Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3111: Ý khó bình

Trần Trì Đào đến Xương Quốc là do Bác Vọng hầu mời, giúp đỡ Khương Vọng một tay, đồng thời cũng là vì muốn tránh né phong ba.
Như vậy nếu tình hình vùng biển gần có biến động gì, Bác Vọng hầu ít nhiều cũng sẽ lên tiếng giúp hắn...
Cự thú trên biển giao tranh, sóng gió vô cùng hung ác, Điếu Hải lâu bây giờ chỉ là một con cá nhỏ bé không chịu nổi sóng to gió lớn, cho nên làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Suy nghĩ của Khương Vọng gần như lạnh băng.
Tin tức chỉ là tin tức, tình báo chỉ là tình báo. Người cũng chỉ là những cái tên.
Hắn như vậy, đại khái đã rất gần với hình mẫu "thông minh" mà Bác Vọng hầu đã từng hy vọng hắn sẽ trở thành.
Nhưng hắn sẽ không còn cách vô duyên vô cớ nhớ đến tên mập kia nữa.
Khương Vọng ngồi xuống trước bàn sách, lấy tờ giấy ghi đầy ý tưởng phong ấn ra, nhìn nó với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Ánh mắt hắn không hề dừng lại trên người Trần Trì Đào đang chậm rãi bước về phòng ngủ.
Hiện tại, chỉ có việc giải quyết được trạng thái Thiên Nhân tầng thứ hai mới là chuyện quan trọng, đây là kết quả sau khi hắn đã suy nghĩ kỹ càng.
Nhìn tâm huyết của Trần Trì Đào dồn nén trên một tờ giấy mỏng, Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của nó.
Theo như thiết kế của Trần Trì Đào, Khương Vọng cần phải xây dựng một tòa Thông Thiên Tháp ngay trong biển tiềm thức của mình, dùng nó để hợp nhất trời và biển, tiến vào trạng thái Thiên Nhân. Khi dựng lên thì có thể chèo chống trời và biển, giữ vững bản ngã, sống một cuộc đời tự do tự tại.
Thiết kế này có hai điểm khó:
Thứ nhất, làm cách nào để xây dựng nên một tòa Thông Thiên Tháp có thể chèo chống trời biển. Trần Trì Đào tuy đã đưa ra một số ý tưởng nhưng hắn không thể nào thật sự cảm nhận được áp lực Thiên đạo mà Khương Vọng đang phải gánh chịu lúc này, nên những phương án đó đều không đủ sức.
Thứ hai, làm sao để đảm bảo sau khi đã hoàn toàn tiến vào trạng thái Thiên Nhân, Khương Vọng vẫn có thể nhớ đến việc "chèo chống trời và biển".
Thiên Nhân luôn luôn là một trạng thái suy nghĩ lạnh lùng như băng sương, hơn nữa còn lấy Thiên đạo làm chủ, rất có thể sẽ không bao giờ "chèo chống trời và biển" nữa.
Nói cho cùng, có được cảm xúc, có được bản ngã là mong muốn của "Khương Vọng" chứ không nằm trong suy nghĩ của Thiên Nhân.
Giải pháp mà Trần Trì Đào nghĩ ra chính là tự mình thi triển cấm chế lên người mình, sau khi tiến vào trạng thái Thiên Nhân được bao lâu thì cấm chế sẽ tự động phát huy tác dụng, ra lệnh cho bản thân đi "chèo chống trời và biển". Nguyên lý của nó cũng tựa như cách thức Điếu Hải lâu thao túng hải thú.
Nhưng như vậy lại phát sinh ra vấn đề mới - một cấm chế có tác dụng lên Thiên Nhân Khương Vọng, phải thiết kế như thế nào? Hơn nữa làm sao để đảm bảo cấm chế này sẽ không bị người khác nhìn thấu và lợi dụng?
Hơn nữa, Trần Trì Đào đã bỏ qua một điểm - một khi đã hoàn toàn rơi vào trạng thái Thiên Nhân, đồng hóa với biển sâu Thiên đạo, Khương Vọng sẽ nghênh đón đợt trưởng thành vô cùng khủng khiếp. Đến lúc đó, cấm chế mà hiện tại bọn họ tưởng tượng ra tất nhiên sẽ mất đi hiệu lực!
Khó! Khó! Khó!
Trên bàn là bức thư đang mở ra, bên trong có những dòng chữ báo cáo ngắn gọn, súc tích, rõ ràng như "Đông Thiên Sư".
"Đốc Hầu".
"Lâu Ước".
"Diệp Hận Thủy"...
Khương Vọng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, thuận tay rút một tờ giấy Tuyên Thành, che bức thư lại. Sau đó, hắn đặt bút chấm mực, vẽ một đường thẳng.
Nước sông trong trẻo như tờ giấy Tuyên Thành, một tia sáng le lói từ khe hở trên tầng mây chiếu xuống, lướt qua dòng sông, trông như thể có ai đó đang vung bút trên giấy.
Trong nước có cá bơi lội, mặt nước tất nhiên cũng nổi lên gợn sóng lăn tăn.
Thậm chí, gió thổi qua hai bên bờ, cuộn lên từng đợt sóng.
Sóng lúc đầu còn nhỏ, từ từ như đang thăm dò tình hình, khi nhận ra lực lượng áp chế nó đã biến mất, nó liền bắt đầu tùy ý cuộn trào.
Trường Hà Long Quân chết đi, Trường Hà ngược lại dường như tràn đầy sinh khí hơn.
Nhưng trước khi dòng nước trở nên quá cuộn sóng dữ dội, một luồng lực lượng từ Quan Hà đài lại lần nữa giáng xuống, trấn áp nó, không cho nó gây ra lũ lụt.
Cửu Long Quẳng Nhật Vĩnh Trấn Sơn Hà Tỉ vốn treo trên không trung, giờ đã biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào trên dòng Trường Hà. Sáu vị Thiên tử bá chủ, giữa bọn họ không có quá nhiều lời để nói, chỉ là quyết định một nhận thức chung đại khái, sau đó lần lượt thu hồi ý chí.
Trên Quan Hà đài, cờ xí Càn Khôn Du Long của Cảnh Quốc tung bay phấp phới.
Từ vạn cổ đến nay, sở dĩ Trường Hà không gây ra tai họa, ngoài Trường Hà Cửu Trấn và Quan Hà đài, cùng với những cường giả Nhân tộc đã cống hiến cho nó từ đời này qua đời khác thì không thể không kể đến công lao của Trường Hà Long Quân.
Hiện tại Ngao Thư Ý đã chết, về sau việc nhắm vào Trường Hà, cụ thể sẽ sắp xếp như thế nào, vẫn cần phải có những cuộc thảo luận cụ thể hơn nữa giữa các cường quốc.
Trong khoảng thời gian chờ đợi phương án cuối cùng được đưa ra, tất nhiên Cảnh Quốc phải gánh vác trách nhiệm trấn áp Trường Hà.
Nói đi cũng phải nói lại, Ngao Thư Ý vốn đã sớm có ý đồ phản bội,, Cảnh Quốc ít nhiều gì cũng có một phần trách nhiệm trong việc "khinh suất dời trấn, dẫn đến Ngao Thư Ý phản loạn". Đại quốc phải có trách nhiệm lớn, Cảnh Quốc đã làm bá chủ thiên hạ, là đệ nhất đế quốc hiện thế lâu như vậy, vào lúc này, tuyệt đối không thể thoái thác trách nhiệm.
Gió thổi qua, lá cờ lớn tung bay, hai con rồng được thêu trên mặt cờ như thể sống dậy.
Nói ra cũng có phần trào phúng, Nhân tộc đuổi Long tộc đi, độc chiếm thế giới hiện thế, sau đó lại lấy rồng làm vật tổ, lấy rồng làm cờ xí, công nhận sự tôn quý của rồng, ca tụng công đức của rồng. Hiện tại, đệ nhất đế quốc hiện thế đại diện cho Nhân tộc lại giơ cao lá cờ này, hòa vào dòng chảy mãnh liệt của Nhân đạo, mượn Cửu Long Quẳng Nhật Vĩnh Trấn Sơn Hà Tỉ, trấn sát con Chân Long cuối cùng của hiện thế.
Lúc này, Hoàng Hà Đại tổng quản - Phúc Doãn Khâm bị lột sạch giáp trụ, trói gô bằng xích sắt, treo trên giá hình.
Nam Thiên Sư Ứng Giang Hồng tay cầm trường kiếm, mặt đối mặt đứng trước Phúc Doãn Khâm.
Trường Hà Long Quân giương cờ phản nghịch mà chết, trên lý thuyết thì Trường Hà long cung không nên giữ lại bất kỳ kẻ nào sống sót. Phúc Doãn Khâm thân là Hoàng Hà Đại tổng quản, hắn không cần phải sống tiếp.
Sở dĩ Ứng Giang Hồng giữ hắn lại, không chém đầu hắn, là bởi vì muốn chờ đợi kết quả cuối cùng của cuộc chiến ở Thương Hải - vạn nhất Vu Khuyết bị bắt sống, giữ Phúc Doãn Khâm lại có thể trao đổi tù binh với Hải tộc.
Cơ hội trao đổi thành công rất lớn, bởi vì giá trị của Hoàng Chủ đối với Hải tộc vượt xa giá trị của Chân Quân đối với Nhân tộc!
Sau khi Trung Cổ Thiên Lộ sụp đổ, việc truyền tin giữa hai bên vùng biển gần và Thương Hải bị ngăn cách.
Chờ đợi quả thực là một chuyện vô cùng dày vò, nhất là khi tất cả mọi người đều biết kết quả sẽ không tốt đẹp gì.
Trên Quan Hà đài không chỉ có quân đội Cảnh Quốc, mà những bá quốc khác cũng phái người đến đây làm đại diện. Tác dụng duy nhất của việc này chính là để cho cả thế giới biết, quốc gia của bọn họ có người ở chỗ này.
Các cường giả của những quốc gia khác cũng phái một vài người đến - tất cả đều đang ở Trường Hà long cung.
Tất cả bảo vật tích lũy trong Trường Hà long cung suốt mấy chục vạn năm qua đều bị sáu nước chia cắt.
Đối với loại chuyện này, lục đại bá quốc vô cùng đoàn kết.
Lý do rất đơn giản - Trường Hà Long Quân tạo phản, sáu vị Thiên tử đích thân trấn áp. Những kẻ khác không có bản lĩnh nhúng tay vào đừng hòng chia chác.
Đương nhiên Ứng Giang Hồng rất hoài nghi liệu Trường Hà long cung có còn sót lại bảo vật gì hay không.
Nếu Ngao Thư Ý đã muốn tạo phản, chẳng lẽ hắn ta không chuyển những tài nguyên quý trọng đi trước hay sao? Cho dù là vì che giấu, không thể đưa đến Thương Hải thì việc trực tiếp hủy diệt chúng không phải chuyện khó khăn gì. Chỉ cần đóng cửa Long Cung lại, ai biết bên trong xảy ra chuyện gì?
Chỉ có điều lúc này, khi đứng trên cao nhìn xuống dòng Trường Hà, hắn mới đột nhiên ý thức được bữa tiệc ở Long Cung vào Đạo Lịch năm 3923, chính là buổi yến tiệc cuối cùng, từ nay về sau sẽ không còn nữa!
Trên buổi Long Cung Yến năm đó, vị thiên kiêu nào là người nổi bật nhất?
Ứng Giang Hồng phát hiện bản thân nhất thời không thể nhớ nổi.
Thái Ngu Chân Nhân khi đó thậm chí còn chưa chứng đạo, thậm chí còn không thèm tham dự buổi yến tiệc đó.
"Thiên hạ đệ nhất yến" được ghi chép trong cổ tịch, từng có một thời kỳ cực thịnh, chư vị cường giả đều đến chúc mừng, vậy mà bây giờ lại kết thúc trong sự tĩnh lặng đến bất ngờ như vậy.
Có thể thấy, có những thứ, một khi đã là quá khứ thì vĩnh viễn là quá khứ.
Nhìn khắp thiên hạ là như thế, mà bên trong Cảnh Quốc không ngoại lệ. Cành khô nên rơi sớm, xương mục thì nên gãy!
Ứng Giang Hồng nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm.
Nếu lần Tĩnh Hải này thành công, Thiên tử không chỉ có thể tiến thêm một bước, mà còn có thể mượn uy thế này để trấn áp tất cả những thế lực bất phục trong và ngoài nước, chấn chỉnh lại triều cương, loại bỏ những phần tử xấu xa, chuẩn bị cho việc trở thành Lục Hợp Thiên tử. Vị Chân Quân thuộc phái Đế Đảng như hắn, kiếm trong hộp đã sớm rục rịch rồi. Đáng tiếc...
Công lao đã bỏ ra, lại thất bại bởi Trường Hà.
Tất cả quy tắc trên đời này, đều không phải là thứ để chuẩn bị cho cường giả Siêu Thoát.
Bất kể là bố cục như thế nào, không thể thật sự kiềm chế được cường giả Siêu Thoát, bởi vì bọn họ vốn đã đứng ngoài bàn cờ.
Ngao Thư Ý chỉ là tự giam mình trong lòng, cho nên mới có vẻ như có thể bị khống chế.
Tuy rằng Ứng Giang Hồng là người đóng vai ác nhưng trong lòng hắn chưa từng dám khinh thường vị Long Quân này. Càng là cường giả, càng hiểu rõ sự cường đại của Siêu Thoát. Đạt đến cảnh giới như hắn, làm sao có thể không rõ bước ra khỏi bước kia khó khăn đến nhường nào?
Nhưng chung quy, trong lòng vẫn thấy khó bình.
Lúc này, đôi môi dính đầy vết máu của Phúc Doãn Khâm khẽ mấp máy, dường như đang nói gì đó nhưng lại không phát ra tiếng - Ứng Giang Hồng không có hứng thú tra tấn tên Chân Quân Thủy tộc này, hắn không có sở thích biến thái như Tang Tiên Thọ. Chỉ là lúc động thủ, hắn không hề nương tay, vô tình đánh Phúc Doãn Khâm đến thoi thóp.
Lúc này, hắn còn phải hao tâm tốn sức để giữ mạng cho Phúc Doãn Khâm.
"Ngươi nói gì?"
Ứng Giang Hồng cúi người xuống hỏi.
Phúc Doãn Khâm gian nan hít thở, cuối cùng cũng thều thào nói:
"Long Quân nhà ta, từ đầu đến cuối, chưa từng giết một mạng người nào."
Ứng Giang Hồng thản nhiên nói:
"Nhưng những chiến sĩ Cảnh Quốc ta phái đến Thương Hải, đều chết bởi hắn."
Phúc Doãn Khâm mím chặt môi.
Có lẽ hắn đã khôi phục lại chút sức lực nhưng hắn không nói thêm gì nữa.
Trung Cổ Thiên Lộ sụp đổ cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch Tĩnh Hải của Cảnh Quốc đã thất bại.
Nhưng đối với Tề Quốc mà nói, tình hình không phải là quá tốt đẹp.
Bởi vì Cảnh Quốc đã đầu tư một lượng lớn tài lực vào biển, nhất định phải thu hồi lại được gì đó, ở Thương Hải không chiếm được, bọn họ chỉ có thể chuyển hướng sang vùng biển gần.
Vùng biển này dù sao cũng là "vườn hoa sau nhà" của Tề Quốc nhưng không ai thừa nhận đó là lãnh thổ của Tề Quốc.
Cảnh Quốc có đầy đủ lý do để tranh giành vùng biển này.
Hơn nữa, lực lượng của Cảnh Quốc đã được điều động đến đây rồi! Tống Hoài, Lâu Ước, Phó Đông Tự, từng đợt quân đội... thậm chí là cả Bồng Lai đảo cũng đã xuất hiện trên biển.
Bọn họ không thể nào tay không trở về.
Nếu cứ như vậy mà rút lui, bọn họ biết ăn nói thế nào với những phe phái khác trong nước?
Đối với Tề Quốc, thời khắc Tào Giai dẫn quân chạy trốn cũng là lúc cuộc chiến kết thúc. Nhưng, cạnh tranh mới chỉ là bắt đầu.
Từ giờ phút này trở đi, ở vùng biển gần bờ, Tề Quốc phải đối mặt với thử thách từ đệ nhất đế quốc hiện thế .
Vương Khôn dẫn quân lặng lẽ chờ đợi ở vùng biển Quỷ Diện Ngư, hắn cưỡng ép bản thân đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhanh chóng tiến vào một thân phận mới.
Kế hoạch Tĩnh Hải lớn như vậy mà lại thất bại, nói trong lòng không hề dao động thì quả là không thể. Nhưng thân là nhân vật kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi Cảnh Quốc, lại độc lập đảm nhiệm một phương, hắn không thể để bản thân bị ảnh hưởng bởi tiếc nuối, mà phải suy nghĩ xem làm cách nào để có thể vãn hồi được nhiều nhất cho quốc gia trong tình thế hiện tại.
Ví dụ như... nhiệm vụ trước mắt mà Tề Quốc giao cho - hiệp trợ Điếu Hải lâu phòng thủ vùng biển Quỷ Diện Ngư. Có lẽ khu vực hiệp trợ phòng thủ không có ý nghĩa gì nhưng bản thân hành vi hiệp trợ phòng thủ lại có giá trị rất lớn.
Từ hiệp trợ phòng thủ có thể biến thành đóng quân, đóng quân có thể biến thành hành động cố định, Cảnh Quốc là đệ nhất đế quốc hiện thế, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm trấn thủ biển!
"Còn chần chừ gì nữa? Nhanh chóng gia cố doanh trại! Chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu lâu dài!"
Vương Khôn lớn tiếng ra lệnh:
"Trên vùng biển này, phải dựng nên một hòn đảo mang tên Cảnh!"
Tề Quốc có thể xây dựng được đảo nhân tạo "Quyết Minh", lẽ nào Cảnh Quốc lại không làm được?
Con rùa khổng lồ vốn được nuôi dưỡng ở Hữu Quốc giờ đây đã khô cạn, chỉ còn lại cái mai trơ trọi. Trong mắt Vương Khôn, nó trông không khác gì một hòn đảo.
"Ngươi thấy đấy, nếu lấy mai rùa này làm nền, xây dựng một hòn đảo nên đặt tên là gì?"
Vương Khôn quay sang hỏi Lý Long Xuyên đang bị trói gô bên cạnh.
Sắc mặt Lý Long Xuyên trắng bệch, hắn cười nhạt nói:
"Ngươi đã từng nghĩ đến việc có thể quay về Cảnh Quốc hay chưa?"
"Sao lại không thể?"
Vương Khôn thản nhiên nói:
"Nơi này, tại sao không thể trở thành Cảnh Quốc?"
Lý Long Xuyên nhếch miệng cười:
"Vậy thì cứ chờ xem."
Vương Khôn nhìn xuống Lý Long Xuyên:
"Có đôi khi ta thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc lòng tự tin của ngươi là đến từ đâu."
"Lòng tự tin của ta đến từ chính bản thân ta. Toàn bộ danh tướng trẻ tuổi trên đời này, không tính đến tu vi, chỉ luận việc dẫn binh đánh giặc, ta nhất định là người đứng đầu!"
Tuy rằng Lý Long Xuyên bị trói trên mặt đất nhưng khí thế vẫn vô cùng hiên ngang:
"Còn ngươi, Vương Khôn? Lòng tự tin của ngươi đến từ đâu? Là Cảnh Quốc? Hay là Trung Cổ Thiên Lộ?"
Vương Khôn không muốn thừa nhận tài năng dụng binh của Lý Long Xuyên lợi hại, nhưng trong trận chiến ở Tinh Nguyệt nguyên, Lý Long Xuyên đã thể hiện rõ tài năng dụng binh như nước chảy mây trôi của mình. Hắn càng hiểu rõ, hiện thế thiên tài xuất hiện lớp lớp, bản thân hắn tuyệt đối không có tự tin để nói "nhất định là người đứng đầu".
Hắn chỉ nói:
"Bất kể như thế nào, ngươi đã tấn công ta trước, ý đồ phá hoại kế hoạch Tĩnh Hải của Cảnh Quốc, chính là trái với đạo nghĩa của Nhân tộc. Chuyện này không thể bỏ qua, Tề Quốc nhất định phải cho Cảnh Quốc một lời giải thích thỏa đáng."
Ngoài việc nhân cơ hội này đóng quân ở vùng biển Quỷ Diện Ngư, Vương Khôn còn phải tìm kiếm một lý do khác, mà hành vi tự ý bắn tên của Lý Long Xuyên chính là một lý do rất tốt.
Lý Long Xuyên cười ha hả:
"Ta ra tay ngăn cản dị thú phát cuồng trước, sau đó Trung Cổ Thiên Lộ mới trải rộng, sự thật này ngươi làm sao mà đảo lộn được. Nếu Tề Quốc muốn ngăn cản kế hoạch Tĩnh Hải của các ngươi, e rằng một tấm ván gỗ của các ngươi cũng chẳng thể dạt ra biển, Lý Long Xuyên ta có cản trở gì? Sự thật thế nào, còn cần ta nói ra sao?!"
Vương Khôn khẽ ngẩng đầu, Lý Long Xuyên quả không dễ đối phó, bèn khẽ thở dài:
"Xem ra chuyện này chúng ta ông nói gà bà nói vịt, khó phân phải trái rồi."
"Phân phải trái gì?"
Lúc này, một tiếng hỏi vang lên.
Theo tiếng động này, còn có tiếng leng keng, leng keng.
Đó là tiếng dây xích treo ở cổ tay, va chạm nhẹ nhàng khi di chuyển.
Một nam tử áo mỏng tóc xõa, chân đạp hư không, chậm rãi đi tới từ đằng xa.
Hắn bước đi tuy chậm nhưng mỗi bước lại rất xa. Chỉ chỉ trong nháy mắt, đã đến trước mặt.
Đại Tề Đế quốc, Thống soái Trảm Vũ, Điền An Bình!
Nghe danh tiếng người này đã lâu nhưng Vương Khôn không sợ hãi. Người Cảnh Quốc, phải sợ ai nào?
Hắn chỉ nói với Lý Long Xuyên:
"Xem ra cứu binh của ngươi đã đến."
Nói đoạn, hắn cười lớn, sải bước ra nghênh đón Điền An Bình!
"Khu vực phòng thủ trên biển của Đại Cảnh đế quốc, kẻ tới dừng bước!"
Nhưng ngay cả khi cảm giác cũng chưa kịp hình thành, hắn đã cùng Điền An Bình lướt qua nhau!
Hắn đột nhiên quay đầu lại, Điền An Bình đã đứng bên cạnh Lý Long Xuyên.
"Điền An Bình!"
Vương Khôn nghiêm nghị quát:
"Người Tề không biết lễ nghi hay sao?! Kẻ này là tội phạm truy nã của Đại Cảnh ta, vô cớ tập kích quân ta, ý đồ ám sát ta, mới bị bắt! Ngươi nếu muốn bất chấp đúng sai mà cưỡng ép mang đi, phải nghĩ kỹ hậu quả!"
Keng!
Toàn bộ vùng biển Quỷ Diện Ngư, vô số chiến sĩ Cảnh quân đều rút đao, vây quanh nơi này.
Người Cảnh Quốc, trấn giữ Trung Ương, hùng bá thiên hạ, hung nhân nào chưa từng gặp? Ân Hiếu Hằng giết người, chẳng lẽ ít hơn Hung Đồ? Dã Vương thành há lại thiếu hài cốt? Một tên Điền An Bình, sao ó thể dọa được bọn họ.
Trong phút chốc, hàn quang đều về phía phía đó, chỉ thấy ánh đao lóe lên !
Xoẹt!
Cái đầu quấn đai ngọc của Lý Long Xuyên đã bay lên không trung. Khuôn mặt ấy bay lên, vẫn còn mang theo vài phần khí khái. Đôi mắt trợn tròn, còn lưu lại một chút kinh hãi đột nhiên dâng lên sau khi thả lỏng! Máu tươi phun ra như suối từ trên cổ!
Binh lính Cảnh Quốc tại đây đều biến sắc!
Nhưng Điền An Bình chỉ cầm lấy thanh đao nhỏ máu, quay đầu lại, nhìn Vương Khôn không chút biểu cảm:
"Là các ngươi khơi mào chiến tranh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận