"
Khương Vọng miễn cưỡng nói:
"Vật này của Tu Di sơn , mấy đời thiền sư liều mạng mong lấy về, ta cũng nhờ nó mà sống sót... Làm phiền ngài đưa nó trở về Tu Di sơn , để vật về với chủ cũ, cũng an ủi vong linh của Hành Niệm thiền sư trên trời."
"Vật gì của Tu Di sơn ! Có liên quan quái gì đến Tu Di sơn !"
Khổ Giác gấp gáp đến mức muốn nhảy dựng lên:
"Vật này trong tay ngươi, chính là của sư phụ ngươi! Cái thằng ngu nhà ngươi..."
Giọng nói cao vút của hắn chợt tắt ngấm.
Bởi vì Khương Vọng đang nằm trên giường, đã nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu không thể lay tỉnh.
Lưu lạc trong địa phận Yêu tộc gần nửa năm, chẳng dám chợp mắt lấy một khắc!
Lão tăng mặt vàng bên giường thở dài một tiếng:
"Đứa trẻ ngoan!"
Trước khi Khương Vọng ngủ say, giao Tri Văn chung cho Khổ Giác, tất nhiên là để người mà hắn tín nhiệm nhất bảo quản vật trân quý nhất.
Nhưng cũng chưa chắc không phải là ghi nhớ lúc trước Khổ Giác nhiều lần nói với hắn, muốn thu ngươi làm đồ đệ tuyệt thế, đi Tu Di sơn diễu võ dương oai.
Khổ Giác cầm chiếc chuông này đưa về Tu Di sơn, có con lừa trọc nào dám không cung kính với hắn?
Trước đây hắn chỉ hoành hành ở Huyền Không tự, sau này có tới Tu Di sơn la lối om sòm cũng có sao?
Khương Vọng luôn nói là không có gì để báo đáp, không có gì để báo đáp, nhưng lại muốn đưa Phật duyên quý giá nhất trên đời để báo đáp hắn!
Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan...
Nếu không phải vai quá nặng, sắc máu quá sâu, cũng nên là Lưu Ly Phật tử, một trái tim thuần khiết!
"Đại ân như thù, ta là thủ tọa Huyền Không tự tương lai, sao có thể để con lừa trọc của Tu Di sơn thiếu nợ ta nhiều như vậy được?"
Khổ Giác lắc đầu, lại buộc chiếc chuông đồng nhỏ này vào cổ tay Khương Vọng, tự nói với chính mình:
"Nợ đồ đệ của ta là được rồi."
Hắn vuốt tóc cho Khương Vọng, nhẹ giọng nói:
"Khi trở về, sư phụ sẽ liệt kê cho ngươi một tờ danh sách, nói cho ngươi biết Tu Di sơn có những thứ tốt gì, ngươi cứ chọn theo danh sách, đừng chịu thiệt."
Lại cười rạng rỡ vui vẻ:
"Vĩnh Đức à Vĩnh Đức ơi, về sau gặp ta phải cúi đầu thấp hơn một bậc! Nhận một đồ đệ tốt, không cần lo về vai vế!"
Ngồi lặng im bên cạnh giường trong chốc lát, lẳng lặng nhìn Khương Vọng một lúc.
Hắn suy nghĩ một chút, lại tháo Tri Văn chung xuống, cất kỹ cho đồ đệ trước rồi mới đứng lên nói:
"Vào đi."
Lúc này một nữ ni áo xanh liền đẩy cửa bước vào.
Tăng y rộng thùng thình không thể che giấu được thân hình tuyệt mỹ, đôi mày liễu rủ, đôi mắt long lanh tựa ngàn sóng thu.
Nàng mày mặt ưu sầu bước vào buồng trong, rất lễ phép thi lễ với Khổ Giác:
"Sư phụ."
Khuôn mặt già nua của Khổ Giác bất giác giãn ra, nở nụ cười, nhưng ngay lập tức thu hồi ý cười, trở nên trang nghiêm. Hắn ra vẻ của trưởng bối, nghiêm trang nói:
"Có thể ngồi cùng một chỗ, nhưng không được động tay động chân."
Ngọc Chân ngoan ngoãn hạ thấp tầm mắt nói:
"Sư phụ, đệ tử không phải hạng người đó."
Khổ Giác bèn phất tay áo, tiêu sái bước ra ngoài, chỉ để lại cho họ một bóng lưng vĩ đại.
Hắn tìm đồ đệ ở Yêu giới bao lâu, tiểu ni cô Tẩy Nguyệt am này đã tụng kinh bấy lâu trong Võ An thành.
Từ xưa đồ đệ theo sư phụ, trần duyên khó chặt đứt, mị lực rất lớn.
Nhưng bất kể duyên pháp như thế nào, có tương lai hay không, cũng nên cho bọn họ ở chung chốc lát.
Không vì điều gì khác.
Chỉ vì năm mới Đạo Lịch năm 3922, bọn họ đều ở chốn này, đợi cùng một người.
Người kia nay đã về.
Thiên Bi tuyết lĩnh, Sóc Phong liệt.
Trong hang núi, Tử Thư chớp chớp đôi mắt to:
"Đại sư tỷ, Hứa sư huynh làm sao vậy? Cứ phát sáng mãi!"
Cao đồ của Thanh Nhai thư viện đã sớm được Đông Hoàng đưa về, giờ phút này đang nằm ngửa trên mặt đất, quấn chăn lông, toàn thân trên dưới lưu chuyển ánh sáng rực rỡ, hào nhoáng khôn tả.
Chiếu Vô Nhan ngồi thiền bên cạnh, liếc mắt nhìn, nói:
"Mười năm đèn sách dệt kim tuyến, kết thành cẩm tú khoác trên mình. Đây là nguyện thành phản hồi, có cơ duyên lớn."
Tử Thư lè lưỡi nói:
"Vậy phải ý là nguyện gì chứ."
Chiếu Vô Nhan thu hồi tầm mắt, tiếp tục tu hành:
"Ai biết được?"
Khương Vọng không nhớ mình đã ngủ bao lâu. Chỉ biết đó là một giấc ngủ thật sâu, thật thư thái. Sau khi tỉnh dậy, toàn thân từ đầu đến chân không chỗ nào không thoải mái dễ chịu.
Khi hắn mơ màng mở mắt ra, trước mắt là một đám đông đen nghịt dày đặc. Đủ loại mắt, mũi, miệng đều chen chúc lại với nhau.
"Tỉnh rồi!"
"Hắn tỉnh rồi!"
"Tiểu tử này!"
Hắn cả kinh co rụt lại phía sau, tay sờ kiếm.
Lúc này mới chợt phản ứng lại, những gương mặt quen thuộc này là thuộc về ai.
Nhưng đám người tạp nham đã áp sát đến bên hắn.
Hơi người nồng đậm, tràn ngập hơi thở của hắn.
Có người nắm chặt tay hắn, có người nắm mặt hắn, có người đấm ngực hắn, có người dùng sức vỗ đùi hắn.
Trọng Huyền Thắng, Lý Phượng Nghiêu, Lý Long Xuyên, Khương Vô Ưu, Yến Phủ, Triệu Nhữ Thành, Tả Quang Thù...
Trong phòng chật ních.
Lúc này Khương Vọng mới thật sự cảm nhận được thế nào là "còn sống".
Sinh động làm sao, mạnh mẽ làm sao, sinh cơ bừng bừng làm sao!
"Kẻ nào nhéo mông ta!"
Khương Vọng kêu to một tiếng, đám người trước giường lập tức tan tác như chim muông.
Trong nháy mắt hoặc đứng hoặc ngồi, mỗi người đều đoan trang nghiêm túc.
Tất nhiên không có ai chịu thừa nhận đã nắm bờ mông tôn quý của Võ An hầu.
Linh thức của Khương Tước gia chưa hồi phục, đành phải nhịn, miễn cưỡng hỏi:
"Bên ngoài thế nào rồi?"
Đám người mồm năm miệng mười trả lời, hắn mới biết mình đã ngủ đủ một ngày một đêm.
Tin tức hắn trở về từ địa bàn Yêu tộc vẫn chưa truyền ra ngoài.
Những người chạy tới Yêu giới hiện tại đều là những kẻ biết được tin tức ngay trong khoảnh khắc Ngọc Hành tinh chiếu rọi. Không phải trong nhà có Chân Quân thì cũng là có con đường biết được tin tức của Chân Quân.
Chiến trường Võ An đã chính thức trở thành quá khứ.
Mười ba vị cường giả tuyệt đỉnh liều mạng tranh đấu, trực tiếp đánh chiến trường Võ An thành một đống hỗn độn.
Ít nhất trong vòng trăm năm, Nam Thiên thành và Võ An thành chỉ có thể giằng co qua hỗn độn, không thể tiếp xúc .
Yêu tộc Huyền Nam Công bị đánh chết, Sư Thiện Văn bị đánh trọng thương.
Bên Nhân tộc Lã Diên Độ và Vũ Văn Quá cũng song song bị thương, trong đó Khương Mộng Hùng chèo chống đợt tấn công của mấy vị Thiên Yêu, ra sức đánh chết Huyền Nam Công, bị thương nặng nhất.
"Chư vị! Chư vị! Nghe ta nói một lời!"
Bác Vọng hầu thân thể phú quý đứng trước giường lớn tiếng hô hào:
"Chư vị xem cũng đã xem, sờ cũng đã sờ, Khương Thanh Dương đã thật sự nguyên vẹn không chút tổn hại. Nhưng hắn vất vả lắm mới trở về, chúng ta vẫn nên để hắn nghỉ ngơi nhiều một chút, chớ có tiếp tục quấy nhiễu?"
Đây là lời nói già dặn, mọi người lưu luyến không nỡ bước ra ngoài.
Triệu Nhữ Thành đi đến ngoài cửa, bỗng nhiên cảnh giác:
"Lời ấy tuy có lý, nhưng vì sao ngươi lại không đi?"
Trọng Huyền Thắng khoanh tay áo, đáp với vẻ đương nhiên:
"Đêm nay chúng ta sẽ ngủ chung, ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc hắn cho tốt."
Triệu Nhữ Thành giận dữ xông vào:
"Đây là Tam ca của ta, dựa vào đâu mà ngươi được ngủ chung với huynh ấy!"
Tả Quang Thù cũng gấp gáp gào lên:
"Hắn là nghĩa huynh của ta, có chăm thì cùng chăm!"
Cuối cùng Bạch Ngọc Hà bước ra hòa giải:
"Hầu gia nhà ta chỉ có một đôi chân, làm sao đỡ lại được nhiều người như vậy? Hay là chư vị về trước đi, đợi hầu gia nhà ta nghỉ ngơi khỏe lại sẽ lần lượt đến từng nhà các vị!"
Bốp!
Võ An hầu Đại Tề đập vỡ chén trà nhỏ đầu giường:
"Bạch Ngọc Hà, ngươi nói cái quái gì vậy! Đến cái gì mà đến! Xem bản hầu là cái gì!"
Mọi người cười vang giải tán, gian phòng ồn ào náo động nhanh chóng liền trở về yên tĩnh.
Bạch Ngọc Hà tiễn mọi người đi, bước vào, lặng lẽ quét dọn mảnh chén vỡ, miệng nói:
"Diệp cô nương của Lăng Tiêu các cứ bảy ngày lại tới Võ An thành một chuyến. Trước ngày ngài trở về, đúng lúc nàng ấy vừa đi, không kịp gặp."
Võ An hầu không nói lời nào, hắn lại tiếp tục lải nhải:
"Ta thấy Diệp cô nương quả thực rất để tâm tới ngài, cũng rất chiếu cố cho các huynh. Trên dưới vệ đội chúng ta, mỗi người được tặng một bộ nội giáp, một con rối gỗ, ba tấm bùa hộ mệnh..."
Hắn thấy Khương Vọng như đang ngủ, không khỏi cất cao giọng:
"Hầu gia?"
Hai mắt Khương Vọng hơi khép, nhẹ giọng nói:
"Biết rồi."
Bạch Ngọc Hà cũng đẩy cửa bước ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nến cháy lép bép.
Lúc này Khương Vọng mới chợt nhớ ra điều gì, hắn lục lọi trong hộp trữ vật một hồi, lấy ra một cuộn giấy màu xanh nhạt buộc bằng vân tơ.
Nhẹ chạm vân tơ, cuộn giấy mở ra trước mắt.
Chữ viết xinh xắn trên đó, từng hàng xuất hiện, rồi từng hàng lại biến mất.
Đã từng xa vời không với tới, bây giờ dường như không còn khoảng cách, vội vàng tụ lại một chỗ.
Có đó không?
Bình an không?
Có lạnh không?
Muốn ăn không?
Phong cảnh Yêu giới như thế nào?
Ngươi đã đến đâu rồi?
Người chớ lo. Ta sẽ chăm sóc tốt cho An An.
Người chớ lo. Tất cả vẫn như cũ.
Người chớ lo. Cố nhân vẫn an khang.
Người chớ lo, ta không còn vương vấn.
Thỉnh giáo đạo thuật với các hạ.
Kiếm thuật có nghi vấn, rảnh rỗi xin giải thích.
Người chớ lo. Chớ lo...
Đây là tờ giấy viết cùng chữ mà Diệp Thanh Vũ đã từng tặng trong hội nghị Hoàng Hà.
Đây là ngày mười bảy tháng năm tháng, dày đặc, nhung nhớ chưa từng ngừng nghỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận