Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1182: Trọng Huyền Tuân và Đấu Chiêu

Khương Vọng lúc mới học kiếm đã hiểu rõ khắc sâu trong lòng: "Kiếm có hai lưỡi, hại người hại mình."
Lúc giết địch phải tự hạn chế.
Lúc thắng lợi không quên khắc chế.
Hắn đã lý giải câu nói kia như thế.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận sâu sắc được thế nào là "hại mình".
Kiếm của Yến Thiếu Phi quá nặng nề, quá đau thương.
Đây là kiếm thuật tổn thương lòng người.
Chuyện trên đời này, tổn thương lòng người là không thể tránh khỏi.
Cho nên không ai có thể tránh khỏi kiếm tổn thương lòng người.
Trải qua trận chiến này, kiếm thuật Thần Thương chắc chắn vang danh thiên hạ.
Kiêu Kỵ đại đô đốc Hạ Hầu Liệt tự mình lên đài đỡ Trung Sơn Vị Tôn đi xuống.
Tuy Trung Sơn Vị Tôn đánh thua, hơn nữa là thua bởi Ngụy quốc - không phải là quốc gia bá chủ, khiến cho người của Kinh quốc bị mất mặt, nhưng người Kinh quốc hiểu rõ thắng bại trên chiến trường là chuyện thường tình.
Càng không cần phải nói người nằm ở trên đài là cháu đích tôn của Trung Sơn Yến Văn, cho dù là quân chủ bệ hạ cũng không thể mặc kệ y.
Hạ Hầu Liệt đương nhiên phải thể hiện ra rất coi trọng y.
Trước khi bắt đầu chiến đấu, Hạ Hầu Liệt còn quắc mắt nhướng mày với đại tướng Ngô Tuân của Ngụy quốc, hiện tại chiến đấu kết thúc, ngược lại Hạ Hầu Liệt không còn làm chuyện gì khác.
Dù thua một trận ở Hoàng Hà hội, cũng không ảnh hưởng gì tới địa vị Kinh quốc.
Quốc gia bá chủ vẫn luôn là hình tượng to lớn.
Hạ Hầu Liệt tự tay xử lý vết thương của Trung Sơn Vị Tôn, sau đó giao cho đội y tu đi theo, trở về chỗ ngồi.
Lão lầm bẩm: "Mất mặt quá."
Mộ Dung Long Thư bình thản nói: "Lúc chiến đấu, Vị Tôn không muốn chết mà đối thủ muốn chết, đây chính là nguyên nhân tại sao Vị Tôn thua trận này."
Hạ Hầu Liệt than thở, đánh xong rồi còn phân tích cái rắm.
Hoàng Xá Lợi ở một bên vỗ ngực nói: "Đại đô đốc yên tâm, ngày mai ta sẽ khiến ngài hãnh diện."
Hạ Hầu Liệt vẫn không cảm xúc, lão định nhắc nhở Hoàng Xá Lợi rằng nàng dù sai cũng là một nữ tử. Nhưng nghĩ lại, chắc sẽ không có hiệu quả gì.
Lúc đầu là ai nói Hoàng Xá Lợi không giống nữ tử, không ra khuôn phép nề nếp?
Cỏ trên nấm mộ đã cao hơn ba mét rồi ...
Lão Hoàng Phất kia không chờ tới trời sáng đã triệu tập binh lính đi chém giết kẻ đó rồi.
"Cái gì mà nữ tử hay nam nhi, Xá Lợi nhà ta muốn làm cái gì thì làm cái đó." Trên dưới cả nước Kinh quốc đều nhớ rành rành câu nói này.
Thôi bỏ đi, mệt rồi.
Hạ Hầu Liệt nhắm mắt lại. Không nhìn thấy, lòng không phiền.
Trung Sơn Vị Tôn được khiêng đi, Yến Thiếu Phi đi xuống Diễn Võ Đài, trận chiến tứ kết thứ hai lập tức sẽ bắt đầu.
Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân ngồi khoanh chân ở hai bên Diễn Võ Đài đồng thời mở mắt ra.
Dư Tỷ giơ tay khẽ vẫy, Diễn Võ Đài trước mặt nhanh chóng khôi phục về trạng thái ban đầu. Vết máu, vết xước, vết lõm ... toàn bộ biến mất.
Sau đó Dư Tỷ tuyên bố: "Trọng Huyền Tuân Tề quốc đối chiến với Đấu Chiêu Sở quốc!"
Võ phục của Đấu Chiêu là màu hồng viền vàng.
Hình thức khá đơn giản, nhưng viền vàng lại có hoa văn phức tạp, tuân theo phong cách hoa lệ từ trước tới nay của Sở quốc.
Y đứng trên Diễn Võ Đài, tay cầm Thiên Kiêu đao, dáng vẻ cao lớn hùng dũng tựa như thiên thần.
Mà Trọng Huyền Tuân mặc một bộ áo trắng như tuyết, tư thế đứng rất tùy tiện thoải mái. Vạt áo cũng không khép kín, thấp thoáng có thể thấy được xương quai xanh như ngọc và cơ ngực căng phồng đầy sức mạnh. Hai tay y trống trơn, vẻ mặt nghiêm túc khó có được.
Càng đẹp trai ngời ngời.
Tất cả mọi người nín thở chăm chú nhìn, không muốn bỏ qua trận chiến này.
Thậm chí trong lòng phần lớn mọi người, đây chính là trận chiến quyết định vị trí quán quân.
Trung Sơn Vị Tôn và Yến Thiếu Phi biểu hiện không tồi, thậm chí có thể nói là thực lực rất mạnh mẽ.
Chưa nói tới việc khác, chỉ dựa vào hai môn công pháp Long Tước Binh Sát và Kiếm Tẩy Hồng Liên đã có thể quyết định thắng thua trong rất nhiều trận đấu trước.
Nhưng biểu hiện của hai người này vẫn không bằng Trọng Huyền Tuân và Đấu Chiêu, thực lực bọn họ mạnh mẽ có tính thuyết phục.
Cam Trường An và Na Lương đều là thiên kiêu đỉnh cấp, nhưng Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân lại chiến thắng hai người kia một cách nghiền áp.
Cấp bậc của cường giả được nghiệm chứng bởi đối thủ.
Thật ra khi chưa Khai Mạch thì Khương Vọng đã có thể một mình chém giết đám thổ phỉ ở Phong Lâm thành, chẳng lẽ chỉ dựa vào chiến tích này đã có thể gọi là thiên kiêu?
Hạc trong bầy gà không phải một việc đáng kiêu ngạo, chiến trường của hạc là ở trên không trung mà không phải trong bầy gà. Thiên kiêu chỉ có đối đầu với thiên kiêu mới chân chính hiển lộ ra mũi nhọn.
Đám người mong chờ càng nhiều, mong chờ thiên kiêu càng mạnh mẽ, mong chờ trận chiến càng xuất sắc.
Mà bất kể Đấu Chiêu hay là Trọng Huyền Tuân, cơ hồ vẫn còn ẩn giấu thực lực, có thể thoả mãn sự chờ mong vô hạn - tất nhiên thực lực không thể vô hạn nhưng thực lực của bọn họ làm người xem có không gian để tưởng tượng.
Bọn họ mạnh đến cỡ nào?
Ngoại Lâu Cảnh mạnh đến cỡ nào?
Tất cả mọi người rửa mắt mong chờ.
Hai vị tuyệt đỉnh thiên kiêu vừa đứng vững, thoáng chốc xung quanh im lặng không tiếng động.
Hết thảy trở nên yên tĩnh.
Tĩnh lặng tới mức gần như chỉ có tiếng tim đập.
Bình bịch, bình bịch.
Thời gian trôi qua rất chậm.
Ngay khi tiếng Dư Tỷ tuyên bố bắt đầu trận đấu vang lên, khi ánh sáng ngăn cách giữa hai người trên đài biến mất, Vương Di Ngô bỗng có ảo giác như đã trải qua mấy đời.
Kỳ thật gã cũng rất mong chờ trận chiến hoành tráng giữa thiên kiêu của các nước.
Gã đã đánh bại tất cả đối thủ trong quân đội, giành được vị trí đứng đầu trong mỗi cảnh giới, thậm chí lưu lại lịch sử từ trước đến nay ở Thông Thiên Cảnh, làm sao lại không hướng tới vị trí đệ nhất thiên hạ chân chính?
Nhưng quân pháp như núi.
Thời hạn ba năm thi hành án phạt vào Tử Tù Doanh khiến gã mất đi cơ hội tham gia Hoàng Hà Hội.
Gã không trách bất cứ kẻ nào.
Cũng không trách cứ bản thân.
Gã lựa chọn, gánh vác, như thế mà thôi.
Cho dù là Khương Vọng, gã cũng không hận thù.
Gã chỉ có ham muốn chiến thắng.
Nhưng hiện tại gã không thể đi tranh giải.
May là có Trọng Huyền Tuân đi tranh.
Gã nhìn Trọng Huyền Tuân áo trắng phấp phới, có một loại ảo giác bản thân cũng đang ở trên đài.
Đối thủ như Đấu Chiêu... Thật là khiến người ta hưng phấn.
"Bắt đầu."
Giọng nói bình thản của Dư Tỷ vang lên, đồng thời không trung xuất hiện một vết rách.
Đó là kiếm thức Thiên Phạt của Đấu Chiêu!
Cùng lúc đó, ánh trăng sáng trong rọi xuống từ trên trời, cố định Đấu Chiêu tại chỗ.
Trọng Huyền Tuân vừa ra tay chính là Nguyệt Luân! Ánh trăng như nhà giam, giam lại Đấu Chiêu!
Đây là lần đầu tiên Trọng Huyền Tuân thay đổi phong cách kể từ nhiều tràng chiến đấu ở trên đài Quan Hà Đài tới nay, bắt đầu cuộc chiến bằng thần thông Nguyệt Luân.
Bởi vậy có thể thấy y coi trọng Đấu Chiêu thế nào.
Đấu Chiêu cũng không cảm thấy bản thân được đối xử đặc biệt, bởi vì Đấu Chiêu cho rằng y vốn dĩ đáng được hưởng thụ đối xử đặc biệt như vậy, vốn nên được tất cả thiên kiêu đỉnh cấp trên đời này tập trung toàn bộ tinh thần để chiến đấu!
Ở trước mặt cái tên "Đấu Chiêu", ai dám chủ quan khinh thường!
Gã cũng không kháng cự.
Nếu đối thủ không bùng nổ trạng thái mạnh nhất, dựa vào cái gì thử xem đao của gã?
Thiên Kiêu đao trực tiếp xoay ngang trong tay, một thức chém về trước.
Ánh mắt lạnh lùng của gã nói cho đối thủ biết đây là Thần Tính Diệt trong Đấu Chiến Thất Thức!
Ánh sáng lạnh trên lưỡi đao khẽ cắt qua màn ánh trăng đang giam giữ quanh người gã, tạo ra cảm giác như tia lửa văng khắp nơi.
Nhưng thứ văng tung tóe ấy là ánh trăng lấp lánh.
Đao này có hiệu quả riêng với thần thông.
Dùng đao thuật xử lý thần thông, đương nhiên là một lựa chọn có lời.
Nhưng lời hay lỗ, cũng tùy thời điểm khác nhau.
Trong tình huống này, nếu cứ tiếp tục tiêu hao như thế, ánh sáng Nguyệt Luân gần như có thể duy trì đến vô tận, mà Thần Tính Diệt của Đấu Chiêu lại không thể chém ra vô hạn. Việc này ngược lại gây bất lợi cho Đấu Chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận