Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2308: Không được nói chuyện không được nhúc nhích

Nghe Trư Đại Lực đề cập đến lý tưởng, là một loại trải nghiệm khá kỳ quái.
Đặc biệt là đối với Khương Vọng.
Cái gọi là “Dưới vầng Huyết Nguyệt, nhân danh Thái Bình. Đi trong đêm tối, ngước nhìn bình minh.”
Cái gọi là “Thái bình không thể vĩnh hưởng, yêu sinh thường gặp đường cùng.”
Những điều này chẳng qua chỉ là lý niệm hắn thuận miệng bịa đặt mà thôi.
Cái gì mà Tam Quan Thất Lại Cửu Sai, không biết đã xen lẫn vào bao nhiêu cơ cấu tổ chức. Đông ghép tây vá, thực sự không thể nói là thành tâm.
Để cho tổ chức "Thái Bình đạo" không tồn tại này có đủ sức thuyết phục, quả thực hắn đã phí chút đầu óc. Nhưng nói cho cùng vẫn là viện cớ loanh quanh trong hai chữ "Thái Bình" này mà thôi.
Những cái gọi là lý tưởng vĩ đại kia.
Chính hắn còn không tin.
Nhưng Trư Đại Lực lại tin.
Trư Đại Lực tin tưởng trên đời này thật sự tồn tại một tổ chức tên là Thái Bình đạo, tin tưởng trên đời thực sự có một tồn tại vĩ đại được xưng là "Thái Bình Đạo chủ", tin tưởng lý tưởng như "Thiên hạ thái bình".
Cái tên lưu manh trà trộn trong Hoa Quả hội này không phải là loại tốt lành gì. Có chuyện đại gian đại ác nào chưa từng làm qua, hoành hành phố xá cũng thường xuyên có.
Từ sau khi tiếp xúc với Thái Bình đạo, nhận được Thái Bình Thần Phong ấn, tiếp nhận lý tưởng của Thái Bình đạo mà Khương Vọng thuận miệng miêu tả, nghiễm nhiên có một loại tình cảm chất phác, tựa như tìm được ý nghĩa yêu sinh... Từ nay về sau thoát thai hoán cốt.
Khoe khoang bản thân là một loại dục vọng, Sài A Tứ một khi đắc chí là chỉ mong hiển thánh trước chúng mặt chúng yêu. Trong Hoa Quả hội thì tiền hô hậu ủng, ở hội tỷ võ tận thì lực ra oai.
Cũng đột nhiên gặp được kỳ ngộ, Trư Đại Lực lại luôn phải chịu đựng sự tịch mịch. Vẫn trong quán rượu cũ nát kia, làm công việc khô khan nhạt nhẽo, nhàn nhã ngắm nhìn đám tửu khách đần độn hồ đồ.
Chỉ đến khi màn đêm buông xuống, khoác lên mình y phục dạ hành, đeo song đao bên lưng, hóa thân thành Thái Bình Quỷ Sai, tru diệt Tà Thần, trả lại sự thanh bình cho bá tánh.
Gã thật sự cảm thấy gã đang thực hiện một sự nghiệp vĩ đại.
Khi miêu tả về lý tưởng của mình, đôi mắt tầm thường của gã thật sự ánh lên tia sáng lấp lánh.
Lời nói "Thiên hạ thái bình" như vậy, nếu nói ra trong quán rượu Lão Viên, tất nhiên sẽ dẫn tới tiếng cười vang dội.
Nếu hô lên trên đường phố Ma Vân thành, chỉ e mọi người đều cảm thấy đó là một kẻ ngốc.
Nhưng Xà Cô Dư không cười.
Khương Vọng trong gương cũng không.

Bị mấy vị Thiên Yêu thảo luận, cũng bị hầu hết đối thủ cạnh tranh chú ý, lúc này Hùng Tam Tư đang chậm rãi bước đi trên con đường rừng ở vùng đất Thần Tiêu. Ánh mắt cảnh giác, khí tức nghiêm nghị. Một thanh kiếm nhỏ trong lòng bàn tay, giấu mũi nhọn bên cạnh.
Hắn và Vũ Tín có chuẩn bị nhiều nhất, lâu dài nhất đối với vùng đất Thần Tiêu, dường như cũng nhận được sự "chiếu cố" nhiều nhất, kịch liệt nhất.
Bọn họ tìm được mật thất Thần Tiêu sớm nhất, lại không thể dẫn trước bất kỳ đối thủ nào. Bọn họ tùy ý lựa chọn một con đường rừng, nhưng suốt cả chặng đường đi tới, nguy hiểm không ngừng, từng bước đều kinh tâm động phách.
Tựa như một tổ thợ săn gánh vác bao hành trang to lớn, vốn nên tuần tự hoàn thành việc săn bắn. Nhưng rốt cuộc trên đường xa vượt núi lội sông, dần dần hao hết công cụ.
"Nghỉ một chút, nghỉ một chút đi!"
Vũ Tín thở hồng hộc vẫy tay:
"Chỉ cần không tiếp tục đi về phía trước là không có nguy hiểm gì đâu, để ta nghỉ ngơi một lát!"
Bộ võ phục hoa lệ đã rách tơi tả, mái tóc vốn nghiêm chỉnh cũng rối bù không chịu nổi.
vùng đất Thần Tiêu quả thật không phải nơi yêu quái tầm thường có thể đặt chân tới, chặng đường đi đến đây, nếu không phải đã chuẩn bị quá nhiều từ trước, nếu không có Hùng Tam Tư liên tục trợ giúp... hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.
Nếu như mỗi con đường đều gian nan như vậy, thật khó có thể tưởng tượng, trong sáu đội ngũ đi vào mảnh rừng rậm này, cuối cùng sẽ có bao nhiêu đội có thể vượt qua.
Hùng Tam Tư chậm rãi liếc nhìn Vũ Tín một cái, thấy hắn thật sự thở hổn hển từng hơi, cũng dừng bước lại.
Nhưng ngay tại thời khắc hắn dừng bước.
Vù! Vù! Vù!
Khách tới đứng im, dường như đã kích hoạt cơ quan nào đó. Trong rừng bắn ra mấy chục sợi dây leo, nhanh như tia chớp, xé tan bóng tối, lập tức trói nghiến Vũ Tín lại.
Bên ngoài thân thể Hùng Tam Tư đột nhiên bộc phát ra sóng khí, từng đợt từng đợt gợn sóng lan tỏa, tựa như tảng đá lớn đập vào nước, kích khởi gợn sóng cực lớn. Mà trong gợn sóng dần dần thành thực chất này có một vệt đao quang lấp lánh, như bạch long xuyên qua ánh trăng, chỉ trong khoảnh khắc tung lên giữa rừng !
Lạch cạch! Lạch cạch!
Đao quang quá mức lóa mắt!
Mấy trăm đoạn dây leo bị chém nát, nặng nề rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh rõ ràng. Phần đứt đoạn vặn vẹo, giãy giụa như sinh vật sống, lại có máu tươi tung tóe.
Trong không khí dần dâng lên cảm giác giá lạnh, trên mặt đất từ từ tràn ngập màu đỏ sẫm. Màu đỏ kia nhiễm trên lá rụng, khiến lá vàng hóa thành lá đỏ. Sâu trong rừng rậm có tiếng sột soạt vang vọng, như có bóng tối tới gần, không khí khủng khiếp dần dần ngưng tụ.
Mà Vũ Tín được tự do, cả khuôn mặt đã là một màu trắng bệch.
Ngay lúc vừa rồi, máu huyết trong cơ thể hắn đã bị hút đi non nửa. Hùng Tam Tư chậm một chút thôi, nói không chừng hắn đã thành thây khô!
"Xem ra không thể dừng lại được."
Hùng Tam Tư nói bằng giọng ồm ồm, bước chân di chuyển, thăm dò ác ý của con đường rừng râm mát này.
Vũ Tín hoàn hồn, hít thở mạnh mấy lần.
Lúc này không dám chểnh mảng, đạo nguyên trong cơ thể tuôn trào, đôi cánh bạc trắng xòe ra sau lưng... Ngân Vũ tựa như dao găm, chỉ xéo lên vòm trời, hắn đã mở Yêu chinh của mình.
Khác biệt lớn nhất giữa yêu và người nằm ở Yêu chinh. Nhưng không phải Yêu chinh của tất cả yêu quái đều mọc ở vị trí dễ thấy, không phải tất cả yêu quái đều sẵn lòng lộ ra Yêu chinh.
Nhưng việc phân biệt Yêu tộc và Nhân tộc chưa bao giờ là vấn đề. Bởi vì kẻ có Yêu chinh thì có yêu khí, yêu khí và nhân khí vốn dĩ khác nhau về bản chất.
Yêu chinh là vương miện của Yêu tộc, còn là quyền trượng của Yêu tộc. Là pháp ấn trời sinh, cũng là nơi phát huy thần thông.
Thông thường, tiềm lực của một Yêu tộc có thể nhìn ra từ Yêu chinh của hắn.
Vì sao Vũ Tín có địa vị phi phàm trong tộc, vì sao hắn lại được gọi là "Tiểu Vũ Trinh"? Cũng bởi vì đôi cánh xinh đẹp này của hắn, rất giống Yêu chinh của vị Thần Tiêu Đại Tổ trong truyền thuyết kia.
Cánh bạc múa lượn, điện quang quấn quanh thân, khoảnh khắc tỏa sáng này gần như roi rọi con đường nhỏ tối tăm giữa rừng.
"Nơi đây không nên ở lại lâu."
Vũ Tín mang theo điện quang chói mắt này đi thẳng vào rừng, giọng điệu nghiêm túc nói:
"Hùng lão huynh, chúng ta phải mau rời khỏi đây."
Hùng Tam Tư im lặng không nói năng gì đuổi theo hắn, bước nhanh về phía trước,
Tiểu Vũ Trinh giang hai cánh bạc, đến vùng đất Thần Tiêu, tựa như trở về cố hương của mình, phấn chấn tự tin, thong thả nói:
"Trong rừng tổng cộng có sáu con đường, độ khó hẳn là tương đồng. Bất luận một con đường nào, nguy hiểm của nó cũng phải có giới hạn. Hiện tại nguy hiểm tụ tập đến bộ phận này, phía trước sẽ an toàn hơn rất nhiều, chỉ cần chúng ta nhanh chóng xuyên qua... A! Hùng lão huynh cứu ta!"
Trong khoảnh khắc khi Vũ Tín mang theo điện quang bay vào không trung, cây rừng hai bên bỗng nhiên lay động. Trong tiếng vang sàn sạt, lá vàng dày đặc rơi rụng.
Trong cõi u minh có một loại cảm xúc không cam lòng.
Có sinh linh không cam lòng chịu chết, cây cỏ vào thu, không cam lòng tàn lụi.
Thế là có một loại lực lượng khủng khiếp đã phát sinh.
Tử vong là nỗi kinh hoàng lớn nhất, lực lượng chống lại tử vong, là bản năng mãnh liệt nhất. Vùng đất Thần Tiêu sinh ra loại lực lượng này, lá rụng vốn héo tàn, mép ngoài của nó lại lấp lánh màu trắng bệch sắc bén.
Lá cây bồng bềnh, thành thép qua bách luyện.
Chỉ trong khoảnh khắc, lá bay như đao, lướt qua thành từng quỹ tích huyền diệu, cắt đứt không khí, mang theo tiếng rít kéo đến.
Chắn ngang trước mặt Vũ Tín là hàng ngàn, hàng vạn lưỡi đao lá rụng này, dày đặc vô số kể. Mỗi chiếc lá một dáng vẻ, mỗi lá đều toát lên sát khí.
Đường đường là một Tiểu Vũ Chính của Ma Vân thành, không kêu thì thôi, kêu một tiếng là có chuyện. Không động thì thôi, đôi cánh màu trắng bạc chỉ khẽ động, thân đã trong vòng đao!
Uy hiếp tử vong lại ập tới người.
Vũ Tín kinh hãi biến sắc, điện quang xoay chuyển quanh người, trong tay lật ra một cây ngân thương, múa đến thương mang điểm điểm, quanh thân không chút sơ hở. Nhưng mỗi lần bị đánh trúng lại lùi một bước, dưới chạm liên tiếp của lưỡi đao lá rụng kia, từng bước từng bước một bị đóng đinh trên mặt đất.
May mà Hùng Tam Tư đã đuổi tới, yêu khí cuồn cuộn tràn ngập trong rừng. Ngăn ở trước người Vũ Tín, bóng lưng ưỡn cao như núi.
Áo bào đen quay cuồng, thanh đao hẹp dài sắc bén trong lòng bàn tay phát ra tiếng vang bén nhọn trang nghiêm.
Mỗi một tiếng vang cất lên, phi diệp đao bao phủ bốn phía, sẽ bị quét sạch một mảng lớn.
Rõ ràng là tiếng đao, lại biến thành Phạn âm.
Chấn phục chư tà, khiến ác bất xâm.
Nói như vậy.
"Sở! Trì! Vô! Minh! Năng! Trấn! Sơn! Hải!"
Nếu Dương Dũ ở đây, ắt sẽ nghe ra Mật Tự Chân Ngôn của Cổ Nan sơn. Đây là câu thứ bảy trong tám câu Mật Tự Chân Ngôn, là chân ngôn hàng phục ngoại đạo.
Không biết Hùng Tam Tư học được từ đâu, dùng chân ngôn nhập đao, chém ra uy thế đáng sợ đến vậy.
Sau khi đao ngâm tám tiếng, xung quanh Vũ Tín đã trống không. "Nguy hiểm" đã bị chém đứt, “khả năng” đã bị phân thây, xóa sổ trước khi nó diễn ra.
Hắn kinh hồn chưa tỉnh, nhìn trái ngó phải, chỉ cảm thấy nơi nơi toàn bất an, chốn chốn đều nguy hiểm. Con đường chết tiệt này, dừng lại không được, đi nhanh không được, đi chậm cũng là mỗi bước một cái bẫy, còn phải lo lắng truyền thừa bị đội ngũ khác đoạt trước.
Đường đường Tiểu Vũ Trinh, tới cố hương của mình, sao lại khốn khổ đến thế?
Nhân tộc có câu nói thế nào nhỉ? Trời ban chức trách lớn, chắc chắn gây cái gì phiền trước, cái gì đắng sau ấy nhỉ... Dù sao cũng phải khổ tận cam lai chứ!
Vũ Tín lóe lên ý tưởng, vỗ cánh liền bay cao:
"Hùng lão ca, chúng ta đi qua từ trên trời!"
Hùng Tam Tư không kịp ngăn cản, đành phải buồn bực đuổi theo.
Hai yêu cách rừng không xa, bay nhanh về phía trước, trên là trời cao, dưới là biển rừng. Đưa mắt nhìn bốn phía, tầm mắt đã rộng rãi phi thường, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy đường lối nào khác, không thấy chỗ tận cùng của biển rừng.
Chỉ lúc cúi đầu xuống, mới có thể thấy được con đường quanh co khúc khuỷu mà mình đã vất vả đi qua. Nhưng đã chẳng biết được điểm đầu ở nơi nào, điều cuối càng không thể thấy rõ ràng. Chỉ có điều, xuyên qua tán lá rừng, bay trên không trung dọc theo con đường nhỏ khi ẩn khi hiện này, cũng chẳng lo gì lạc lối.
"Xem như ta đã suy nghĩ cẩn thận! Thần Tiêu Thần Tiêu. Truyền thừa của Vũ Trinh Đại Tổ, chẳng lẽ không phải ở trên trời sao?"
Vũ Tín duỗi cánh, vẽ ra quỹ tích mỹ lệ trên không trung, so với thái độ cẩn thận của Hùng Tam Tư, ngược lại hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Trong vòm trời rộng lớn vô ngần, cảm nhận được tự do đã lâu không có, giọng điệu cũng nhẹ nhàng:
"Trên trời không rừng càng không lá, dây leo không bò tới, sẽ không còn thứ quỷ quái gì nữa..."
"Ơ."
Hắn cau mày:
"Sao trên trời lại có rơm rạ rơi xuống?"
Hùng Tam Tư nghiêm nghị ngước mắt, nhìn thấy từng cọng rơm vàng khô héo đột ngột xuất hiện ở trên trời cao, bồng bềnh rơi xuống. Tình cảnh này tương đối quái dị, trên trời sao lại có rơm rạ? Nó từ nơi nào đến?
Giọng điệu của Vũ Tín cũng trở nên cẩn thận, suy nghĩ rồi nói:
"Những cọng rơm rạ này không biến thành quái vật chứ?"
Lời nói chưa dứt.
Những cọng rơm khô vàng ấy bỗng nhiên xuyên qua lẫn nhau. Tựa như có một đôi tay vô hình, thao túng chúng, đan kết nên một loại... sinh mệnh nào đó không được phép tồn tại trên thế gian.
Sở dĩ nói là sinh mệnh, bởi vì trong quá trình rơm rạ xuyên qua nhau, có sinh khí đang tỏa sáng.
Vì sao nói không được phép tồn tại trên thế gian?
Bởi vì trong quá trình bện rơm rạ, không trung vang lên tiếng quỷ khóc thê lương. Thần bi quỷ khóc, thế gian bất dung.
Tiếng quỷ khóc đột nhiên vang lên mang đến cảm giác hung ác, nhưng dường như lại thôi thúc điều gì đó.
Từng bóng dáng bù nhìn âm trầm lần lượt xuất hiện.
Là bù nhìn rơm, chứ không phải yêu quái rơm, bởi vì có nhân khí, không có yêu khí.
"Chớ có ăn hạt lúa của ta, bảo lũ chim quái ác kia chớ lại gần.
Người rơm, người rơm.
Khoác áo vải gai thô, thắt lụa sặc sỡ.
Không có khuôn mặt, không có âm thanh.
Không được nói chuyện, không được nhúc nhích!”
Những bù nhìn rậm rạp rơi xuống như mưa, mây trắng cũng như khoác lên tấm áo khoác màu vàng.
Dải lụa màu tung bay tựa chiến kỳ, đôi mắt được may đang xoay tròn. Bàn tay khô gầy vàng vọt kia được một tầng chú văn vờn quanh, trong lòng bàn tay đều có binh khí.
Hoặc lấy cỏ tranh làm kiếm, hoặc lấy cỏ răng cưa làm đao, hoặc lấy cỏ gai làm thương, hoặc lấy cỏ mây làm roi.
Đều có võ nghệ bất phàm, thậm chí tạo thành trận thế, dồn dập hạ xuống, giết về phía hai yêu quái trên không trung!
Vũ Tín nắm chặt trường thương, thần sắc đề phòng:
"Những quái vật rơm rạ này chẳng lẽ sẽ không..."
Bốp!
Hùng Tam Tư tát hắn một cái tát ngã lăn quay:
"Câm miệng!"
Hắn xoay người lao thẳng lên, đao quang xuyên trời. Cứ thế chiến đấu với những con quái vật bù nhìn rơm trên không trung này.
Một trận chém giết kịch liệt!
Rơm rạ bay đầy trời, đao quang như cầu vồng màu trắng.
Vũ Tín rơi xuống mấy trượng, vừa vặn tránh được mấy nhóm bù nhìn vây kín. Ngân thương đảo ngược, hai cánh rung động, cũng giết về phía trời cao.
Đao kình thương mang múa lượn đầy trời.
Trận huyết chiến này kéo dài trọn vẹn hai canh giờ.
Trong một thời khắc nào đó, Hùng Tam Tư liên tiếp phá ba tòa quân trận, đột nhiên bị một tên bù nhìn xông đến gần! Lưỡi đao răng cưa sắc bén lóe ra hàn quang uốn lượn đâm nghiêng tới, Hùng Tam Tư nghiêng mình, tránh né trong gang tấc.
Nhưng mặt nạ vẫn bị chém rách. Hai mảnh mặt rơi xuống đất, khuôn mặt hắn như khe rãnh đồi núi không còn gì che giấu.
Bóng dáng Vũ Tín múa thương nhất thời dừng lại,
Giao tiếp mười năm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mặt Hùng Tam Tư.
Đây là một khuôn mặt đáng sợ đến cỡ nào chứ?
Trên mặt chi chít những vết đao, máu thịt lẫn lộn kết thành sẹo, tựa như luống cày ngoài đồng. Cả khuôn mặt không còn chút da thịt nào lành lặn, căn bản không thể nhìn ra dung mạo thật ra sao.
Kình Diện Yêu, Kình Diện yêu.
Đây chính là nguyên do hai chữ "Kình Diện" - khắc chữ lên mặt.
Tội nhân mới chỉ bị xăm một chữ.
Hùng Tam Tư bị tội gì, làm sao đến mức thế này?
Âm thanh khó nghe như xé rách bên tai ! "Đang thấy không thoải mái!"
Áo bào đen bao quanh người bị xé toạc, để lộ thân hình cơ bắp hùng tráng! Hùng Tam Tư vung thanh đạp hẹp, càng giống chim ưng tự do hơn Vũ Tín, không chút e dè lại một lần nữa xông vào trời cao.
Vũ Tín điện vờn quanh thân, đón gió lạnh thấu xương, nhảy vọt lên thật cao.
Mười năm rồi, hắn phát hiện ra hắn vẫn chưa hiểu được Hùng Tam Tư.

"Ngươi nói xem năm đó Hùng Tam Tư ra sao?"
Chu Lan Nhược ôm đàn, chậm rãi bước đi.
Khu rừng u ám cũng vì bóng hình xinh đẹp này mà trở nên sáng ngời.
"Nào có cái năm đó? Năm đó những kẻ biết hắn đều đã chết."
Chu Tranh ở bên cạnh nói.
Chu Lan Nhược như đang suy tư:
"Yêu quái có lai lịch tựa như vậy, Tử Vu khâu lăng không chỉ có một hai tên."
Chu Tranh cũng cảnh giác hẳn lên:
"Tiểu thư nói là..."
Chu Lan Nhược quả quyết nói:
"Hổ Thái Tuế tất có mưu đồ!"
"Mưu đồ của Thiên Tôn, không phải thứ chúng ta có thể can thiệp. Hiện tại Thiên Chu nương nương trọng thương chưa lành..."
"Huynh trưởng hà tất phải tự coi nhẹ mình? Mặc dù đây là một trò chơi của người chơi cờ, nhưng giờ phút này chúng ta đang tranh đấu trên bàn cờ, có đôi khi thắng bại của quân cờ cũng có thể quyết định thắng bại của ván cờ."
Chu Lan Nhược khẽ vẩy ngón tay ngọc, gẩy nhẹ dây đàn, tiêu trừ những nguy hiểm bí ẩn ở bên kia, chậm rãi nói:
"Lùi lại một bước mà nói, tuy chúng ta là quân cờ trong cuộc, giờ phút này càng là quân tốt qua sông không thể lui bước. Nhưng nếu không thể phỏng đoán tâm tư của người cầm cờ... Bị hất xuống bàn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Chu Tranh gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó:
"Tiểu thư nói xem có phải tên Sài A Tứ kia, cũng liên quan đến Tử Vu khâu lăng hay chăng?"
"Không hẳn vậy."
Chu Lan Nhược lắc đầu nói:
"Ngươi đừng quên, hôm trước khi trời tối hẳn, hắn đã đi gặp Lộc Thất Lang. Đừng nhìn bọn chúng có vẻ không hợp nhau. Thật hay giả, ai mà nói rõ được?"
"Cũng phải."
Chu Tranh tán đồng:
"Yêu tâm quỷ quyệt, ai cùng một giuộc với ai, quả thật còn phải bàn bạc."
"Vậy còn ngươi thì sao?"
"Hả?"
Chu Tranh đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt ấy long lanh ướt át, tựa như một mặt hồ tĩnh lặng, dịu dàng chiếu rọi tới.
Sau một loạt biến ảo như cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng chỉ còn ba gương mặt, dần dần rõ ràng, từng cái bất động không nói một lời...
Đều là người đồng hành, tất cả đều trong núi này.
Hắn nhìn thấy trong con ngươi của Xà Cô Dư có màu đỏ máu; phía sau Sài A Tứ có bóng tối, trong bóng tối có một hình dáng không quá cụ thể; gương mặt thanh tú của Vũ Tín hiện lên sắc ngọc, tựa như thiên thần.
"Ngươi cùng một giuộc với ai?"
Hắn nghe thấy giọng nói của Chu Lan Nhược hỏi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận