Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 682: Sương lãnh trường nhai

Màn đêm buông xuống, trăng sáng cùng ngàn sao treo trên bầu trời...
Cả Vân Thành sáng như ban ngày.
Hoa đăng Phượng Hoàng lơ lửng bay ngập trời, bóng Phượng Hoàng uốn lượn in trên vách lồng đèn.
Khắp đường xe hoa diễu phố, các loại bảo vật quý hiếm trưng bày trên Vân Đài, các gánh ca hát tạp kỹ, đoán câu đố, những người rao hàng...
Trên đường đông đúc dòng người qua lại.
Khương An An ngồi bên trong ngọn hoa đăng Phượng Hoàng lớn nhất, trước mắt là bóng ảnh Phượng Hoàng, ngẩng đầu là bầu trời đầy sao, cúi đầu là khói lửa nhân gian.
Lúc trước ở trấn Phương Khê đón giao thừa cũng rất náo nhiệt, có món ngon, có đèn lồng đỏ, có tiếng pháo nổ... Đêm giao thừa năm ngoái ở núi hoang, ca ca cũng đốt pháo hoa cho nàng xem.
Đây là lần đầu tiên cô bé cảm nhận được sự náo nhiệt đến như vậy, như thể đang ở trong một thế giới mộng mơ xinh đẹp rực rỡ ánh sáng, khiến cho cô bé lưu luyến không rời, hoàn toàn quên đi những sầu lo. Trong phút chốc cũng quên đi những bảng chữ mẫu chẳng thể viết hết kia.
Đối với Khương An An bây giờ, những bảng chữ mẫu đó là mối ưu phiền duy nhất của cô bé.
Diệp Thanh Vũ đang ở bên cạnh trông nom, thi thoảng sẽ chỉ cho cô bé xem một vài chỗ thú vị, thi thoảng lại thi triển đạo pháp, quang vũ rơi xuống, cùng bá tánh Vân Thành vui vẻ trải qua đêm giao thừa.
Khương An An tươi cười rạng rỡ, dù rất bận rộn vẫn hỏi một câu:
"Ca ca của muội đâu?"
"Không biết." Diệp Thanh Vũ cũng cảm thấy khó hiểu: "Hay là đã đi chuẩn bị quà năm mới cho muội rồi?"
"Ôi chao!" Khương An An ôm mặt chờ đợi: "Muội cũng phải chuẩn bị quà năm mới cho ca ca."
"Vậy chúng ta chơi thêm chút nữa rồi xuống đó mua cho huynh ấy... Muội nhìn bên kia!"
"Ôi, đẹp quá!"
Nhưng đứa trẻ ngây thơ không lo nghĩ không vướng bận.
Thiếu niên mang bội kiếm bay nhanh trong màn đêm, bay qua thành Phong Lâm đã trở thành vùng đất chết, bay qua tám trăm dặm Thanh Giang, bay qua thành Vọng Giang, hướng về quận Hoa Lâm.
Trang quốc đêm giao thừa chẳng có không khí vui mừng của năm mới, khắp cả nước ngập tràn trong cảm xúc oanh liệt.
Trong lòng mọi người đều sục sôi thù hận đối với nước láng giềng phương Bắc, trận chiến nổ ra ở phủ Nghi Dương Ung Quốc, đã tác động đến trái tim của mỗi một con người Trang quốc.
Bọn họ sốt ruột chờ đợi kết quả, tha thiết mong chờ kết cục sau cùng.
Lần này, Trang quốc cử ba mươi vạn đại quân xuất chinh, ngoại trừ quân đội đang đóng giữ biên cảnh ra, hầu như tất cả lực lượng quân sự đều được điều động. Quân tiền phong vừa công phá phòng tuyến, đại quân phía sau đã bắt kịp theo.
Trước đó đã lấy việc xích mích nhỏ với Mạch Quốc làm cái cớ, ở quận Hoa Lâm thay phiên chỉnh đốn huấn luyện quân đội, có lẽ đến tận ngày này mới có thể khiến cho những ai có chí khí nhìn ra được nguyên nhân thật sự.
Chiến tranh với Ung Quốc lần này, Trang Cao Tiện tuyệt đối đã ấp ủ kế hoạch từ rất lâu.
Còn Mạch Quốc, một trận chiến đã phải cắt nhượng mười thành, Trang quốc sớm đã không coi là đối thủ quan trọng. Nếu không phải triều đình Mạch Quốc đưa ra cái giá khổng lồ, nhận được sự ủng hộ của Tần Quốc thì Mạch Vương Cung đã bị Trang Cao Tiện đánh sập từ lâu.
Cho nên ngay từ lúc đầu, những xích mích cùng những con tốt thí ở biên cảnh Trang Mạch hoàn toàn chỉ là kế che mắt, chuẩn bị cho lần chinh phạt Ung Quốc lần này.
Tuy nói quân đội ở tiền tuyến Trang Mạch đều là thay phiên huấn luyện ở quận Hoa Lâm, nhưng trên thực tế số quân đóng ở quận Hoa Lâm là bao nhiêu, điều phối bao nhiêu, lộ trình của các bộ quân như thế nào, có bao nhiêu người cùng ngựa đang ở quận Thanh Hà, điều này chỉ có những người cấp cao ở Trang quốc mới rõ.
Trước khi chiến tranh nổ ra, đã lấy danh nghĩa là thay phiên để điều một đội quân lớn đến quận Thanh Hà.
Bên này Trang Cao Tiện đập vỡ ngai vàng, nổi trận lôi đình. Bên kia toàn bộ quân đội Trang quốc như mãnh hổ xuống núi... Điều này tuyệt đối không thể nào chuẩn bị ổn thỏa được trong một sớm một chiều. Sự chuẩn bị này, thậm chí có thể nói là từ rất nhiều năm trước đã bắt đầu tiến hành, lúc Trang Cao Tiện vẫn còn ở trong thâm cung dưỡng thương.
Bằng không chẳng thể nào giải thích được, loại cao siêu này.
Thành Tân An.
Trong Văn Hóa Các ánh nến sáng trưng, kẻ vào người ra không ngớt, khi thì thái giám khi thì thị vệ đến truyền báo đủ mọi tin tức.
Trong gác xếp sáu dãy bàn, trái phải mỗi bên ba dãy. Những quan viên có tiếng nói ở thành Tân An đều đang có mặt ở đây ghi chép không lơi tay, hoàn thành từng chuyện từng chuyện công vụ.
Đất nước trong thời chiến loạn, công vụ nhiều đến nói khiến người ta sứt đầu mẻ trán. Duy trì chuyện hành quân ba mươi vạn đại quân, không phải là chuyện đơn giản.
Những chuyện quan trọng nhất mới được tổng kết lại, sau đó dâng lên cho người đàn ông trung niên râu ngắn ngồi ở vị trí tối thượng.
Phó tướng đại nhân của Trang quốc, dáng ngồi thẳng tắp đoan chính, không tùy tiện nói cười, thỉnh thoảng con ngươi chuyển động tựa như muốn nhìn thấu lòng người.
Phía sau ông ta là một tu sĩ trẻ tuổi tay ôm trường kiếm.
Người trong nội các đều biết vị tu sĩ trẻ tuổi mặt mày sáng sủa này chính là đệ tử thân truyền của phó tướng Đổng A, Lê Kiếm Thu. Nghe nói nhiều năm trước ở đạo viện thành Phong Lâm đã nên duyên thầy trò, rất được phó tướng đại nhân coi trọng.
Nên biết rằng Đổng A thân là phó tướng, phụ trách các vấn đề về hình sự, có thể nói địa vị cùng quyền lực nắm trong tay không dưới Đại ti thủ Tập Hình Tư, cho dù có tính thế nào thì trong cơ cấu quyền lực của Trang quốc cũng có thể vững vàng đứng trong hàng thứ mười.
Lần này Trang quốc xảy ra quốc chiến, Trang đế lệnh cho Đổng A đóng giữ tại thành Tân An, trấn thủ hậu phương, đủ thấy được ông ta được tín nhiệm như thế nào. Lại càng được nhiều người coi là dấu hiệu của việc sắp được đảm nhận chức Quốc tướng, địa vị vượt lên cả Đại tỉ thủ Tập Hình Ti, nhìn khắp cả các đại thần văn võ của Trang quốc, có lẽ chỉ xếp dưới Quốc tướng Đỗ Như Hối, đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh.
Phải biết rằng Đỗ Như Hối đã vì Trang quốc hi sinh quá nhiều, vất vả quá nhiều, hưởng được những lợi ích từ Trang quốc, nhưng cũng vì Trang quốc mà bị liên lụy rất nhiều. Giờ đây Trang quốc vực dậy mạnh mẽ. Bậc Thần Lâm đỉnh cấp ông ta cũng đã đến lúc cởi bỏ trọng trách, chuyên tâm tu hành. Nếu như có thể khám phá Động Chân cũng là phước lành cho Trang quốc. Bản thân Đỗ Như Hối cũng đã nhiều lần tỏ ý muốn Đổng A tiếp tục đảm nhận chức Quốc tướng.
Được một nhân vật có quyền lực như vậy coi trọng, có thể tưởng tượng được sẽ rất nhiều người đố kỵ với chàng trai tên Lê Kiếm Thu này.
"Chắc không còn chuyện gì nữa. Mười người ở lại trông coi, những người khác về nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi thông qua công vụ cuối cùng, Đổng A đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài:
"Ta đi tuần tra trong thành."
Ông ta biết nếu như ông không đi trước thì chẳng ai dám về nghỉ.
Một vị quan văn lập tức đứng thẳng người nói:
"Sao có thể phiền đến phó tướng đại nhân? Chuyện nhỏ nhặt này, thuộc hạ làm là được rồi."
Đổng A xua tay ngăn lại:
"Trận chiến này quyết định vận mệnh trăm năm của đất nước, việc nào cũng là việc nước, ở thời khắc lịch sử này làm tốt bổn phận của mình chính là cống hiến to lớn cho nước nhà. Có những chuyện ta có thể làm được thì ta sẽ tự làm."
Chúng quan viên đã sớm quen với tính cách của vị phó tướng này, biết ông ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi, lại ngay thẳng cương trực, không thích xã giao. Cũng chẳng ai khuyên thêm nữa. Chỉ có mười vị quan viên ở lại trông coi, còn lại đều rời đi trước. Tuy nói là nghỉ ngơi, nhưng thực chất họ không thể nghỉ, mỗi một vị quan đều còn một đống chuyện cần phải xử lý.
Lần này Trang Cao Tiện thật sự dốc toàn lực vào chiến tranh, ngay cả Bạch Vũ Quân cũng điều ra tiền tuyến, cả thành Tân An trống rỗng không người.
Đổng A việc gì cũng tự mình làm lấy, ngay cả sự vụ ở thành cũng đích thân đi tuần tra, sợ rằng tâm tư của mọi người đều đặt trên sa trường Ung Quốc, bỏ bê nội vụ trong nước.
Đại ti thủ Tập Hình Ti hành tung bí ẩn lúc này đang im lặng trấn giữ tiền tuyến Trang Mạch, đề phòng Mạch Quốc thừa cơ tiến đánh, nếu như Mạch Quốc dám có lòng gian trá, biết khó vẫn làm. Trên biên giới giáp Thành quốc cũng có quân đội chuẩn bị sẵn sàng.
Đổng A bước đi trên con đường rộng rãi thành Tân An, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Lê Kiếm Thu đi theo sau rất kiệm lời, đa phần toàn là Đổng A hỏi một câu thì hắn ta mới trả lời lại một câu.
Con đường trải dài đến tận phía xa, trong một dãy nhà chìm vào bóng đêm đen kịt, lại có một hộ gia đình treo lồng đèn đỏ.
Ở thành phố Tân An, nơi đang đắm chìm trong không khí của quốc chiến, hai chiếc đèn lồng đỏ chào tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới có chút đột ngột.
Không hợp lúc để chúc mừng.
"Đêm nay là giao thừa." Đổng A nói.
Trên con đường sương giăng lạnh giá, Lê Kiếm Thu "ừm" một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận